*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Cre: on pic
- -----------------------------
Nhậm Diệc đang chuẩn bị đi về phía ghế phó lái, Cung Ứng Huyền đột nhiên cầm chìa khóa ném cho anh, theo quán tính anh giơ tay tiếp lấy: "Hửm?"
"Anh tới lái."
"Tại sao chứ."
"Tôi khó chịu." Cung Ứng Huyền nói một cách đương nhiên.
Nhậm Diệc không có cách nào, đành phải đi vòng qua ghế lái, mở cửa lên xe.
Cung Ứng Huyền vô cùng tự giác ngồi xuống bên trái của ghế sau.
Nhậm Diệc quay đầu trừng lườm hắn một cái: "Cậu á, dám đem tôi làm tài xế đúng không?"
Cung Ứng Huyền chớp chớp mắt, mở túi công văn, từ bên trong lấy ra một đôi bao tay trắng: "Nếu như tôi đem anh làm tài xế, tôi sẽ bảo anh đeo cái này lên."
Nhậm Diếc nghiến răng, khởi động xe.
"Lại nói, với mức độ chuyên nghiệp của anh, vốn không làm nổi tài xế của tôi, nhưng nếu như anh muốn đeo mà nói..."
"Không muốn."
Nhậm Diệc phát hiện bên trong xe tràn ngập một mùi hương thảo dược nhàn nhạt, không khó ngửi, thậm chí có khuynh hướng cảm xúc khô ráo và sạch sẽ, ngửi lâu sẽ khiến người ta cảm thấy có chút dễ chịu, cứ như là thông qua mỗi lần hít thở, phổi cũng được tinh lọc vậy.
Anh nhìn quanh bên trong xe. Anh vẫn luôn rất thích xe Jeep của Wrangler*, rộng rãi, kiên cố sáng sủa, rất đàn ông. Chính là kiểu bề ngoài thô cuồng như này lại không quá ăn khớp với kiểu mẫu tinh điêu tế mài* từ đầu tới chân của Cung Ứng Huyền.
(tinh điêu tế mài: vẻ đẹp tinh tế như được điêu khắc mài dũa tỉ mỉ.) Nhậm Diệc thử tưởng tượng người phía sau nên lái loại xe nào, không, dường như Cung Ứng Huyền cũng không nên lái xe, nên là có một tài xế mặc âu phục giầy da, mang bao tay trắng vì hắn mà mở cửa xe Rolls Royce.
Mẹ nó, tên khốn này khẳng định là đem mình làm tài xế.
Nhậm Diệc thầm mắng Cung Ứng Huyền một trận trong lòng, nhưng vẫn đàng hoàng lái xe chạy về hướng bệnh viện Hồng Vũ.
Trên đường đi, Cung Ứng Huyền ở phía sau toàn cúi đầu lật văn kiện, Nhậm Diệc càng cảm thấy mình giống tài xế hơn, trong lòng rất bực bội, để làm dịu phần lúng túng này, anh mở miệng nói: "Gần đây Phi Lan thế nào rồi?"
"Mẹ của em ấy trở về nước, đang trông coi em ấy." Cung Ứng Huyền dừng một chút, "Anh rất quan tâm em ấy?"
"Quan tâm một chút cũng phạm pháp?"
"Em ấy rất ổn, lo lái xe đi."
Nhậm Diệc liên tục nhìn lén hắn từ kính chiếu hậu, phát hiện Cung Ứng Huyền từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu, anh hít sâu một hơi, nói thầm trong lòng "Không nên tức giận, không nên tức giận, tức giận sẽ sinh bệnh."
- ----
Bệnh viện Hồng Vũ mới tiệp nhận rất nhiều người bị thương được đưa tới từ Góc Nhìn Thứ Tư đêm qua, cực kỳ bận rộn và hỗn loạn.
