Chương 46

Editor: Anabeth (Đây chính là cô bé ẩn danh đã edit dùm tui mấy chương lận đóa, cám ơn e nha:*)

Beta: Mạc Điềm

Cre: on pic

- -------------------------------

Nhậm Diệc mang cơm nước đã chuẩn bị từ trước lên bàn, còn khui mở một chai rượu vang.

Hai tay Cung Ứng Huyền khoanh trước ngực, ngồi trên ghế nhìn một bàn cơm khác hẳn thói quen ẩm thực hàng ngày của mình, không biết nên làm biểu tình nào.

Nhậm Diệc ngồi đối diện với Cung Ứng Huyền: "Chỗ này có gì cậu kiêng không?"

Cung Ứng Huyền lắc đầu, vừa muốn mở miệng, Nhậm Diệc đã "ấy" một tiếng ngăn hắn lại: "Tôi biết cậu không ăn thức ăn nóng, nhưng cậu ăn được đồ ấm mà, đúng không? Mấy món này cậu có thể chờ lạnh một chút rồi ăn, cậu không nên chỉ vừa mới nhìn vài đồ ăn nóng đã bài xích ghét bỏ."

Cung Ứng Huyền nhìn anh chằm chằm: "Vì sao anh không chia ra?"

Nhậm Diệc bất đắc dĩ đứng dậy đi phòng ăn lấy thêm vài cái khay, chia tất cả đồ ăn thành hai phần, còn nhỏ giọng oán giận nói, "Dám ghét bỏ tôi."

Cung Ứng Huyền bị biểu tình Nhậm Diệc chọc cười: "Tôi cùng anh ăn một bữa cơm bày biện tầm thường trong một khoảng cách gần thế này trên một cái bàn nhỏ thế kia đã là không ghét bỏ anh lắm rồi."

"Vậy tôi thật sự cám ơn cậu rồi, đại tiểu thư."

"Anh gọi tôi là gì?" Cung Ứng Huyền cất cao âm cuối.

"Đại thiếu gia." Nhậm Diệc chế nhạo nói, "Chút đồ ăn tôi làm tuy nhìn không tinh xảo lắm, nhưng mùi vị hẳn cũng không tệ, cậu nếm thử đi!"

Cung Ứng Huyền cầm đũa lên, gắp rau cải cúc trộn bỏ vào trong miệng. Trong rau có ít giấm và một chút ớt, mùi vị rất ngon miệng.

Hai mắt Nhậm Diệc sáng lên nhìn Cung Ứng Huyền, mong đợi hỏi: "Thế nào?"

Cung Ứng Huyền gật đầu: "Không tệ."

Nhậm Diệc cười nói: "Bình thường tôi không nấu cơm đâu, nhưng tùy tiện nhìn một hướng dẫn nấu ăn tôi cũng có thể làm rất tốt đấy. Người thông minh mà, đành chịu thôi." Anh vừa nói vừa múc một bát canh cá viên bí đao đặt xuống cạnh tay Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền hơi hơi cúi đầu, xít lại gần ngửi thử: "Nóng."

"Nếm thử thịt bò hầm khoai tây này đi, cái này không nóng."

Cung Ứng Huyền gắp một khối thịt bò, dùng đầu lưỡi liếʍ thử một cái trước rồi mới nuốt vào.

Nhậm Diệc cười nói: "Cậu có nghĩ đến chuyện này bao giờ chưa, muốn khắc phục nỗi sợ lửa, có thể bắt đầu từ ăn thức ăn nóng?"

"Bác sĩ tâm lý từng đề nghị qua." Cung Ứng Huyền nói, "Nhưng tôi cảm thấy ăn gì cũng không quan trọng."

"Sao lại không quan trọng, cậu không ăn thức ăn nóng, không phải là do ghét nhiệt độ cao mà có lẽ là trong tiềm thức cậu cho rằng chúng nó được nấu từ lửa, đúng không?"

Cung Ứng Huyền không nói lời nào.

"Nếu cậu vượt qua sự sợ hãi với những vật liên quan đến lửa thì sẽ giúp việc khắc phục nỗi sợ đối với chính ngọn lửa tốt hơn, suy luận như vậy hẳn không sai ha!"

Cung Ứng Huyền hừ nhẹ một tiếng: "Anh vì muốn tôi ăn thức ăn mình làm mà ra sức quá nhỉ."

