*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Cre: On pic
- -------------------------------
Mãi đến trưa công việc điều tra hiện trường mới kết thúc, mọi người vừa mệt vừa đói, thu dọn dụng cụ xong liền lần lượt xuống lầu.
Sau khi Kỳ Kiêu tỉnh lại có gọi điện thoại cho Nhậm Diệc nhưng anh không rảnh nhận cuộc gọi, lúc này mới vừa xuống lầu vừa gửi cho Kỳ Kiêu mấy tin nhắn, kiểu như sáng sớm anh có chuyện quan trọng phải đi trước, anh mượn quần áo của cậu để mặc, v..v...
Xuống dưới lầu, Nhậm Diệc cất điện thoại đi, nhìn Cung Ứng Huyền: "Cậu phải về phân cục à? Có tin tức phải báo cho tôi biết đấy."
Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc từ trên xuống dưới, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét.
"Lại sao nữa?" Nhậm Diệc theo ánh mắt của hắn mà nhìn quần áo của mình một lượt, không hiểu sao lại có phần chột dạ.
"Quần áo của ai?"
Nhậm Diệc ngạc nhiên nói: "Ể, sao cậu nhìn ra hay vậy?"
"Tiền lương của anh không mua nổi nhãn hiệu này." Cung Ứng Huyền chẳng thèm khách sáo mà nói luôn.
"Quần áo này rất đắt à?" Nhậm Diệc nhìn chiếc áo phông, không phải chỉ là một cái áo phông trắng có thêm vài hình vẽ thôi sao, "Quần áo của tôi toàn mùi rượu lẫn mùi thuốc lá nên phải mặc đồ của bạn, tránh cho cậu thấy lại càm ràm." Một năm bốn mùa anh mặc đồng phục huấn luyến là chủ yếu, cho nên quần áo thường ngày rất ít, cơ bản đều là đồ mua của UNIQLO.
"Anh qua đêm ở nhà bạn?" Cung Ứng Huyền cố ý nhấn mạnh hai chữ "nhà bạn", hắn nhìn Nhậm Diệc chằm chằm, ánh mắt sáng rực.
"Đúng vậy." Nhậm Diệc bị Cung Ứng Huyền nhìn phát ngượng, anh không muốn nói cho Cung Ứng Huyền biết mối quan hệ thật sự giữa anh và Kỳ Kiêu, nhưng cũng không cố ý che giấu, mà là loại chuyện riêng tư thế này không nhất thiết phải chủ động nói ra, bạn bè bên cạnh anh đều biết, cả Phó Khải và Khúc Dương Ba, thậm chí đám Cao Cách cũng có thể đoán được, chỉ không nói ra mà thôi.
Sắc mặt Cung Ứng Huyền không vui rõ ràng, đôi môi khẽ mím thành một đường thẳng.
"Đến muộn là tôi sai, tôi cũng đã xin lỗi rồi." Nhậm Diệc nhìn vẻ mặt khó ở của Cung Ứng Huyền, mặc dù anh hơi đuối lý nhưng cũng đâu đến nỗi nào chứ, anh không còn cách khác đành phải nói, "Cậu còn muốn thế nào nữa?"
"Tôi không yêu cầu anh xin lỗi." Cung Ứng Huyền xoay người chuẩn bị lên xe.
"Đệch, cái cậu này..." Điện thoại của Nhậm Diệc đột nhiên vang lên. Anh cúi đầu nhìn một cái, là Kỳ Kiêu gọi đến. Vừa mới rời đi mà không nói một lời tạm biệt, lại còn tự ý mặc quần áo của người ta nên anh cũng không tiện từ chối, chỉ đành phải chấp nhận cuộc gọi, "A lô, Kỳ Kiêu."
Bóng lưng Cung Ứng Huyền khựng lại.
"À, ừ, vẫn ở tiểu khu Vạn Nguyên, ngày mai sẽ bỏ lệnh phong tỏa nên hôm nay nhất định phải đến đó, ừm, xin lỗi em nhé, ừm..." Nhậm Diệc vừa nói vừa liếc trộm Cung Ứng Huyền một cái.
Cung Ứng Huyền nghiêng người sang một bên, giả vờ cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Nhậm Diệc bất giác hạ thấp giọng nói: "Buổi tối anh còn phải về nhà một chuyến, quần áo đợi anh tắm giặt xong sẽ trả em ngay, ừm, ừm, ok, bái bai."
Cúp điện thoại, Nhậm Diệc vừa định mở miệng thì Cung Ứng Huyền nói: "Nhậm đội trưởng, hiện tại có việc cần anh giúp đỡ."
"Việc gì?"
