Chương 14

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

Cre: on pic

- ----------------------------

Sau vài ngày, Cung Ứng Huyền chưa từng liên lạc lại với Nhậm Diệc. Lúc đầu Nhậm Diệc nhận được nhiệm vụ cũng chỉ là giúp đỡ điều tra hỏa hoạn, mà hệ số độ khó của lần điều tra hỏa hoạn này hơi thấp, từ thời gian bốc cháy đến nguyên nhân bốc cháy rồi đến quá trình bốc cháy, đều đã rõ ràng, cái phức tạp thật sự là truy cứu những người có trách nhiệm, đây là công việc của cảnh sát, thực tế thì anh có thể báo cáo kết quả công tác được rồi.

Nhưng đã tham gia đến cái mức độ này, đương nhiên anh vẫn luôn quan tâm đến tiến triển và kết quả, nhưng nghĩ đến tính cách điều tra thiếu đòn của Cung Ứng Huyền, anh lại không muốn chủ động liên hệ nữa.

Xoắn xuýt một thời gian, Nhậm Diệc vẫn không nhịn được, gửi tin nhắn cho Cung Ứng Huyền: Có tiến triển chưa?

Đợi thật lâu, Cung Ứng Huyền cũng chưa trả lời.

Nhậm Diệc dứt khoát gọi điện qua, vừa mới vang lên một tiếng đã bị cúp, Cung Ứng Huyền trả lời tin nhắn: Buổi tối.

Nhậm Diệc "xùy" một cái.

Lúc này, Đinh Kình gõ cửa phòng làm việc của Nhậm Diệc: "Nhậm đội, cả nhà vị phu nhân được cứu ở đường Bác Ái lần trước đã đến rồi."

"À, được." Nhậm Diệc đứng dậy đi xuống lầu với Đinh Kình.

Một nhà ba người ngồi trong phòng khách, cô gái vẫn còn quấn băng gạc trắng trên cánh tay chính là người mẹ trẻ tuổi bị thân chiếc xe máy tàn đè lên lúc đó, chồng của cô đang ôm con trai của họ.

Nhậm Diệc vừa vào trong phòng, bọn họ liền đứng dậy, nét mặt tràn đầy vẻ cảm kích.

Người cha kia hơi có chút kích động nói: "Anh chính là Nhậm đội trưởng? Xin chào xin chào."

Nhậm Diệc bắt tay với anh ta: "Chào mọi người." Anh nhìn về phía cô gái kia, "Cô nhanh xuất viện thế cơ à?" Trong lòng anh cảm thấy khá thoải mái.

Người mẹ trẻ tuổi cảm kích nói: "Tôi có thể nhanh chóng xuất viện thế này nhờ có các anh, tôi luôn nói với chồng tôi là nhất định phải tới trước mặt mọi người để cảm ơn, cảm mọi người đã cứu mạng của tôi."

Nhậm Diệc cười nói: "Khách sáo rồi, đây là chức trách của chúng tôi, kỳ thực lúc đó những người qua đường tốt bụng cũng đã giúp không ít việc."

"Đúng thế, người tốt bụng rất nhiều, nhưng ở thời khắc mấu chốt người có năng lực chuyên nghiệp vẫn quan trọng hơn, bác sĩ nói nếu lúc đó liều lĩnh rút cái khung xe kia ra, vợ của tôi nhất định sẽ mất máu quá nhiều, có khả năng không chống đỡ nổi đến lúc đến bệnh viện. Cám ơn anh Nhậm đội trưởng, cám ơn các anh lính cứu hỏa, mọi người là ân nhân của một nhà chúng tôi." Người cha trẻ tuổi nói mà mắt đυ.c đỏ ngầu.

Người mẹ trẻ kéo tay nhỏ của con trai: "Cục cưng, con có món quà muốn tặng cho chú lính cứu hỏa đúng không nào?"

Bé trai kia nũng nịu một chút, xấu hổ lấy ra một tấm thiệp chúc mừng từ phía sau lưng, đưa cho Nhậm Diệc.

Trên thiệp chúc mừng là một bức tranh bằng sáp màu đầy nét trẻ con, vẽ mấy người mặc quần áo cứu hộ vây quanh cậu bé và mẹ.

