Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

Cre: On pic

- --------------------------

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Nhậm Diệc vốn định hẹn Phó Khải và mấy người anh em uống rượu với nhau, không nghĩ tới ngày cuối tuần, mỗi người đều có sắp xếp khác, một người anh cũng không hẹn được.

Anh không nhịn được đem Phó Khải ra mắng một trận: "Suốt ngày xoay quanh vợ con, có tiền đồ không hả."

"Được, cậu có tiền đồ, cậu độc thân, cậu tùy tiện phóng túng." Phó Khải cười đùa nói, "Hôm qua còn nhắn tin trong group bạn bè, đi uống rượu với ai hả?"

"Không ai cả."

"Một mình uống rượu hả, quỷ mới tin." Phó Khải hóng hớt nói, "Nhậm đại soái ca của chúng ta tối hôm qua lật thẻ* của ai thế? Sẽ không lại là cậu diễn viên kia chứ?"

(Lật thẻ: là hành động Hoàng đế bốc thẻ tên của các phi tần trong hậu cung để thị tẩm =)))

Nhậm Diệc ậm ờ đáp một tiếng.

"Thật là cậu ấy hả." Phó Khải "chẹp" một cái.

"Giọng điệu này của cậu là có ý gì?"

"Anh em nhiều năm thế này, tớ sẽ không phê bình gu thẩm mỹ của cậu, mấy cô cậu nhỏ bây giờ đều thích loại hình ẻo lả như con gái vậy hả?" Phó Khải một miệng hận không thể tranh luận nổi.

"Người ta thế nào vẫn đẹp hơn cái mặt khỉ này của cậu. Hơn nữa, cậu ấy nói kỳ thực kiểu anh tuấn phóng khoáng như tớ có loại mùi vị đàn ông tương đối được hoan nghênh." Nhậm Diệc sờ sờ cằm, "Nếu không thì tớ chuyển nghề đi, tớ cũng muốn phát tài nha."

"Xin chút mặt mũi a, cậu dẹp ngay ý tưởng này đi, số mệnh của cậu đã định trước cùng lửa dây dưa cả đời rồi."

"Haizz, đều tại lão Nhậm nhà chúng ta, đặt cho tớ cái tên như thế."

Hai người lại qua lại đâm chọt đối phương vài câu mới cúp điện thoại.

Ăn bữa tối xong, Nhậm Diệc đi tản bộ cùng cha anh, sau đó buổi tối lại dỗ ông ngủ, anh nằm trên giờ chơi game một hồi, cũng không biết ngủ quên từ lúc giờ.

Đang ngủ say, đột nhiên Nhậm Diệc bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.

Anh cầm điện thoại trong bóng đêm, không đợi mắt thích ứng ánh sáng để nhìn rõ người gọi điện tới đã gạt phím trò chuyện trước: "A lô?"

"Nhậm Diệc, Góc Nhìn Thứ Tư cháy rồi." Tiếng Khúc Dương Ba bình tĩnh nhưng gấp gáp.

Nhậm Diệc từ trên giường nhảy dựng lên, bật đèn, cầm quần áo mặc vào người: "Tiếp tục nói."

"Chi đội khác đã điều hai trung đội qua rồi, cậu nhanh chóng xuống dưới tầng, chúng tôi đón cậu ở góc đường."

"Được."

Rất nhanh Nhậm Diệc đã mặc quần áo tử tể, như một trận gió xoáy lao ra khỏi cửa nhà, phi xuống tầng, chạy về hướng cổng tiểu khu.

Thời điểm anh chạy ra cổng tiểu khu, vừa lúc nhìn thấy xe cứu hỏa ở đường đối diện đang được điều khiển ra khỏi gara.

Ngoại trừ hai chiếc xe mô-tô và một chiếc xe jeep tuần tra, trung đội bọn họ còn có 5 chiếc xe cứu hỏa phát huy tác dụng viện trợ:

Xe số 1: Xe cứu hộ giải nguy toàn diện, lắp đặt rất nhiều loại công cụ, thể tích nhỏ nhất, linh hoạt nhất, thích hợp cứu viện các loại sự cố không phải hỏa hoạn.