"Buổi tối anh bận sao?" Cung Ứng Huyền mở to mắt nhìn Nhậm Diệc chằm chằm, nói bằng giọng lành lạnh: "Hay là nói, anh lại muốn đến nhà bạn uống rượu, ngủ qua đêm?"
"Tối nay tôi định về nhà, không bận chuyện gì." Nhậm Diệc nhíu mày: "Sao nào?"
Nghe vậy, giọng nói của Cung Ứng Huyền hơi chậm lại: "Còn nhớ Châu Xuyên không?"
"Nhớ chứ." Châu Xuyên chính là cái tên lập trình viên kiếm tiền nhờ livestream đống đổ nát sau hỏa hoạn trên web đen, đã bị bọn họ bắt được tại hiện trường của Góc Nhìn Thứ Tư, "Chỉ bị xử phạt hành chính, tạm giữ 48 tiếng đồng hồ đúng là hời cho gã quá."
"Lần này tiểu khu Vạn Nguyên bốc cháy, tôi đã cử người đi theo dõi gã, tôi luôn cảm thấy có thể tra ra một vài thứ thông qua gã."
"Cậu cho rằng vụ cháy tiểu khu Vạn Nguyên cũng có liên quan gì đó với trang web đen kia ư?"
"Cũng không hẳn, chẳng qua là lần trước sau khi bị tịch thu máy quay phim và laptop, Châu Xuyên liền mua máy mới, vì kiếm tiền nên rất có thể gã sẽ làm nghề cũ. Tôi vẫn muốn thông qua hắn tìm được mấy người Trung Quốc đã đăng nhập "Thiên thần Seraph" kia, bọn chúng đều là tội phạm phóng hỏa tiềm ẩn."
Nhậm Diệc kinh ngạc nói: "Cậu còn biết gã mua thiết bị mới? Cậu theo dõi gã được bao lâu rồi, trong cục sẽ hỗ trợ cho cậu sao?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Không lấy được chứng cứ giao dịch hàng hóa, bên cục sẽ không điều động tài nguyên cho tôi đi điều tra gã, nhưng có một đồng nghiệp chuyên về tội phạm Internet cảm thấy hứng thú với chuyện này nên đã giúp tôi điều tra một vài động tĩnh sau này của Châu Xuyên. Sau vụ cháy lần này, tôi đã để tài xế của tôi đi theo dõi gã, tốt nhất là có thể bắt tại chỗ trước khi gã hủy livestream."
"Tối nay Châu Xuyên sẽ hành động à?"
"Ngày mai hiện trường sẽ giải trừ phong tỏa, nếu gã muốn hàng động thì chỉ có thể là đêm nay. Tài xế của tôi cần đổi ca." Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc, "Đi không?"
Nhậm Diệc nhún vai: "Đi chứ." Anh rất tò mò về Châu Xuyên và trang web đen ấy.
Cung Ứng Huyền ném chìa khóa cho Nhậm Diệc.
Lên xe, Nhậm Diệc nhìn đồng hồ: "Đi ăn cơm trước đi, từ sáng đến giờ tôi chưa được ăn gì hết."
"Cốp sau..."
"Tôi không ăn cỏ."
Cung Ứng Huyền liếc anh một cái: "Có rất nhiều thịt."
"Mùi vị quá nhạt." Nhậm Diệc bất đắc dĩ nói, "Tìm một cửa hàng tiện lợi để tôi mua chút đồ là được."
"Anh có thể đừng suốt ngày ăn những thứ không sạch sẽ đó được không?" Cung Ứng Huyền cau mày, "Đã thế còn ăn trong xe tôi nữa."
"Con người cậu hay giở thói công tử quá đấy, đồ tôi ăn vào trong dạ dày còn không chê bẩn, mang vào trong xe thì cậu lại chê bẩn." Nhậm Diệc suýt trợn trắng mắt, "Cậu lớn thế này rồi mà chưa từng bị người khác đánh sao?"
Cung Ứng Huyền cười khẩy: "Ít ra chưa từng đánh thua."
Nhậm Diệc khịt mũi, cho rằng Cung Ứng Huyền đang khoác lác, nhưng lại nhớ tới sức lực lúc Cung Ứng Huyền tóm lấy anh lần trước, còn có thể lực leo 22 tầng cầu thang không thở gấp, bỗng nhiên anh thấy hơi khó xác định.
"Tiến sĩ Cung, hiện tại tôi đang giúp cậu làm việc, lúc người khác giúp đỡ mà cậu còn kén cá chọn canh, như thế là không đúng cậu hiểu chưa?"
Cung Ứng Huyền im lặng rồi nói: "Tôi bảo bác Thịnh đưa cơm tới."