Hai người đến phòng bệnh một người, ở cửa có cảnh sát mặc đồng phục canh gác, cảnh sát đứng lên, dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Nhậm Diệc.
Cung Ứng Huyền hướng đồng nghiệp gật gật đầu: "Đây là đội trưởng trung đội Phượng Hoàng, đến giúp đỡ tôi thẩm vấn người tình nghi."
Cảnh sát mở cửa cho bọn hắn.
Hai người đi vào phòng bệnh, nằm trên giường bệnh là một cô gái trẻ tuổi, một tay truyền dịch, một tay đang lướt điện thoại di động, người đàn ông cạnh giường bệnh chắc là cha của cô.
Nhìn thấy người, cô gái từ trên giường ngồi dậy, nét mặt có chút căng thẳng.
Cung Ứng Huyền nói: "Thái tiểu thư, cô lọc phổi xong có thấy khá hơn chút nào không?"
Thái Uyển nhỏ giọng nói: "Rất khó chịu, nhưng cũng đã khá hơn một chút rồi."
"Chúng tôi có một vài tính hình mới nhất, muốn trò chuyện với cô." Cung Ứng Huyền nói với cha cô gái: "Mời anh tránh đi một lát."
Người đàn ông do dự một chút, rời khỏi phòng bệnh.
Cung Ứng Huyền giới thiệu, "Vị này chính là Nhậm đội trưởng của trung đội PCCC Phượng Hoàng." Lúc nói chuyện, hắn bật bút ghi âm lên, "Nhậm đội trưởng là chuyên gia PCCC, vụ cháy ở quán bar lần này chính là anh ấy chỉ huy dập lửa, điều tra hỏa hoạn tiếp sau đó cũng do anh ấy phụ trách. Cô biết cái gì gọi là làm điều tra hỏa hoạn không?"
Thái Uyển nhìn Nhậm Diệc một cái, ánh mắt có chút dao động.
Cung Ứng Huyền ra hiệu cho Nhậm Diệc nói chuyện.
Nhậm Diệc nói: "Điều tra hỏa hoạn, hay căn cứ vào các loại dấu vết còn sót lại ở hiện trường sau vụ hỏa hoạn, phán đoán thời gian bốc cháy, nơi bốc cháy, nguyên nhân bốc cháy, hướng ngọn lửa lan ra, vân vân. Người ngoài nhìn thấy nơi đây chỉ là một đống phế tích, còn chúng tôi có thể sử dụng phương pháp khoa học và kinh nghiệm để tra ra rất nhiều chứng cứ có liên quan đến vụ cháy."
Thái Uyển cúi đầu không nói.
Nhậm Diệc thấp giọng nói: "Thái tiểu thư, tôi có thể khẳng định, nơi bốc cháy của Góc Nhìn Thứ Tư là ghế sô pha trong phòng bao mà các cô đã từng đặt kia mà không phải là rèm cửa như lời cô nói. Hi vọng cô có thể cho chúng tôi một lời giải thích."
Thái Uyển chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt: "Có thể...tôi nhớ nhầm, là sô pha chứ, sô pha và rèm cửa cách rất gần.
Cung Ứng Huyền nói: "Mời cô đem sự tình đã xảy ra đêm đó tự thuật lại một lần nữa."
Thái Uyển im lặng một chút: "Mấy người chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn, mọi người đều uống rất nhiều, không biết là ai hút thuốc ném vào rèm cửa...ực, có thể là trên ghế sô pha, tôi cũng không nhớ rõ, quay lại thì đã bốc cháy rồi."
"Đã cháy? Cháy như thế nào, lửa cháy rất lớn hả?"
"Chính là cháy thôi, chúng tôi vốn nghĩ sẽ dập được lửa, thế nhưng dập không tắt, càng ngày càng khó thở, tôi liền chạy đi." Vành mắt Thái Uyển đỏ ngầu, thanh âm có chút run, "Tôi vốn cho rằng bọn họ cũng đi ra, kết quả...bọn họ uống quá nhiều, chỉ có một mình tôi ra ngoài."