Nhậm Diệc cười, l*иg ngực tràn đầy ấm áp, anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trai: "Vẽ thật đẹp, cám ơn cháu."

Hai vợ chồng lại nói cảm ơn lần nữa.

Tôn Định Nghĩa cười hì hì: "Cứu người là trách nhiệm của chúng thôi, thực sự không cần quá khách sáo, nhìn thấy mọi người khỏe mạnh chính là niềm an ủi lớn nhất đối với chúng tôi."

Thôi Nghĩa Thắng bùi ngùi nói: "Phải đó, chỉ đáng tiếc là chúng tôi không cứu được tất cả mọi người." Khi đó, cậu và Nhậm Diệc là người đứng gần đó nhìn sinh mệnh của thiếu niên kia từng chút từng chút một biến mất, thậm chí cậu vẫn nhớ rõ máu tươi chảy xuống tỏa ra mùi tanh nóng, những ngày qua mỗi khi nhớ lại, vẫn uể oải như trước.

"Ai cơ?" Người cha trẻ sửng sốt một chút, "Anh đang nói về đứa trẻ kia ấy hả? Nó chết không phải là đáng đời sao, có gì đáng tiếc chứ."

Lúc này đến phiên Nhậm Diệc ngơ ngẩn.

Người cha trẻ nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong Ngũ Hoàn không được phép lái mô-tô, nó lại lén lút lái mô-tô của họ hàng đi ra ngoài còn vượt đèn đỏ, hại chết chính mình thì không nói, còn hại nhiều người như thế, trên mạng đều đang mắng chửi nó, loại người như thế chết sớm một chút là trừ hại cho xã hội."

Nhậm Diệc im lặng.

Thôi Nghĩa Thắng nhíu mày, có chút khó khăn mà nói: "Cậu ấy mới mười lăm tuổi, cậu ấy phạm sai lầm cũng không đến nỗi phải chết đi..."

"Nó sai không đáng chết?" Người cha trẻ nâng cao giọng nói, tức giận nói, "Vậy những người không phạm sai lầm thì đáng chết sao? Vợ của tôi ư? Người lái xe con ư? Con trai tôi mới bốn tuổi, nếu như bé không còn mẹ nữa thì nên làm cái gì bây giờ? Loại người này chính là cha mẹ không dạy dỗ tốt, lớn lên cũng chỉ biết gây tai họa!"

Thôi Nghĩa Thắng còn muốn nói điều gì nữa, lại bị Nhậm Diệc dùng ánh mắt ngăn lại.

Người mẹ trẻ đẩy chồng mình một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa."

Người cha trẻ cũng ý thức được sự thất thố của mình, bầu không khí nhất thời lúng túng.

Nhậm Diệc bình tĩnh nói: "Chúc cô mau chóng bình phục."

Một nhà ba người cũng biết ý chào tạm biệt.

Thôi Nghĩa Thắng nhìn Nhậm Diệc, nặng nề nói: "Nhậm đội, cậu bé ấy đáng chết sao? Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, làm sai một chuyện nhưng cậu ấy vẫn còn mấy chục năm sau đó để làm càng nhiều những chuyện đúng đắn, nhưng cậu ấy cũng không còn có cơ hội nữa rồi."

Nhậm Diệc không có cách nào trả lời vấn đề này, trên đời này có rất nhiều vấn đề vốn là không cách nào dùng "phải" và "không" để giải đáp, anh vỗ vỗ bả vai Thôi Nghĩa Thắng: "Cậu ấy có đáng chết hay không, không phải là do chúng ta đến đánh giá, nhưng thân nhân của người bị hại có lập trường của riêng mình, chúng ta cũng phải hiểu cho họ."

Thôi Nghĩa Thắng chán nản cúi đầu, Tôn Định Nghĩa cũng thở dài theo.

- ----

Buổi tối cơm nước xong, Cung Ứng Huyền gọi điện lại.

Nhậm Diệc vốn không trông mong hắn sẽ gọi lại, lúc nhận được cuộc gọi có chút bất ngờ, hoài nghi nói: "Cậu mà cũng chịu gọi điện lại cho tôi sao? Không phải là lại có chuyện muốn sai bảo tôi đấy chứ?"