Xe số 2: Xe bồn nước cỡ vừa 12 tấn, đồng thời trang bị hệ thống trộn bọt và thuốc bột khô dập lửa, thích hợp cho các loại hỏa hoạn nhỏ.

Xe số 3: Xe cứu hộ có 15 mét thang mây, đồng thời trang bị trục cần cẩu, xe kéo, và gậy bảo hiểm bằng thép đặc dày nửa mét được thiết kế chuyên biệt chống va đập.

Xe số 4: Xe cứu hỏa có thể phun nước cao đến 70 mét, lắp đặt giàn giáo cứu hộ và thùng nước 4 tấn, thích hợp cứu hộ tầng cao.

Xe số 5: Xe cứu hỏa có thùng nước cấp nước cỡ lớn 30 tấn.

Tình huống cứu hộ bình thường, bọn họ luôn đưa ra ba chiếc xe đầu tiên là có thể xử lý được phần lớn sự cố. Xe số 4, xe số 5 là hai chiếc "chiến mã", bình thường một năm cũng chưa dùng được mấy lần. Khi Nhậm Diệc thấy ngoại trừ xe số 4, bốn chiến xe còn lại đều được điều khiển ra khỏi gara, anh biết nhất định là đã xảy ra tình huống báo động khẩn cấp nghiêm trọng.

Góc Nhìn Thứ Tư là một quán bar thuộc khu vực quản lý của anh, ở Thiên Khải có chút tiếng tăm, buổi tối thứ 7 chính là thời điểm làm ăn tốt nhất, lượng người đến cực kỳ lớn, lúc này xảy ra hỏa hoạn, hậu quả không thể lường trước được.

Xe đến trước mặt Nhậm Diệc mới dừng hẳn, Nhậm Diệc liền mở cửa xe xông lên, tất cả mọi người đều trang bị đầy đủ, ngay cả Khúc Dương Ba cũng có mặt.

Nhậm Diệc vừa mặc trang bị của mình, vừa hỏi, "Tình hình thế nào?"

"Phòng bao tầng hai của Góc Nhìn Thứ Tư bốc cháy, khói đi qua cửa đẩy khí của máy điều hòa trung tâm nhanh chóng lan ra, khiến rất nhiều nhân viên ở tầng hai, tầng ba trúng độc, bị kẹt, sàn nhảy ở tầng một trong quá trình sơ tán xảy ra tình trạng giẫm đạp; mượn hướng gió, lửa đang lan tràn về phía nhà bên cạnh. Quân đoàn cũng đã điều động trung đội Tam Ninh và trung đội La Hạng Khẩu đến, Hứa tham mưu trưởng đang chạy đến hiện trường."

"Tài liệu của Góc Nhìn Thứ Tư đâu?"

Khúc Dương Ba cầm văn kiện đưa cho hắn.

Mỗi một đơn vị trọng điểm trong khu vực quản lý của đội PCCC đều có thể thành lập hồ sơ PCCC. Cái gọi là đơn vị trọng điểm, chính là những nơi giữ vật dụng nguy hiểm, có diện tích lớn, nhiều người qua lại, đã từng phát sinh sự cố gây thiệt hại lớn cho nhân viên hoặc tài sản. Chỉ cần thỏa mãn một trong những điều trên thì chính là đối tượng cần chú ý trọng điểm của ngành PCCC.

Phần hồ sơ này bao gồm bản vẽ thiết kế kiến trúc, bản vẽ biện pháp PCCC khẩn cấp, đơn vị có tính nguy hiểm cao còn phải cung cấp đề án hỏa hoạn, thuê đội PCCC làm đối tác, đồng thời chấp nhận kiểm tra PCCC định kỳ, thậm chí là diễn tập hỏa hoạn. (cái này thường thấy nhất là các khu chung cư cao tầng nè, cứ vài bữa là nó hú còi báo cháy inh ỏi =)))

Hồ sơ của Góc Nhìn Thứ Tư mặc dù không có đề án hỏa hoạn, nhưng có bản vẽ hoàn chỉnh kiến trúc và kết cấu bên trong.