"Là ai hút thuốc lá?"
"Tôi không xác định."
"Ai là người đầu tiên phát hiện đám cháy."
"Tôi không nhớ rõ."
"Cô cảm thấy khói trước hay là phát hiện lửa trước."
"Cái này... Tôi không biết trả lời thế nào, tôi nhìn thấy lửa, tôi cảm thấy khó thở, lúc đầu chúng tôi rất muốn dập tắt lửa, thật đó."
"Thái tiểu thư." Ánh mắt Cung Ứng Huyền lạnh như băng, giọng điệu không tốt, "Phòng bao các cô tổng cộng chỉ có bốn người, cô không nhớ rõ là ai hút thuốc, không nhớ rõ là ai phát hiện ngọn lửa trước, không nhớ rõ là có trước hay là có lửa trước. Sự cố lớn lần này đã khiến 29 người tử vong, hơn 100 người bị thương, cô là người duy nhất sống sót tại phòng bao bốc cháy, cũng là người bị hiềm nghi lớn nhất, lời khai lại lộn xộn, cô có hiểu tình cảnh của mình không?"
Thái Uyển sợ đến run lên, trong mắt nàng tràn đầy sợ hãi: "Không phải tôi hút...thuốc, không phải tôi."
Nhậm Diệc đưa mắt ra hiệu cho Cung Ứng Huyền một cái, anh dùng thanh âm cố sức dịu dàng nói: "Thái tiểu thư, tôi hiểu rõ hết thảy điều này khiến cô rất đau khổ, rất sợ hãi, nhưng cô nhất định phải kiên cường lên, bất kể là vì mình hay là vì những người bạn đã chết của cô. Nếu như cô không thể chứng minh bản thân rốt cuộc gánh vác bao nhiêu trách nhiệm trong sự cố lần này, cô sẽ gặp phiền phức rất lớn."
Thái Uyển khóc nói: "Tôi không biết, không biết nên làm cái gì bây giờ."
"Thái tiểu thư, căn cứ vào phán đoán của chúng tôi tại hiện trường, có ít nhất ba điểm mâu thuẫn với những gì cô đã khai. Thứ nhất, nơi bốc cháy là ghế sô pha mà không phải rèm cửa sổ, thứ hai, dưới tình huống không có lượng chất dẫn cháy, một cái tàn thuốc không thể lập tức đốt cháy sô pha được, tình huống có thể phát sinh nhiều nhất chỉ là đốt một chút liền tự tắt, hoặc là cháy âm. Cái gọi là cháy âm chính là không có bốc cháy thành lửa, thứ ba, trong lúc gây ra cháy âm, trước tiên sẽ chỉ sinh ra khói, cô sẽ cảm thấy khó thở, chờ đến lúc cô nhìn thấy lửa thì cháy âm đã biến thành ngọn lửa, lúc này cô cảm thấy bản thân không chỉ khó thở mà là các loại biểu hiện của việc trúng độc khí CO. Trong quá trình này, người có năng lực hàng động sẽ không có khả năng vẫn còn ở lại hiện trường."
Thái Uyển ngơ ngác nhìn Nhậm, thân thể khe khẽ run rẩy.
Cung Ứng Huyền đến gần một bước, ánh mắt hắn sắc bén, thái độ lạnh lùng cứng rắn, thân hình cao lớn khiến người khác vô hình cảm thấy áp lực: "Đêm hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Thái Uyển khóc nói: "Tôi nói rồi, không phải tôi hút thuốc, không phải tôi... chính là đã cháy, tôi không biết, tôi không nhớ rõ, xin lỗi, tôi không có... tôi không biết..." Cô nói năng lộn xộn, bắt đầu khóc nức nở nghẹn nhào.