Cung Ứng Huyền dừng một chút: "...Vậy tôi cúp máy đây."

"Ai dô chờ chút đã." Nhậm Diệc bĩu môi, "Mau nói, đã điều tra được gì rồi."

"Đồng nghiệp điều tra tội phạm internet đã xác nhận lời chứng của Châu Xuyên, gã thực sự đang làm một streamer, thông qua một tên miền giả của web đen phân phối."

Nhậm Diệc cau mày nói: "Tên miền giả? Cho dù đã đăng xuất trang web cũng nên có dấu vết chứ, có thể truy xét được trang web đen đó không?"

"Đã tìm được trang web đen này rồi, nhưng máy chủ của nó đặt ở nước ngoài lại trải rộng toàn cầu. Vì an toàn và bảo mật cho người dùng, mỗi một lần livestream trên trang web này đều có thể phân phối ngẫu nhiên một tên miền giả, đi qua rất nhiều proxy* trên toàn thế giới để giới hạn lượt điều hướng, mỗi phút đổi một lần, tất cả giao dịch bằng tiền ảo đều không thể truy lùng, người đăng nhập cần phải thông qua sửa đổi cài đặt máy chủ, proxy IP, chuyển hướng trang web còn phải chờ một loạt thao tác phức tạp mới có thể vào. Chúng tôi không có quyền quản lý đối với các trang web của các máy chủ đặt tại nước ngoài, chỉ có quyền quản lý đối với người dùng đăng nhập trong nước, một khi bất cứ người nào trong lúc livestream cảm thấy không an toàn liền có thể nhanh chóng đăng xuất, một lần livestream kết thúc cũng sẽ tự động đăng xuất, tất cả nội dung sau khi đăng xuất cũng sẽ biến mất trên internet, chỉ lưu lại một phần số liệu chính là máy chủ của người dùng."

(Tự nhiên có xúc động quỳ lạy bản thân ghê gớm, dịch phần này rụng cả một đống tế bào não đối với một đứa mù công nghệ như tui TT.TT)

"Vậy mấy người tra được cái gì thông qua máy tính của Châu Xuyên?"

"Kỹ thuật bảo mật của trang web này đạt trình độ hacker cao cấp của thế giới, cực kỳ khó crack (bẻ khóa), hiện tại không có bằng chứng để chứng minh trang web này có liên quan với vụ án phóng hỏa, không thể lãng phí nhân lực đi điều tra, cho nên chúng tôi chỉ có thể ra tay từ máy tính của Châu Xuyên, đã tra được một vài đoạn chat."

"Đoạn chat?"

"Chủ yếu là tiếng Anh, cũng có tiếng Trung."

"Không thể tra được IP của bọn họ sao?"

"Không thể, vừa nãy tôi đã nói rồi, cho dù đang ở trạng thái livestream, mỗi một phút IP sẽ thay đổi, muốn phong tỏa IP thiết bị của một người trong lúc livestream là cực kỳ khó, bây giờ tên miền giả đã bị đăng xuất, thông qua máy tính của Châu Xuyên lại càng không thể tra ra, trừ phi điều tra được số liệu của trang web kia."

"Nhưng độ khó khi điều tra trang web lại càng lớn."

"Ừm, vậy nên, manh mối trước mắt của chúng tôi chỉ có những đoạn chat này."

"Nội dung của đoạn chat là gì?"

"Chủ yếu là trả tiền yêu cầu Châu Xuyên quay một vài cảnh đặc tả hoặc làm những việc riêng, nội dung không có đủ thông tin tiết lộ về người nào, nhưng thông qua tuyến thời gian của cuộc trò chuyện bằng tiếng Trung và suy luận logic, trong lần livestream kia có ít nhất ba người Trung Quốc đang xem."

Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Bọn họ có khả năng là tội phạm phóng hỏa sao?"

"Không biết, bây giờ còn chưa có đủ chứng cớ để có thể tiếp tục điều tra." Giọng nói của Cung Ứng Huyền có chút nặng nề, "Truy xét bốn manh mối của vụ án này, đã có hai cái tạm thời đi vào ngõ cụt, một cái là Thái Uyển, một cái là đối thủ cạnh tranh của ông chủ quán bar, chúng tôi đang điều tra bạn bè của Châu Xuyên và Thái Uyển, đều chưa có xuất hiện tiến triển gì, hơn nữa... Châu Xuyên bị phạt hành chính tạm giữ mấy ngày, đã thả ra rồi thì rất khó để thẩm vấn lại."