Mắt Nhậm Diệc sáng lên: "Vậy cũng được đấy, đầu bếp nhà cậu nấu ăn ngon lắm luôn, làm cơm cho cậu đúng là thiệt thòi cho tài năng của họ."
"Tôi trả họ rất nhiều tiền, không có ai phải thiệt thòi."
Nhà Châu Xuyên ở khu vực khác, nơi đó cách nhà Cung Ứng Huyền khá gần, lúc bọn họ đến nơi đã thấy bác Thịnh ở đó từ trước.
Thấy Cung Ứng Huyền đến, tài xế rất kinh ngạc: "Sao thiếu gia lại đến đây? Để chúng tôi chú ý là được."
"Các anh mệt rồi, về nghỉ ngơi đi."
"Không sao đâu, chúng tôi không mệt, chúng tôi thay phiên nhau đi ngủ mà."
"Các anh đã mệt." Cung Ứng Huyền nhấn mạnh ngữ điệu, nói bằng giọng "cấm cãi", "Về ngay đi."
Hai người ù ù cạc cạc không hiểu gì, nhưng vẫn nghe lời mà rời đi.
Bác Thịnh cầm xuống hai giỏ thức ăn* lớn từ trên xe. Khi nhìn thấy Nhậm Diệc, bác nở nụ cười tươi như hoa: "Nhậm đội trưởng, lại gặp nhau rồi, sao dạo này không đến chơi thế?"
"Ha ha, cháu bận công việc ấy mà." Nhậm Diệc nói, "Cám ơn bánh ngọt lần trước bác đã gửi đến trung đội, bọn cháu ăn hết sạch luôn."
Bác Thịnh cười ha hả nói: "Mọi người thích là tốt rồi, lần sau tôi sẽ gửi thêm."
Nhậm Diệc vội nói: "Không cần đâu ạ, làm phiền bác quá."
"Thiếu gia, của cậu đây." Bác Thịnh đưa một giỏ thức ăn cho Cung Ứng Huyền, "Đừng ăn cơm cậu đã đem, ăn mấy món mới này."
"Ừm."
"Nhậm đội trưởng, giỏ này cho cậu, thiếu gia nói cậu thích ăn tôm hùm đất, nhưng mấy món đó hơi tốn thời gian, không kịp làm, nên chúng tôi đã chuẩn bị mấy món khác cho cậu." Bác Thịnh đưa giỏ thức ăn cho Nhậm Diệc.
"Cảm ơn, khách sáo quá." Nhậm Diệc cầm lấy, giỏ thức ăn rất nặng. Anh cười, nhìn Cung Ứng Huyền một cái: "Phải không ta, cậu vẫn nhớ tôi thích ăn gì cơ à?" Trong lòng anh có chút vui vẻ.
Cung Ứng Huyền hừ nhẹ: "Đồ ăn nóng, nhiệt độ cao. Sở dĩ tôi nhớ là vì trí nhớ của tôi tốt, muốn quên cũng không được."
"Thực ra những thứ tôi thích rất tùy ý. Chẳng qua là lúc thường phải huấn luyện nhiều, nếu không ăn mấy món ấm ấm thì thể lực sẽ không đủ."
"Tôi không phê bình thói quen ẩm thực của anh, nhưng muốn có sức lực thì anh phải hấp thụ đầy đủ protein* mới được."
(Protein tự nhiên có nhiều trong lòng trắng trứng gà, có tác dụng tạo nên cấu trúc sợi cơ, nâng đỡ cơ bắp săn chắc, tạo sức bền cho các cơ, tốt cho những người thích tập gym, thích cơ bắp =))) "Tôi biết chứ, nhưng ăn ngon cũng rất quan trọng."
Bác Thịnh cười nói: "Nhậm đội trưởng, những thứ thiếu gia ăn khác hẳn người thường, cậu cứ ăn đồ của cậu đi, chúng tôi biết ăn cái gì tốt cho sức khỏe mà."
Cung Ứng Huyền trừng mắt nhìn bác Thịnh.
"Vậy các cậu làm việc cho tốt nha, tôi về trước đây. Nhậm đội trưởng rảnh rỗi thì đến đây chơi nữa nhé."
Bác Thịnh đi rồi, Nhậm Diệc mới mở giỏ thức ăn ra: "Ái chà, thịnh soạn quá đi."
Cung Ứng Huyền cầm ống nhòm đập đập trước cửa sổ của ghế lái: "Cửa sắt thứ ba màu xanh lá cây ở phía trước chính là tòa nhà nơi Châu Xuyên đang sống."
"Đã biết." Nhậm Diệc trải khăn ăn xong thì hạ cửa sổ xuống, cầm một dẻ sườn heo lên cắn vài miếng, "Đây là lần thứ hai tôi ăn trong xe cậu đấy nhỉ?"