Tầng một của Góc Nhìn Thứ Tư là sàn nhảy, ghế dài bao quanh hai bên hông, tầng hai, tuần ba toàn bộ là phòng bao. Buổi tối thứ 7 như thường lệ, số lượng người có thể đạt tới 400, 500 người.

Quán bar này Nhậm Diệc cũng từng đến, bên trong sử dụng rất nhiều bọt polyurethane* làm cách âm và trang trí, rèm trong phòng bao là vải được dệt từ sợi Polyester-cotton* nhân tạo, chỉ hai loại đồ vật này cũng rất dễ cháy rồi, hơn nữa khi cháy sẽ giải phóng rất nhiều khí CO. (chất khí không màu, không mùi, bắt cháy và có độc tính cao.)

Lúc này, trong bộ đàm truyền đến âm thanh: "Nhậm đội trưởng, trước khi Hứa tham mưu trưởng đến hiện trường, cậu được dùng quyền chỉ huy."

Nhậm Diệc đáp: "Đã nhận được."

Giờ này đã là 1 giờ sáng, đường phố đã thông suốt, 5 phút sau, bọn họ đã đến hiện trường."

Góc Nhìn Thứ Tư nằm ở trung tâm con phố các quán bar, cả con đường phân bố nhiều quán bar, KTV, nhà hàng, cửa hàng tiện lợi, sòng bạc, là một con phố nổi danh cuộc sống về đêm. Nơi này kiến trúc thấp, phổ biến không vượt quá bốn tầng, nhưng khoảng cách giữa các nhà chật hẹp, có nhà còn chẳng có khoảng cách, hầu như không có khe hở giữa hai tòa nhà nào là đạt tiêu chuẩn khoảng cách không gian phòng cháy.

Kiến trúc cụm như thế rất dễ tạo thành thế lửa lan tràn, hình thành sự cố cháy liên hoàn nghiêm trọng.

Đồn cảnh sát an ninh phía địa phương và bộ phận quản lý giao thông đã cho người đến hiện trường trước, khai thông giao thông, sơ tán người dân. Trên các đường phố gần đó có rất nhiều người đứng xem.

Thế lửa ở tầng hai Góc Nhìn Thứ Tư đang cuộn trào mãnh liệt, khói ở tầng ba bốc lên cuồn cuộn, toàn bộ cửa sổ ở tầng một đã nát, ngọn lửa đã liếʍ sang quán lẩu bên cạnh, hiện trường dày đặc khói mù mày đen nâu.

Các song cửa sổ ở tầng hai, tầng ba gần như đều có người đang cầu cứu. Tiếng kêu khóc, tiếng gào thảm thiết, tiếng ngọn lửa thiêu đốt, tiếng còi báo động của cảnh sát đan vào nhau tạo thành một cảnh tượng như ở địa ngục vậy.

Nhậm Diệc vừa xuống xe, cảnh sát giao thông liền chạy tới bên cạnh anh, nôn nóng nói: "Nhậm đội trưởng, người của cửa hàng xung quanh đều đã sơ tán rồi, trong quán bar có rất nhiều người bị nhốt, lối thoát khẩn cấp ở phía sau quán bar đã bị khóa lại."

Nhậm Diệc gật đầu: "Hơi khói ở hiện trường có độc, đuổi tất cả mọi người rời khỏi đây." Anh đè nút bộ đàm nói: "Tổng đội, thỉnh cầu bộ phận khí đốt giúp đỡ tạm dừng cung cấp gas cho phố quán bar."

"Đã nhận được."

"Tôn Định Nghĩa, đi vòng ra phía sau phá bỏ cửa lối thoát hiểm khẩn cấp."

"Thôi Nghĩa Thắng, đội các cậu cho ba người phụ trách bảo đảm cung cấp nước, cậu sẽ mang theo một người lên tầng ba mở cửa thông hơi."

"Khúc Dương Ba, trước tiên anh đưa Thôi Nghĩa Thắng lên mái nhà tầng ba, sau đó từ tầng ba phá cửa sổ, giải cứu những nhân viên bị nhốt trước cửa sổ, chờ cửa thông hơi mở lại dẫn người đi vào tìm kiếm cứu hộ."