Nhậm Diệc gãi gãi đầu: "Phá án bị kẹt rất bình thường, cậu không cần quá vội vàng."

Cung Ứng Huyền mệt mỏi thở dài.

"Trang web đen kia có những phương diện gì?"

Lần này, Cung Ứng Huyền im lặng rất lâu, lâu đến mức Nhậm Diệc cho rằng điện thoại đã ngắt kết nối, không nhịn được mà hỏi: "Cậu còn ở đó không?"

"Anh sẽ không muốn biết đâu." Cung Ứng Huyền nhẹ giọng nói.

Trong lòng Nhậm Diệc hơi chấn động, mặc dù có điện thoại ngăn cách nhưng anh vẫn cảm nhận rõ ràng nét run rẩy trong giọng nói của Cung Ứng Huyền, là hoảng sợ sao? Không, càng giống như là phẫn nộ hơn, thậm chí là... thù hận.

Nhậm Diệc nhíu mày, tâm tình không khỏi nặng nề. Anh chưa từng lên web đen, nhưng từng nghe nói, nơi đó là một thế giới ảo không có pháp luật, thối nát và gian ác, đầy rẫy những tội ác mà loài người có thể nghĩ ra và cả những tội ác không thể tưởng tượng nổi, anh nói: "Trang web...tên là gì?"

"Seraph, thiên thần rực cháy trong Kinh thánh Cựu ước, là thiên thần sáu cánh tối cao, linh thể được ánh sáng và ngọn lửa tạo thành."

Cúp điện thoại, suốt một đêm Nhậm Diệc không thể ngủ ngon.

Mặc dù anh mới chính thức làm lính cứu hỏa được tám năm, nhưng đã tiếp xúc với ngành này từ khi còn mặc yếm. Thông qua những kiến thức của cha anh và những việc anh đã tự mình trải qua, anh đã thấy được một thế giới không giống những người bình thường, nhưng dù cho cuộc sống của anh phải liên tục tiếp xúc với lửa, xác suất gặp được tội phạm phóng hỏa cũng cực kỳ thấp.

Tội phạm phóng hỏa cũng không phải là tên gọi chung của tất cả tội phạm dùng lửa để gây tội, một người vô tình gây ra hỏa hoạn, không được gọi là phóng hỏa, một người ngẫu nhiên chọn dùng lửa khiến người khác bị thương hoặc người dùng lửa để tiêu hủy chứng cớ phạm tội, những người đó chỉ được coi là người dùng ngọn lửa làm công cụ phạm tội. Chỉ có những người dùng ngọn lửa một cách cố ý, có âm mưu từ trước để tổn hại sinh mệnh tài sản và an toàn của người khác mới được coi là tội phạm phóng hỏa.

Mà trong những tên tội phạm phóng hỏa, những kẻ "đam mê" phóng hỏa có tỷ lệ cực kỳ thấp. Rất nhiều tội phạm phóng hỏa chỉ dùng lửa để đạt được mục đích phạm tội, mà mục đích duy nhất của những kẻ "đam mê" phóng hỏa lại chỉ là phóng hỏa, gây tổn thất tài sản, sinh mệnh và những thứ có liên quan.

Nhưng cái trang web mà Cung Ứng Huyền đã truy xét ra khiến bọn họ biết rằng, có lẽ còn có rất nhiều rất nhiều tội phạm phóng hỏa đang ẩn núp, lẩn trốn trong bóng tối.

- -----------------------------

Chú thích:

*Proxy là một Internet server làm nhiệm vụ chuyển tiếp thông tin và kiểm soát tạo sự an toàn cho việc truy cập Internet của các máy khách, còn gọi là khách hàng sử dụng dịch vụ Internet. Trạm cài đặt proxy gọi là proxy server. Proxy hay trạm cài đặt proxy có địa chỉ IP và một cổng truy cập cố định. Ví dụ: 123.234.111.222:80. Địa chỉ IP của proxy trong ví dụ là 123.234.111.222 và cổng truy cập là 80.