Nhậm Diệc cười ha ha nói: "Tôi là muốn cho cậu nếm thử nhiều mỹ vị nhân gian hơn, có vài thứ phải ăn nóng mới ngon, chẳng hạn như bát canh này."

Cung Ứng Huyền nhìn thoáng qua bát canh bí đao kia, có chút do dự.

"Cho tôi mặt mũi đi, nếm thử xem thế nào? Sẽ không làm cậu bị phỏng đâu."

Cung Ứng Huyền liếc bát canh kia, ho nhẹ một tiếng: "Nếu hôm nay tới nhà anh làm khách tất nhiên phải cho anh mặt mũi!."

"Nào nào." Vẻ mặt Nhậm Diệc mong đợi nhìn Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền tao nhã bưng bát lên, dùng cái thìa khuấy khuấy, sau đó nhẹ nhàng thổi thổi, muốn nó nhanh lạnh hơn.

Nhậm Diệc không khỏi nhớ tới Diểu Diểu. Có đôi khi thịt nấu mới ra khỏi nồi nên khá nóng, Diểu Diểu sẽ ngồi xổm bên cạnh ngoan ngoãn chờ, lúc này Cung Ứng Huyền trông rất giống Diểu Diểu đang đợi thịt lạnh. Anh nghĩ đến đây, nhịn không được cười khúc khích.

Cung Ứng Huyền nhìn anh chằm chằm.

Nhậm Diệc khoanh tay.

Cung Ứng Huyền múc một thìa canh, hít sâu một hơi, đưa đến bên môi, dè dặt uống vào.

"Thế nào?" Nhậm Diệc hưng phấn hỏi.

Cung Ứng Huyền run rẩy chốc lát: "Vẫn, vẫn tốt." Hắn đã không nhớ nổi lần cuối cùng ăn thức nóng như vậy là khi nào. Sau khi gia đình gặp chuyện không may, hắn bị đưa đi nước Mỹ, dưới tác dụng của sự chán ghét thức ăn nóng và văn hóa ẩm thực Phương Tây, hắn đã không hề ăn bất thứ gì có nhiệt độ cao, thậm chí đã quên mùi vị của một ngụm canh nóng đậm hương, thì ra... lại tốt như vậy.

Nhậm Diệc cảm thấy trái tim mình nhảy loạn. Thứ làm anh vui vẻ không chỉ Cung Ứng Huyền ăn thức ăn nóng mà là Cung Ứng Huyền nguyện ý vì anh mà thay đổi chính mình, dù cho chỉ là một chút, nhưng như vậy ít nhất cũng nói rõ, anh là một người có sức nặng trong lòng người này nhỉ!? Anh vui vẻ nói: "Ngon thì uống nhiều hơn chút đi, cái này là cá viên Ôn Châu, do người nhà chiến sĩ trong đội chúng tôi gửi tới, tự làm đấy."

Cung Ứng Huyền đối diện với con mắt tỏa sáng của Nhậm Diệc, xấu hổ nói: "Anh đừng thúc giục tôi ăn nữa, anh không ăn sao."

Nhậm Diệc ăn vui vẻ: "Món này ngon, món này cũng ngon, hihi, tôi thật lợi hại."

Cung Ứng Huyền nhìn dáng vẻ đắc ý vui vẻ của Nhậm Diệc, khóe môi không khỏi giương cao, tạm thời quên hết bóng ma chiếm giữ ở trong lòng.

Nhậm Diệc vừa dỗ vừa lừa để Cung Ứng Huyền nếm hết từng thứ một. Nhìn Cung Ứng Huyền ăn đồ ăn mình làm, anh khó có thể hình dung sự thỏa mãn giờ khắc này.

Nhậm Diệc dùng ngón tay gõ bình rượu một cái: "Chúng ta uống chút rượu nhé?"

Cung Ứng Huyền có hơi do dự: "Cồn sẽ khiến người ta không khống chế được bản thân, tôi không thích không khống chế được bản thân."

"Hôm nay cậu quá mệt mỏi rồi, trải qua nhiều chuyện như vậy, uống chút rượu sẽ làm cậu đã quên tất cả mà an tâm ngon giấc."

Cung Ứng Huyền hừ nhẹ một tiếng: "Cũng sẽ khiến người ta không dậy nổi vào buổi sáng hôm sau, đi làm muộn."