"Cao Cách, lấy ra hai cái vòi nước..."

"Đồng chí cứu hỏa! Đồng chí cứu hỏa!" Một người đàn ông trung niên đang bị đuổi ra cố sức khua tay, hô to về phía Nhậm Diệc, "Tôi là ông chủ của quán lẩu, đồng chí cứu hỏa!"

Nhậm Diệc nhìn ông ta một cái: "Thả ông ta vào đây."

Người đàn ông kia chạy đến trước mặt Nhậm Diệc, hoảng hốt nói: "Trong quán của tôi toàn là bình gas nhỏ, mỗi bàn đều có!"

Sắc mặt Nhậm Diệc u ám: "Cao Cách, dẫn người đem toàn bộ bình gas mang ra ngoài, lấy hai vòi nước từ cửa sổ phía tây-nam áp chế thế lửa, cần phải bảo vệ cho quán lẩu không được phép bắt lửa. Lại lấy một vòi nước từ bên ngoài mặt tiền phía đông-nam làm lạnh."

"Rõ!"

"Các anh sao còn chưa cứu người!" Trong đám đông có người hô to, "Bên trong toàn là người!"

Có người kêu khóc nói: "Em gái tôi còn ở bên trong, các anh sao còn không đi cứu người!"

Nhậm Diệc nhìn thế lửa hừng hực nơi quán bar, trên trán đầy mồ hôi, trái tim cuồng loạn nhảy thình thịch.

Thế lửa ở tầng ba lúc này không lớn, chủ yếu là khói đặc, nhưng trước khi cửa thoát khí chưa được mở ra, anh không thể mạo hiểm phái người tiến vào trong phòng tìm kiếm cứu hộ. Đặc tính của lửa chính là dưới tình huống và điều kiện này, chắc chắn sẽ lan lên trên. Vậy nên khi thế lửa tại khu kiến trúc thấp không khống chế được thì phải đυ.c mở một lối thoát ở tầng thượng, bằng không lửa sẽ lan về phía chỗ có cửa sổ đi tìm dưỡng khí, lúc này tiến vào cứu người, phần lớn sẽ bị ngọn lửa bao vây.

Tình huống ở tầng hai nghiêm trọng hơn, bất cứ lúc nào cũng có đám cháy xuất hiện đột ngột, thậm chí nguy hiểm hơn là sụp đổ. Anh chỉ có một chiếc xe thang mây, không có cách nào đồng thời chú ý cả tầng ba và tầng hai được. Anh lo lắng hỏi: "Tổng đội, trung đội Tam Ninh và trung đội La Hạng Khẩu còn bao lâu nữa thì đến hiện trường."

"2 phút và 6 phút."

Nhậm Diệc cắn răng, ở cửa quán bar đi qua đi lại. Hiện tại nơi duy nhất bọn họ có thể đi vào tìm kiếm cứu hộ chính là tầng một, thế nhưng bây giờ nhân lực thiếu nghiêm trọng, nếu như anh dẫn đội tiến vào, hiện trường sẽ không có người chỉ huy.

"Các người có bị ngu không, quán bar bốc cháy lại phun nước về phía quán lẩu!" Trong đám người có tiếng hô kích động.

"Đúng vậy, tại sao lại phun nước về phía quán lẩu!"

"Sao không có ai đi vào cứu người!

Lúc này, Tôn Định Nghĩa đã cạy mở được cửa lối thoát hiểm khẩn cấp, cửa vừa mở, mười mấy người chen chúc chạy ra, phía trước có người ngã xuống đất lại bị người phía sau vượt lên, giẫm đạp mà qua.

Tôn Định Nghĩa và mấy chiến sĩ ra sức khống chế đám người, gào đến rát cổ họng: "Không được chen lấn! Không được đẩy!"

Một nhóm người này, có người còn năng lực hành động, có người liều chút hơi sức cuối cùng bò ra ngoài, có người đã ngã xuống trên hành lang, bọn họ liều lĩnh mà trốn ra, bởi vì thứ sau lưng còn hung tàn và đáng sợ hơn cả dã thú.