Cung Ứng Huyền dừng một lúc, càng tiến sát lại gần mấy cm, thậm chí còn tháo khẩu trang ra, cúi người xuống, hai tay chống giường bệnh, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô gái.
Cửa phòng bệnh mở ra, người đàn ông xông tới đẩy hai người ra, đỏ mặt quát lên: "Các cậu muốn làm gi, con gái tôi mới 20 tuổi, con bé rất ngoan, không biết hút thuốc lá, sự việc này không liên quan đến con bé!"
Cung Ứng huyền và Nhậm Diệc nhìn nhau một cái.
Cung Ứng Huyền lần nữa đeo khẩu trang lên: "Thái tiểu thư, chờ cô bình phục tốt hơn chúng tôi lại tới."
Rời khỏi phòng bệnh, Cung Ứng Huyền nhỏ khẽ nói gì đó với đồng nghiệp của hắn.
Hai người rời bệnh viện, Cung Ứng Huyền tháo khẩu trang xuống, hít sâu một hơi không khí mới mẻ, sau đó lấy nước khử trùng ra phun mấy phát vào bản thân và Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc dùng tay quạt mấy cái: "Được rồi được rồi, tôi không có yêu kiều quý giá như cậu."
Cung Ứng Huyền cau mày nói: "Sự tình càng phức tạp hơn rồi."
"Cậu có phát hiện gì sao?"
"Tôi phát hiện cô ta tưa lưỡi cực kỳ sạch, trong miệng có một mùi kim loại rất nhạt, giống như là từng dùng Amphetamine* hoặc Ketamin, tương tự như thuốc kí©h thí©ɧ, tôi sẽ bảo đồng nghiệp của tôi đi liên hệ với bác sĩ của cô ta, cho cô ta xét nghiệm nướ© ŧıểυ."
Nhậm Diệc kinh ngạc nói: "Cậu nghi ngờ cô ta hút..."
"Chỉ nhìn bề ngoài của cô ta sẽ không nhìn ra, có thể là thời gian sử dụng chưa lâu, ngay từ đầu tôi cũng không phát hiện, thế nhưng sau khi cô ta vội vã chối bỏ trách nhiệm, dùng chữ "hút" thay thế từ "hút thuốc"*. Về mặt tâm lý học hành vi, nếu như anh biết bản thân vô tội đồng thời kiên quyết muốn xóa bỏ bản thân khỏi diện tình nghi, anh sẽ tự tin dùng những câu chữ để diễn tả cực kỳ chính xác rõ ràng và quả quyết, ví dụ như "không phải tôi hút thuốc lá gây ra hỏa hoạn", nhưng cô ta một mực lảng tránh và thay đổi trọng điểm. Trong tiềm thức, điều cô ta thực sự muốn trốn tránh có thể không chỉ là trách nhiệm về vụ cháy. Tôi đoán cô ta đã từng hút loại ma túy được tạo ra từ cần sa này."
*nguyên văn Thái Uyển dùng: 抽的烟, còn Cung Ứng Huyền dùng抽烟, khác biệt ở đây là抽的烟 chỉ hút thuốc nói chung, còn抽烟 mới là hút thuốc lá. Nhậm Diệc nhíu mày: "Không nhìn ra, cậu còn có bản lĩnh này nha."
Cung Ứng Huyền không để ý đến trêu chọc của anh: "Mẫu vật lấy ra từ đám cháy, sau khi kiểm tra đo lường xong mau chóng gửi kết quả cho tôi." Hắn nói xong liền rời đi.
"Chờ chút, cậu đi đâu vậy?"
"Tôi phải về phân cục thẩm vấn những người tình nghi khác."
"Cũng đã giữa trưa rồi, cậu không đói à."
"Tôi không muốn ăn." Cung Ứng Huyền nhớ lại mọi thứ xảy ra vào buổi sáng, vẫn cảm thấy buồn nôn.
"Cậu không đói tôi đói, cùng đi ăn một bữa đi."