Nhậm Diệc bật cười: "Con người cậu sao lại mang thù thế này."

Cung Ứng Huyền giơ cằm lên: "Một ly thôi, rượu này của anh là rượu gì vậy?"

"Không biết, bạn đưa." Nhậm Diệc rót rượu cho cả hai, "Bình thường tôi chỉ uống bia, không uống rượu vang, thế nhưng nếu để cậu uống bia mà nói..." Anh lắc đầu cười nói, "Cảm giác là lạ sao ấy." Cơ bản là anh không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ Cung Ứng Huyền ngồi xổm bên quán ven đường uống bia, ăn thịt nướng giống họ.

Cung Ứng Huyền cầm chén rượu lên nhẹ nhàng lắc lắc, để lại gần chóp mũi ngửi một cái: "Anh muốn uống rượu cũng không chuẩn bị thuốc giải rượu."

"Không có quy củ nhiều như vậy đâu, có uống là được." Nhậm Diệc giơ chén lên cụng mạnh vào chén của hắn một cái, "Dô."

Cung Ứng Huyền đành phải uống một ngụm, hắn cau mi lại, thành thật nói: "Rượu này không ngon."

Nhậm Diệc đã quen tính Cung Ứng Huyền, không thèm để ý: "Vậy lần sau cậu mang rượu tới."

"Được."

Cơm nước xong, Nhậm Diệc liền tìm cách dạy Cung Ứng Huyền chơi game.

Cung Ứng Huyền không thường uống rượu nên giờ còn hơi choáng, hắn tựa vào ghế sa lon, trên tay còn cầm một ly rượu vang, ngáp một cái: "Rượu này của anh không ngon."

"Vừa nãy đã nói rồi, uống cũng uống rồi, xuống bụng rồi thì cái gì chẳng giống nhau." Nhậm Diệc chia sẻ màn hình điện thoại lên TV, sau đó đυ.ng vào bả vai Cung Ứng Huyền một phát, "Nhìn màn hình đi, tôi dạy cho cậu chơi game này."

"Game gì?"

"Từng chơi CS* chưa?"

(Còn được gọi là Half Life: Counter Strike: là một tựa game nhập vai bắn súng dưới góc nhìn thứ nhất, là một trò chơi kinh điển của rất nhiều thế hệ game thủ. Cha đẻ của nó là Lê Minh "Gooseman", một người Canada gốc Việt.)

"Tôi không chơi game."

Nhậm Diệc giải thích: "Đơn giản mà nói thì là cầm vũ khí đánh kẻ địch, ai sống đến cuối sẽ thắng cuộc."

Cung Ứng Huyền nhìn hình ảnh trên màn hình, mắt hắn híp lại: "... Nữ thần?"

Nhậm Diệc chớp một bên mắt: "Tên này có phải rất có "tiên khí" không?"

"Vì sao anh phải đặt tên này?" Cung Ứng Huyền lạ lùng nhìn hắn chằm chằm.

"Tôi chưa từng nói à, khắc chế ngũ hành của tôi."

""Nữ thần" thì sao?"

"Cái này hả, bọn họ cho rằng tôi là nữ thì sẽ thả lỏng cảnh giác với tôi, đôi khi còn có thể lừa gạt chút trang bị."

Cung Ứng Huyền nheo mắt lại: "Đây không phải là ăn gian sao?"

"Tính toán như vậy làm gì, chơi game quan trọng nhất là vui vẻ." Nhậm Diệc cười cợt nói, "Nào nào nào, xem anh biểu diễn kỹ năng tàn sát hàng loạt cho cậu coi." Nhậm Diệc cầm một khẩu súng lên, vừa nhảy ra từ cửa sổ đã bị đánh ngã, "...".

Cung Ứng Huyền nở nụ cười: "Anh chết sao?"

Nhậm Diệc có chút xấu hổ và giận dữ, anh để điện thoại di dộng xuống, lầm bầm: "Vị trí vừa rồi không được tốt."

Cung Ứng Huyền cầm ly rượu lên đưa cho Nhậm Diệc, Nhậm Diệc chìa tay tiếp nhận, hắn nín cười: "Chén rượu này dùng để bày tỏ sự đau xót và thương tiếc với nữ thần sống 1 phút 46 giây."