Tôn Định Nghĩa nói vào bộ đàm: "Nhậm đội, đề nghị tiến vào tầng một từ lối thoát hiểm khẩn cấp để tìm kiếm cứu hộ."

"Đi đi."

2 phút sau, trung đội Tam Ninh đến hiện trường, Nhậm Diệc lập tức bố trí xe thang dây của bọn họ đi phá vỡ cửa sổ tầng hai, nhưng chỉ cho phép giải cứu quần chúng bị nhốt ở trước cửa sổ, không cho phép bất kỳ người nào tiến vào tầng hai. Lúc này, Thôi Nghĩa Thắng đã mở được cửa thông hơi ở tầng thượng, Nhậm Diệc ra lệnh cho bọn họ lập tức tiến vào tầng ba tìm kiếm cứu hộ.

Lại qua 2 phút, tham mưu trưởng của chi đội là Hứa Tiến đến hiện trường, Nhậm Diệc lập tức báo cáo tình hình với Hứa Tiến, sau đó đề nghị được dẫn đội tiến vào tòa nhà tìm kiếm cứu hộ.

Hứa Tiến ngưng trọng mà nhìn thế lửa và hơi khói từ tầng hai: "Hai người một tổ cài dây thừng an toàn, ai cũng không được phép hành động một mình. Mang thiết bị lên, đo lường nồng độ khí CO thử xem."

"Rõ!"

Nhậm Diệc dẫn trung đội của mình và mười một chiến sĩ của trung đội Tam Ninh, cứ hai người buộc một sợi dây. Hoàn cảnh đám cháy phức tạp, khói đặc khiến cho tầm nhìn cực thấp, bọn họ lại chưa quen thuộc kết cấu bên trong, rất dễ lạc đường, hai người một tổ là để đảm bảo an toàn và giúp đỡ lẫn nhau.

Nhậm Diệc đeo mặt nạ lên, nhìn ngọn lửa đỏ rực, ánh mắt anh kiên nghị và dũng cảm, trầm giọng nói: "Lên."

Đoàn người nghĩa vô phản cố tiến vào đám cháy.

Vốn là trần nhà của tầng một bốc cháy, lớp thạch cao chỉ có khả năng chịu lửa ở một mức nhất định, nhưng thế lửa càng lúc càng lớn nên bắt đầu tróc ra từng mảng to. Quầy bar và ghế sô pha dài ở tầng một bị cháy lan, chỉ có sàn nhảy rộng rãi, không có vật dễ cháy tạm thời chưa bén lửa, nhưng liên tục có đồ nội thất đính trên trần nhà đổ vỡ rơi xuống, nguy hiểm như nhau.

Nhiệt độ cao và khói dày đặc khiến cảnh tượng trước mắt giống như luyện ngục, Nhậm Diệc cố sức điều chỉnh hô hấp, giảm bớt hơi thở tiêu hao vô ích: "Hai người các cậu đi về dãy ghế phía đông, hai người đi về dãy ghế phía tây, Đinh Kình đến khu vực quầy bar, những người còn lại đến nhà vệ sinh với tôi."

"Rõ."

Khu vực ghế dài đã bốc cháy, Nhậm Diệc dẫn người đi qua sàn nhảy, bên tai đều là âm thanh thiêu đốt lách tách lách tách. Vừa đi, Nhậm Diệc vừa nhìn số liệu trên dụng cụ, báo cáo: "Tham mưu trưởng, số liệu tầng một cực hạn đã đạt đến 46%, tầng hai có rất nhiều đồ trang trí nội thất phóng ra khí CO, khẳng định số liệu càng cao."

"Đã nhận được."

"Nhậm đội, ở đây có người!"

Có người phát hiện một người ngã ở mép sàn nhảy, xung quanh người đó không liên tục có vụn vỡ trên trần nhà rơi xuống, tình huống vô cùng nguy hiểm.

Nhậm Diệc kêu lên: "Đừng động." Anh miễn cưỡng quan sát mặt trần nhà từ trong khói dày đặc, đợi một thời cơ tương đối an toàn, đợi khoảng 5,6 giây mới hô: "Bây giờ!"