"Hẳn là không phải lần cuối cùng." Cung Ứng Huyền cũng ăn bữa trưa của mình.
"Ừ hử." Nhậm Diệc gật đầu, "Mời cậu đến nhà hàng một lần mà cứ như là muốn lấy mạng cậu luôn ấy. Không sao, ăn trên xe thì ăn, lúc chúng tôi xuất cảnh còn từng ăn cơm dưới đủ loại điều kiện tồi tệ, có thời gian thở một hơi cũng đã tốt lắm rồi."
Xuyên qua kính chắn gió, Cung Ứng Huyền nhìn chằm chằm về phía trước, hắn do dự mất một lúc mới hỏi: "Cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài là lễ nghi xã giao cần thiết giữa bạn bè sao?"
"Hả?" Nhậm Diệc bị hỏi mà ngây ngẩn cả người, anh đáp lại, "Đúng thế, giữa bạn bè mời nhau đi ăn không phải là chuyện rất bình thường à? Cho dù không phải bạn bè, cậu nói xem, người Trung Quốc chúng ta có làm gì mà không đưa lên bàn cơm không, nói chuyện làm ăn này, đi thăm người thân này, đủ loại lễ tết lễ mừng này. Tôi vẫn nhớ lúc Tống đội trường còn tại vị, ông ấy đã nói cậu chưa bao giờ đi ăn cùng mọi người, cậu thế này thì thật là..." Nhậm Diệc nhớ tới điều gì đó, cố nuốt xuống ba chữ "không hòa đồng" theo miếng bông cải xanh, anh nói, "Chẳng qua, chẳng qua là chúng tôi đều hiểu cậu mà thôi."
Cung Ứng Huyền nheo mắt lại: "Vậy cùng nhau uống rượu, qua đêm ở nhà đối phương cũng là lễ nghi xã giao cần thiết giữa bạn bè ư?"
Suýt nữa thì miếng cơm trong miệng Nhậm Diệc phun ra ngoài.
Cung Ứng Huyền quay đầu nhìn anh.
Nhậm Diệc cố gắng nuốt cơm xuống: "Cậu, rốt cuộc cậu đang xoắn xuýt cái quái gì đấy?"
"Tôi đang cùng anh thảo luận định nghĩa bạn bè." Trên mặt Cung Ứng Huyền chẳng có biểu tình gì, hắn nói, "Là anh đề nghị muốn làm bạn với tôi trước."
"Đúng... Nhưng mà không phải... như thế." Thậm chí Nhậm Diệc không tìm nổi tính từ để hình dung đoạn đối thoại kỳ dị này.
"Sao?"
"Chuyện kết bạn rất tùy ý, không có quy tắc cần thiết nào, cũng không bảo phải làm gì mới được coi là bạn bè."
Cung Ứng Huyền hơi cáu: "Không có quy tắc, không có định nghĩa, vậy tóm lại phải làm thế nào mới được coi là bạn bè? Tôi không thích kiểu mơ mơ hồ hồ, thật thật giả giả như này."
"Hai người hợp nhau thì là bạn bè thôi." Nhậm Diệc cũng bị lời của Cung Ứng Huyền làm bối rối.
"Chúng ta hợp nhau?" Cung Ứng Huyền hỏi ngược lại.
Nhậm Diệc sửng sốt, sau đó cười hà hà: "Chúng ta thuộc kiểu lúc thì hợp, lúc thì ghét nhau như chó với mèo."
"Vậy nên hợp nhau không phải tiền đề."
Nhậm Diệc đau đầu nói: "Cậu có thể buông tha cho vấn đề này được không, tôi thật sự không biết phải trả lời như nào nữa."
Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi, mặt đen như đít nồi: "Vậy anh trả lời vấn đề này đi, tại sao người hôm qua là bạn của anh, mà tôi chỉ là người anh làm việc cùng mà thôi?"
(Mời đọc lại chương 27, lúc Tứ Hỏa giới thiệu Tiểu Thập với Kỳ Kiêu á =))) Nhậm Diệc chớp mắt nhìn Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền cũng lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.
Đột nhiên Nhậm Diệc bật cười ha hả.
Sắc mặt Cung Ứng Huyền càng ngày càng khó coi, hắn giận dỗi nói: "Xuống xe."
Nhậm Diệc nghẹn cười: "Đừng, đừng đuổi tôi mà, ha ha ha. Tiến sĩ Cung à, cậu đang ghen đấy hả?"
- ------------------------------
Chú thích: *Giỏ thức ăn: là cái giỏ này nè, cute ~~~