Nhậm Diệc cười mắng: "Đậu xanh rau má, tôi sơ xuất mà thôi." Anh liên tục cụng ly cùng Cung Ứng Huyền, uống hết sạch rượu.

Cung Ứng Huyền nằm ngửa trên ghế sô pha, cảm giác đại não choáng váng, toàn thân nâng nâng, loại cảm giác tự tại hơi mất khống chế này cũng không tồi, hắn nhẹ giọng nói: "Ăn cơm, uống rượu, chơi game, các anh... đều lớn lên như thế này sao?"

Nhậm Diệc cười cười: "Phần lớn con trai đều lớn lên thế này chứ? Vậy khi còn bé cậu làm cái gì?"

"Học tập, huấn luyện, thực nghiệm."

Nhậm Diệc khựng lại, thì thầm: "Rất cô đơn nhỉ!"

Cung Ứng Huyền lặng im trong chốc lát rồi nói: "Không."

Nhậm Diệc nghiêng đầu nhìn Cung Ứng Huyền, đường nét bên mặt hắn hoàn mỹ như được điêu khắc, gò má phủ một tầng đỏ ửng mỏng manh, đôi mắt thâm thúy lộ ra một chút mơ màng làm trái tim người ta đập thình thịch.

Cung Ứng Huyền cảm nhận được ánh mắt Nhậm Diệc, cũng quay mặt sang.

Hai người bốn mắt giao nhau, ánh mắt vì cồn mà trở nên đờ đẫn dần dần tìm về tiêu cự từ trong ánh mắt của nhau. Khuôn mặt trước mắt quen thuộc đến vậy, thế nhưng tâm tình biểu hiện trên đó lại khiến người ta cảm thấy thật xa lạ, trái tim bất giác cũng loạn nhịp.

Như bị giật điện, bọn họ đồng thời quay đầu đi.

Nhậm Diệc lặng lẽ hít sâu một hơi, cầm chai rượu lên rót rượu cho hai người, lớn tiếng nói: "Nào, uống rượu."

Bọn họ vừa cụng ly vừa trò chuyện trên trời dưới đất, Nhậm Diệc còn dạy Cung Ứng Huyền chơi game, lúc này bọn họ như hai thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành, không có phiền não, không có ký ức, không có tội phạm, chỉ là hai người bạn cùng tận hưởng thời gian rảnh rỗi với nhau.

Lúc nửa đêm, Cung Ứng Huyền không biết là do say hay do mệt mà nằm trên ghế sô pha ngủ gà ngủ gật. Tửu lượng Nhậm Diệc khá hơn một chút, tương đối tỉnh táo, anh vỗ vỗ bả vai Cung Ứng Huyền: "Đừng ngủ ở chỗ này, về phòng."

Cung Ứng Huyền lầm bầm một tiếng.

Nhậm Diệc cố sức đỡ Cung Ứng Huyền từ trên ghế sô pha đứng lên: "Này, đứng dậy đứng dậy, trở về phòng ngủ."

Cung Ứng Huyền miễn cưỡng mở mắt ra, được Nhậm Diệc đỡ vào nhà.

Nhậm Diệc cũng không còn bao nhiêu sức lực, một đoạn đường ngắn ngủi, hai người bốn cái chân, nghiêng nghiêng ngả ngả. Vất vả lắm mới nhìn thấy giường phòng khách, Nhậm Diệc cắn răng, bước nhanh về phía trước. Lúc cách giường chỉ vài bước, anh dùng hết sức từ thuở bú sữa mẹ quăng Cung Ứng Huyền lên giường, Cung Ứng Huyền lại bắt lấy cánh tay của anh, kéo cả người anh về phía mình.

Hai người đồng thời ngã xuống giường, Nhậm Diệc ghé vào trên người Cung Ứng Huyền, ngực dán ngực, trong lúc nhất thời, anh tỉnh rượu hơn phân nửa, thở mạnh cũng không dám.

- -----------------------------------------

P/s: Mở đầu ngọt ngào quá phải hông nà, quắn hết tim tui rùi nè, à mà beta đoạn chơi game mà tự nhiên tui nghĩ đến câu này: "Quãng đời còn lại của nhân sinh, hãy để anh nắm tay dạy em những điều em chưa từng biết."Sến vl:v – Mạc Điềm.