Nhậm Diệc dẫn đầu chạy qua, mấy người hợp lực mang người nọ kéo đến khu vực sàn nhảy. Trên thân thể người đó bị bỏng diện tích lớn, đã mất đi ý thức nhưng vẫn còn mạch đập. Nhậm Diệc để hai người đưa ra ngoài. Những người còn lại tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh tìm kiếm.

"Tham mưu trưởng, đề nghị tiến vào tầng hai tìm kiếm cứu hộ." Trong bộ đàm truyền đến giọng nói của Vương Mãnh, đội trưởng trung đội La Hạng Khẩu.

"Không cho phép." Giọng nói của Hứa Tiến bình tĩnh mà kiên định.

"Tham mưu trưởng, đề nghị tiến vào tầng hai tìm kiếm cứu hộ, 3 phút."

"Không cho phép."

"2 phút."

Hứa Tiến im lặng.

"1 phút!" Vương Mãnh vội kêu lên.

Hứa Tiến im lặng hồi lâu: "1 phút."

Nhậm Diệc nói: "Vương Mãnh, không nên đi từ hướng đông-nam, nơi đó là điểm bốc cháy."

"Đã nhận được."

"Nhâm đội, phòng rửa tay có người!"

Giữa bọn họ có tiếng kêu to, trong phòng rửa tay truyền đến tiếng đáp lại yếu ớt.

Cửa phòng rửa tay đã biến dạng, Nhậm Diệc hung hăng đạp hai cái, cũng không có đá văng nhưng cánh cửa đã buông lỏng, cuối cùng anh và Lưu Huy dùng sức xô mở cửa. Trong phòng rửa tay đông nghẹt người, có ít nhất hơn ba mươi người, họ dùng khăn lau và giấy vệ sinh ướt ngăn chặn khe cửa, cũng không ngừng hắt nước lên cửa, trình độ cao nhất cũng chỉ ngăn được khí độc đi vào và bức xạ nhiệt đốt xuyên qua cánh cửa mà thôi.

Lúc cánh cửa được mở ra, trên mặt một đám người trẻ tuổi đan xen giữa tuyệt vọng và hy vọng, rất nhiều người khóc nghẹn ngào nức nở.

Nhậm Diệc hỏi: "Tôn Định Nghĩa, lối thoát hiểm đã thông suốt chưa."

"Thông suốt, có hơi nước yểm hộ."

"Hai người các cậu, dẫn người từ lối thoát hiểm đi ra ngoài, những người khác đi đến phòng bếp với tôi."

"Rõ." Chiến sĩ trung đội Tam Ninh hô, "Khom người, kéo tay nhau, đúng, ai cũng không được buông tay, đừng hoảng hốt, đi theo tôi!"

Nhậm Diệc dẫn theo ba người còn lại đi qua sàn nhảy lần thứ hai, dựa vào ấn tượng với bản vẽ thiết kế, phía bên kia sàn nhảy là phòng bếp và phòng làm việc của nhân viên.

Đang lúc bọn họ đi tới trung tâm sàn nhảy, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng kết cấu long ra, mấy người ngẩng đầu, nhưng đỉnh đầu chỉ thấy khói đặc, cái gì cũng không thấy rõ, tiếp theo, trần nhà liền ầm ầm kéo nhau đổ ập xuống.

Nhậm Diệc kéo Lưu Huy cùng anh dính liền một chỗ ngã nhào xuống đất, trần nhà mang theo ngọn lửa và keel* đè lên trên thân thể bốn người.

Nhậm Diệc và Lưu Huy tránh né đúng lúc, chỉ bị thương nhẹ, nhưng hai người khác lại bị nội thất trần rơi xuống đè lấp.

Hai người từ dưới đất bò lên, phủi tắt những đốm lửa trên người, nhanh chóng xông lên giải cứu đồng đội, mặt nạ của một người trong đó đã bị đập hỏng, hô hấp khó khăn.

