Ở Thụy huyên đường,
Lý lão phu nhân vẻ mặt phúc hậu nhìn Cổ Tiêu kích động chạy toáng ra
ngoài, quay sang nhíu mày nói với Chu phu nhân:
” Để tỷ đệ bọn nó khuây khỏa một chút. Sau này đợi chúng trưởng thành, đứa gả đi, đứa
thành gia lập thất, nhớ lại những hồi ức này trong lòng sