Chương 4: Họ hàng xa

Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn Ngụy ma ma, kéo tay bà đong đưa qua lại nói:

"Xem ma ma nói kìa, chúng ta chẳng qua tạm thời khó khăn chút thôi, sau này chắc chắn sẽ tốt lên, tương lai, con sẽ để ma ma giống như những lão thái thái kia, thời điểm tổ chứa sinh nhật cũng sẽ đi vào thành chia Đào mừng thọ, con không keo kiệt giống như Nhữ Nam vương phủ kia, Đào mừng thọ của chúng ta ít nhất phải đến một cân!"

Ngụy ma ma nở nụ cười, đem hà bao đặt trước ghế nhỏ, ôm Lý Tiểu Noãn đang ngồi trên ghế,

"Cô nương, ma ma đang muốn cùng người bàn bạc chuyện đại sự đây."

Lý Tiểu Noãn tựa vào trong lòng Ngụy ma ma, ngửa đầu nhìn bà, đang chờ bà nói chuyện. Ngụy ma ma lại lau nước mắt, mới nói tiếp:

"Cô nương, hôm nay phương trượng hướng tôi nói chuyện. Ngày kia lão phu nhân Cổ gia sẽ mang cả nhà trở về quê hương phù hộ thần linh, đi về nguyên quán Việt Châu, Lưỡng Chiết lộ, phương trượng nói, lão phu nhân họ Lý, ông ấy đã lặng lẽ tìm người hỏi thăm qua, nghe nói cũng là người trấn dưới Tú Châu, Lưỡng Chiết lộ*, nhưng trấn dưới chỉ có một hộ Lý gia, cô nương cùng Lý lão phu nhân, nhất định là cùng tổ tiên, phương trượng còn nói, lão phu nhân là người vô cùng lương thiện từ bi, ông ấy muốn tìm một cơ hội dẫn chúng ta đi cầu Lý lão phu nhân, xem có thể hay không đi theo bà ấy, đưa lão gia phu nhân mang về an táng ."

Ngụy ma ma lại bắt đầu thương cảm, kéo ống tay áo lau nước mắt. Mắt Lý Tiểu Noãn có chút xúc động , nếu thật sự là cùng tổ tiên, việc này nhất định có cơ hội. Ở thế gian này, dòng họ quan niệm rất mạnh, chung tổ tiên chung dòng họ chính là thân nhân, nếu như thật sự có thể cùng Lý lão phu nhân này nối liền tổ tiên, nói không chừng...

Lý Tiểu Noãn ngồi dậy chậm rãi tính toán, Ngụy ma ma thương cảm một hồi, nói tiếp:

"Phương trượng cho biết, ngày mai Cổ gia sẽ khởi hành qua đây và ở lại một đêm trong chùa, thỉnh linh vị quan tài của Cổ đại nhân xong, sáng sớm ngày kia liền khởi hành trở về, phương trượng nói, ngày mai ông ấy sẽ tìm cơ hội, mang chúng ta đi cầu kiến Lý lão phu nhân."

Lý Tiểu Noãn hạ quyết tâm, nhìn Ngụy ma ma, gật đầu thật mạnh,

"Ma ma yên tâm, con sẽ cố hết sức thỉnh cầu Lí lão phu nhân, cầu bà ấy mang theo chúng ta cùng nhau hồi hương."

Ngụy ma ma cảm động ôm Lý Tiểu Noãn, nước mắt đồng thời chảy dài.

Buổi chiều ngày hôm sau, Ngụy ma ma cho Lý Tiểu Noãn ăn cơm trước, đun nước ấm để nàng tắm rửa một cái, thân thể sạch sẽ thay bộ tang phục tàn tạ, cẩn thận giúp nàng búi tóc hai bên, dùng dây gai buộc xong, Lý Tiểu Noãn lập tức đoan đoan chính chính ngồi trên ghế trúc chờ phương trượng phái người gọi đến.

Đợi liên tục đến cuối giờ thân, một tiểu hòa thượng thở hổn hển đang chạy tới đây gọi Ngụy ma ma và Lý Tiểu Noãn,

"Mau chút mau chút, phương trượng cho mời các ngươi nhanh chóng đi qua!"

Ngụy ma ma vội vàng kéo tay Lý Tiểu Noãn, đi theo tiểu hòa thượng đến cửa nách phía sau chùa .

Chùa chiền phía nam luôn tạo điều kiện cho khách hành hương ở lại trong viện, phương trượng Không Tú pháp sư đang ngồi trên ghế đẩu đằng trước trường kỷ*,cùng Lý lão phu nhân hơi tựa vào trường kỷ đang nói chuyện,

"... Vốn cũng không dám làm phiền lão phu nhân, một mặt, vị Lý cô nương này cũng là người trấn dưới Tú Châu, Lưỡng Chiết lộ, và lão phu nhân chỉ sợ là cùng tổ tiên, tiểu tăng không dám không báo cho lão phu nhân biết, mặt khác, Duy Tâm sư thúc trước khi rời đi đã giao phó tiểu tăng, nói rằng vị lý cô nương này cùng với Cổ gia, cùng lão phu nhân có duyên, nếu lão phu nhân đến chùa, dặn dò tiểu tăng nhất định phải dẫn đến gặp người."

"Ồ"

Lý lão phu nhân thẳng người dậy, mỉm cười nói:

"Duy Tâm đại sư biết vị Lý cô nương này ?"

" Vâng, lão tôi tớ người Lý gia, gọi là Ngụy ma ma, đã nhận nuôi Lý cô nương, đưa quan tài của cha mẹ nàng gửi vào trong chùa, lúc ấy Lý cô nương bị bệnh rất nặng, đã hôn mê bất tỉnh hai ba ngày , vừa vặn gặp được Duy Tâm sư thúc công thành xuất quan, nói đến cũng lạ, sư thúc xuất quan được một lát, cô nương này đột nhiên liền mở to mắt tỉnh lại ."

Không tú pháp sư cười rộ lên, nói tiếp:

"Sư thúc để Ngụy ma ma ôm Lý cô nương, nghe ông niệm tâm kinh một ngày, bệnh của Lý cô nương này đã tốt rồi, sư thúc còn nói Lý cô nương mệnh cách cực quý, là người có phúc trạch thâm hậu ."

Lý lão phu nhân cười gật gật đầu, từ từ dựa vào đệm :

"Duy Tâm đại sư đã xuất quan ra ngoài dạo chơi ? Hiện giờ có thư từ của đại sư không ?"

"Nào có thư từ, sư thúc bình thường nhàn vân dã hạc*, luôn luôn tùy ý, muốn dừng là dừng, muốn đi là đi, hành tung bất định."

Không tú pháp sư mỉm cười đáp, Lý lão phu nhân trầm mặc chốc lát, cười nói:

"Cô nương này không ngờ thực sự là có phúc duyên đó, ngay cả Hoàng Thượng muốn gặp Duy Tâm đại sư, triệu người thậm chí không đến , đại sư bế quan mười năm, vừa xuất quan thế nhưng lại giữ nàng một ngày để niệm tâm kinh, chỉ bằng điều này, cũng đã có phần phúc trạch thâm hậu ấy rồi."

Không Tú pháp sư mỉm cười gật đầu.

Bên ngoài viện, Ngụy ma ma buông thõng Lý Tiểu Noãn ra, nhẹ nhàng thở phì phò, đứng trước cửa viện, kéo Lý Tiểu Noãn qua, rồi tỉ mỉ sửa sang quần áo cho nàng, lôi đường viền góc áo bị vướng bên trái ngực Lí Tiểu Noãn xong, thấp giọng dặn dò:

"Cô nương, đợi lát nữa, trăm ngàn đừng nói sai, lời nói ngày sau báo đáp gì đó, trăm ngàn lần không được đề cập nửa chữ, một cô nương như người, có thể chờ khi nào báo đáp đây ? Chỉ cầu lão phu nhân có thể phát ra thiện tâm, nếu không biết nên nói như thế nào, cô cứ khóc, khóc phụ thân cô, tôi chính là cầu lão phu nhân sự không đành lòng, chịu thương tiếc cô nương là được."

Lý Tiểu Noãn trịnh trọng gật đầu, thấp giọng đáp ứng :

"Ma ma yên tâm, con sẽ căn cứ theo lời ma ma nói mà làm."

Ngụy ma ma lại định dặn dò vài câu, Không Tú pháp sư đã từ từ bước ra khỏi viện, hai tay Ngụy ma ma vội hợp thành chữ thập thực hiện lễ nghi, Không Tú pháp sư mỉm cười hoàn lễ, cúi đầu nhìn Lý Tiểu Noãn, hòa hoãn dặn dò nói:

"Không phải sợ, lão phu nhân là người vô cùng hiền lành từ bi."

Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn ông, gật gật đầu.

Trong viện chợt xuất hiện một tiểu nha đầu mặt mày thanh tú đi đến, khụy gối cấp Không Tú pháp sư thực hiện một lễ nghi, quay đầu, mỉm cười nhìn Ngụy ma ma và Lý Tiểu Noãn nói:

"Mau vào đi, lão tổ tông cho gọi các ngươi vào đây."

Lý Tiểu Noãn có chút hơi khẩn trương, theo bản năng nắm chặt tay Ngụy ma ma, Ngụy ma ma vỗ nhẹtay nàng, đưa nàng đi theo tiểu nha đầu vào viện, đi đến phòng chính.

Tiểu nha đầu vén rèm cửa phòng lên, Ngụy ma ma liền buông Lý Tiểu Noãn. Lý Tiểu Noãn hơi cúi tầm mắt, chú ý hơi thở, thân trên thẳng tắp, đoan trang tiến vào phòng.

Trên ghế trường kỷ phòng chính là một vị lão thái thái mặt mũi hiền lành, tang phục toàn thân trắng tuyết, ngay ngắn tựa vào đệm híp mắt nghỉ tạm . Một tiểu nha đầu nửa quỳ ở trước trường kỷ, đang dùng búa mỹ nhân gõ nhẹ nhàng vào chân lão thái thái, ngồi đằng trước tay vịn của ghế là một phụ nhân trung niên khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, thân quần áo tang, khoảng chừng ba mươi tuổi đang bưng tách trà uống, mắt thấy Lý Tiểu Noãn tiến vào, nhẹ nhàng buông tách, âm thanh mềm mỏng dịu dàng bẩm báo:

"Mẫu thân, vị Lý cô nương phương trượng nói kia tiến vào thỉnh an người ."

Lý lão phu nhân mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy, tiểu nha đầu bên cạnh đứng lên cầm lấy cái đệm khá cũ đặt trước trường kỷ, Lý Tiểu Noãn hơi rủ tầm mắt, vẻ mặt trầm tĩnh đi đến trước đệm, có chút không quen quỳ gối lên chiếc đệm, dập đầu, đứng lên, hai tay đan chéo vịn bên trái thắt lưng, có hơi khụy gối vén áo thi lễ, âm thanh êm dịu nói:

"Lý thị Tiểu Noãn thỉnh an lão tổ tông."

Phụ nhân trung niên lạnh nhạt cau mày nhìn Lý Tiểu Noãn thô tháp quỳ lạy cúi chào, Lý lão phu nhân ánh mắt hòa hoãn nhìn nàng, nhẹ nhàng khoát tay áo, ôn hòa nói:

"Dù như vậy, cũng đã làm khó đứa nhỏ này rồi, chẳng qua mới sáu tuổi, lại không có người dạy, vẫn xem như là biết lễ."