Chờ bọn họ đem vụn vật liệu trần nhà đẩy ra, một người khác đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, trên thân thể đã bốc cháy. Lưu Huy tháo nút dây thừng an toàn ra, bổ nhào trên người đối phương, ôm hắn lăn lộn qua lại. Trang phục bảo hộ của bọn họ tuy có tác dụng cách nhiệt chống cháy, nhưng chống cháy không có nghĩa là không cháy, một khi bén lửa cũng sẽ nguy hiểm hết sức.

Hai người cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa, nhưng trang bị bảo hộ cũng bị tổn hại mức độ khác nhau, vả lại đã bị thương đến da thịt. Dưới sự bất đắc dĩ, Nhậm Diệc và Lưu Huy chỉ có thể đưa hai người bị thương ra bên ngoài trước.

Vừa mới ra khỏi cửa lớn quán bar liền nghe thấy Hứa Tiến hô lên: "Tất cả nhân viên lập tức rút khỏi tòa nhà, tất cả nhân viên lập tức rút khỏi tòa nhà!"

Nhậm Diệc quay đầu nhìn lại, trên trần nhà tầng hai tỏa ra khói lửa cuồn cuộn như sóng biển, nhiệt độ tại hiện trường đám cháy nhanh chóng tăng vọt, dù cho anh đã ra ngoài, vẫn cứ cảm thấy da dẻ như bị nướng chín vậy.

Đây là điềm báo ngọn lửa đột ngột bùng nổ!

Nhậm Diệc đỡ người bị thương nhanh chóng cách xa tòa nhà.

Nhân viên tìm kiếm cứu hộ trong ba tầng của tòa nhà đều rút lui ra bên ngoài, chỉ có Vương Mãnh dẫn đội vào tìm kiếm cứu hộ ở tầng hai là chậm chập không thấy đâu.

Mắt Nhậm Diệc đỏ ngầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, thân thể không nhịn được mà phát run.

Chỉ nghe thấy một tiếng vang ầm kỳ quái, thế lửa trong giây lát bỗng biến lớn, gần như trong thời gian chớp mắt đã đem ba tầng của tòa nhà toàn bộ nuốt chửng, chớp mắt lần nữa, tầng hai đã ầm ầm nổ tung!

- ----------------------------------

P/s: nghe mấy chú Vương và chú Hứa đàm phán tiến hành giải cứu nạn nhân mà sao tui lại liên tưởng đến mua hàng trả giá nhỉ =)))

Vương Mãnh: "Ông chủ Hứa, đề nghị bán rẻ một lạng thịt lợn."

Hứa Tiến: "Không bán."

Vương Mãnh: "Ông chủ Hứa, đề nghị bán rẻ một lạng thịt lợn, 3 đồng."

Hứa Tiến: "Không bán."

Vương Mãnh: "2 đồng."

Hứa Tiến im lặng.....

Vương Mãnh vội kêu lên: "Không thì 1 đồng vậy!"

----

Chú thích:

*Bọt polyurethane: được làm từ hai nguyên liệu chính là isocyanate và polyether, có hai loại là bọt mềm và bọt cứng. Bọt mềm được sử dụng nhiều làm đệm, sô pha, gối, đồ chơi, quần áo và lót cách âm. Bột cứng là vật liệu tổng hợp mới có chức năng cách nhiệt và chống thấm nước. (Baidu.baike)Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục) - Chương 7
*Sợi Polyester-cotton: là một loại vải được làm từ 65% -67% polyester và 33% -35% sợi pha cotton, thường được gọi là "sợi tổng hợp". Nó là một vật liệu phổ biến để làm quần áo. (Baidu.baike)

*Keel: là một vật liệu xây dựng được sử dụng để hỗ trợ hình dạng và cố định cấu trúc. Nó được sử dụng rộng rãi trong các khách sạn và các sân bay, nhà chờ, nhà ga, nhà hát, trung tâm thương mại, nhà máy, tòa nhà văn phòng, cải tạo tòa nhà cũ, thiết lập trang trí nội thất, trần nhà và những nơi khác. Keel là bộ khung và chất nền của trang trí, nó rất phổ biến. (Baidu.zhidao)

Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục) - Chương 7