"Tôi không ăn cơm cùng người khác." Cung Ứng Huyền trả lời không chút lưu tình.
"Ha, đúng rồi." Nhậm Diệc ngượng ngùng nói: "Giờ này đang kẹt xe, cậu quay về phân cục bây giờ hay nửa tiếng sau đi cũng mất thời gian như nhau. Nếu không thì tôi ăn, cậu nhìn?"
Cung Ứng Huyền nheo mắt lại: "Một mình anh sẽ không ăn cơm sao, tôi không có thời gian cùng anh làm cái loại hoạt động xã giao nhàm chán này."
Nhậm Diệc nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm mắt một tiếng khốn kiếp: "Cậu biết rất khó đón xe ở cửa bệnh viện không? Nơi này bình quân phải xếp hàng 40 phút, tôi muốn ăn cơm xong rồi mới đi nhờ xe về trung đội."
"Đó là vấn đề của anh." Cung Ứng Huyền xoay người rời đi.
"Đậu má." Nhậm Diệc mắng, "Họ Cung kia, ông đây nhịn nhà ngươi rất lâu rồi. Nếu không phải bây giờ chúng ta bị ép làm việc cùng nhau, ông mới không thèm nhiều lời vô ích nói chuyện với nhà ngươi. Cha mẹ cậu chưa từng dạy cậu phải có lễ phép, phải tôn trọng người khác hả?"
Bước chân của Cung Ứng Huyền dừng một chút, bóng lưng cứng đờ một cách rõ ràng, hắn không quay đầu lại, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Không có." Nói xong trực tiếp đi về phía bãi đậu xe.
Nhậm Diệc tức đến muốn đập chết Cung Ứng Huyền. Anh đành phải mở ứng dụng đặt xe, đứng xếp hàng, đồng thời suy nghĩ là đứng đợi ở đây hay là đi loanh quanh tìm một quán ăn ăn chút gì đó.
Thế nhưng bên ngoài quá nóng, căn bản là anh không muốn đi ra ngoài, anh cũng không muốn quay về bệnh viện, liền đứng ở cửa bệnh viện ké điều hòa.
Đột nhiên, anh nghe thấy một hồi tiếng còi ô tô gấp rút, ngẩng đầu nhìn lên, chiếc Wrangler màu đen kia đang dừng ở xa xa, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt trắng như sứ của Cung Ứng Huyền.
Nhậm Diệc hừ lạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác, không để ý tới hắn.
Chiếc xe kia kiên nhẫn tiếp tục ấn còi, mà còn cực kỳ có tiết tấu như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế*.
Nhậm Diệc phiền không chịu được, đành phải đi đến đó: "Làm gì."
"Lên xe."
"Không phải là cậu không muốn quản vấn đề của tôi sao."
"Tôi suy nghĩ rồi, anh nói rất đúng, chúng ta còn phải làm việc cùng nhau, hoạt động xã giao nhàm chán cũng không phải hoàn toàn không cần thiết." Cung Ứng Huyền hếch hếch cằm, dùng giọng điệu cấm nói leo mà nói: "Lên đi."
Nhậm Diệc nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, hơi do dự, vẫn là mở cửa xe ngồi vào trong.
Cánh tay dài của Cung Ứng Huyền với về ghế phía sau, cầm lấy một hộp nhựa cứng rắn màu trắng, đặt trên đùi Nhậm Diệc.
Nặng trình trịch.
Nhậm Diệc ngạc nhiên nói: "Cái gì vậy?"
"Hộp giữ nhiệt, mở ra."
Nhậm Diệc mở nắp, phát hiện bên trong để hai hộp đồ ăn, phía dưới lót túi đựng nước đá. Anh lấy ra một hộp, hung tợn trợn trừng mắt với Cung Ứng Huyền: "Này có giống như tôi nghĩ không?"
Cung Ứng Huyền chuyên tâm lái xe: "Bên trong có khăn ăn, lấy ra lót trên đùi, không được làm dơ xe của tôi."
"Con mẹ nó cậu cứ như vậy mời người ta ăn cơm?"
"Ừ."
Ừ ông nội cậu.
Nhậm Diệc cam chịu mà mở hộp đồ ăn ra, phát hiện bên trong là một phần salad, một nửa rau, một nửa thịt, còn có một quả trứng gà, nhìn qua dinh dưỡng vẫn rất cân đối, anh tức tối nói, "Lạnh thế này, mệt mỏi cho tới trưa, tôi muốn ăn đồ ăn nóng."
"Không có."
"Sẽ không là buổi trưa cậu chỉ ăn những thứ này chứ?"
"Ừ."
"Cậu giảm cân?" Nhậm Diệc quan sát Cung Ứng Huyền một lát, dáng người này đã rất hoàn mỹ rồi.
"Rốt cuộc anh có ăn hay không."
Nhậm Diệc hít thở một hơi thật sâu, lấy ra khăn ăn, lót trên chân của mình, vừa ăn vừa oán giận: "Ặc, lạnh quá, bình thường cậu ăn kiểu gì? Lò vi sóng? Salad nếu nóng cũng không quá ngon nhỉ."
"Cứ ăn thế này."
"Cứ ăn thế này? Lạnh như vậy."
"Tôi chỉ ăn thức ăn lạnh." Cung Ứng Huyền vẫn nhìn không chớp mắt về phía trước như cũ.
"... Vì sao?"
"Sao anh nhiều vấn đề vậy." Cung Ứng Huyền có chút không nhịn được.
"... Cũng may tôi đây người lớn rộng lượng, không chấp nhặt với cậu, đổi lại một người khác nóng tính đã sớm đánh cậu rồi."
Cung Ứng Huyền cười lạnh một tiếng.
Nhậm Diệc không để ý đến hắn nữa, há miệng lớn mà ăn.
- ---------------------------------
Chú thích: *Wrangler Jeep: nguyên văn là Jeep 牧马人, mình không mê xe nên cũng lười tìm hiểu, để hình cho các bạn dễ tưởng tượng nhé! Mà xe nhìn ngầu thiệt sự, xem cái video quảng cáo của hãng mà cũng mê nữa:))) *Amphetamine: (hay còn gọi là hồng phiến) công thức hóa học là: C9H13N, là loại chất kí©h thí©ɧ làm tăng tỉnh táo và tập trung, đồng thời làm giảm mệt mỏi và thèm ăn. Ketamin: công thức hóa học là C13H16ClNO, là một loại thuốc được sử dụng chủ yếu để bắt đầu và duy trì gây mê. Nó gây ra một tình trạng giống như trạng thái giống như bị thôi miên, làm giảm đau, an thần, và mất trí nhớ. Các tác dụng khác bao gồm giảm cơn đau mãn tính và an thần trong hồi sức cấp cứu. Hiện nay, cả 2 chất Amphetamine và Ketamin đều được xếp vào danh mục chất cấm gây nghiện, là một dạng ma túy tổng hợp. (Wikipedia) *OCD: rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một bệnh lý thần kinh với biểu hiện lâm sàng là người bệnh thường có suy nghĩ bắt buộc, hành vi cưỡng chế phải làm một cái gì đó, thường rất khó để kiểm soát chúng. Về lâu dài sẽ khiến những người mắc chứng này mắc trở ngại khi giao tiếp cũng như làm việc. Bệnh khiết phích, sạch sẽ quá mức cũng là một trong những biểu hiện của OCD. Đề cử cho bạn nào thích đọc manga, cũng như muốn hiểu hơn về bệnh khiết phích của bạn Huyền thì hãy đọc TEN COUNT truyện hay cực ấy, không đọc thì phí lắm:v. (Wikipedia)