Phụ nhân trung niên mỉm cười đón lấy:

"Mẫu thân nói cực kỳ phải, đứa nhỏ này chẳng qua thiếu chút dạy dỗ chỉ dẫn thôi, chỉ nhìn dung mạo phẩm cách của con bé này, phần bình tĩnh nghiêm trang này, cũng thật khó có được."

Lý lão phu nhân gật đầu, vẫy tay gọi Lý Tiểu Noãn đi qua ngồi trên mép ghế, lôi kéo tay cẩn thận nhìn nàng, Lý Tiểu Noãn ánh mắt dựa dẫm nhìn Lý lão phu nhân. Trong mắt Lý lão phu nhân hiện lên tia thương xót không đành lòng, đưa tay vuốt ve sợi dây gai buộc trên búi tóc Lý Tiểu Noãn , chảy nước mắt :

"Cô nương Lý gia chúng ta đều là mệnh khổ, còn nhỏ như vậy, cha mẹ đều đã mất rồi."

Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu, trong mắt ỷ lại quấn quít nhìn Lý lão phu nhân, sau đó trào nước mắt, nghẹn ngào thấp giọng kêu lên:

"Lão tổ tông..."

Lý lão phu nhân đau lòng chìa tay ôm chầm Lý Tiểu Noãn, vỗ nhẹ sau lưng an ủi nàng :

" Bé con đừng khóc, không có việc gì , còn lão tổ tông ở đây, sau này có lão tổ tông thương con mà."

Tim Lý Tiểu Noãn hơi thả lõng, nằm trong lòng Lý lão phu nhân, giọt nước mắt bị nén lăn xuống.

Khóc một lát, phụ nhân trung niên tiến lên khuyên nhủ Lý lão phu nhân, lôi kéo Lý Tiểu Noãn ngồi vào ghế bên cạnh, nàng ta đoan trang cẩn thận, cười nói:

"Nhìn kỹ tướng mạo Tiểu Noãn này, giống lão tổ tông ít nhất đến ba bốn phần, bộ dạng cô nương quả thật là xinh đẹp, khiến người ta đui mù con mắt."

Lý Tiểu Noãn rụt rè cúi đầu. Lý lão phu nhân nhìn Lý Tiểu Noãn, khe khẽ thở dài, gọi Ngụy ma ma đi vào, tỉ mỉ hỏi chuyện, rồi lại thương cảm:

" Cho dù có năng lực đi thi trạng nguyên thì thế nào ? Có bảo vệ được người trong nhà trải qua cuộc sống yên ổn tốt đẹp sao? Nếu không phải muốn đi thi, đâu đến nỗi khiến con bé lớn thế này mất đi cha mẹ? Nếu không phải..."

Phụ nhân trung niên nước mắt chảy dài dùng khăn đè khóe mắt lại, Lý lão phu nhân tạm dừng thở dài thường thượt, quay sang nhìn ngụy ma ma phân phó nói:

" Ngươi là một người hiếm có, non nửa năm này, ít nhiều ngươi đã hết sức tận tâm chiếu cố cô chủ nhà ngươi, sau này tất có phúc báo! Cô nương nhà ngươi đêm nay cứ đi theo ta trước đã. Ta để cho quản gia và ngươi quay về, dọn dẹp này nọ một chút, đem linh vị quan tài lão gia phu nhân ngươi thỉnh đặt trên xe, ngày mai, các ngươi theo ta cùng nhau về nhà."

Chú thích:

1. Lưỡng Chiết lộ ( gồm có Lưỡng Chiết Đông lộ và Lưỡng Chiết Tây lộ ) là một trong hai mươi ba lộ Bắc Tống, cấp bậc hành chính tương đương với cấp tỉnh trực thuộc trung ương đời sau, Lưỡng Chiết lộ và Giang Nam tây lộ tương đương với cả diện tích Giang Nam.

2.Nhàn vân nhã hạc: có nghĩa là mây trói con hạc giữa đồng, nói lên con người sống nếp sống Đạo gia, không bị câu thúc ràng buộc gì, ý chỉ những người có cuộc sống nhàn rỗi, thoát li việc đời.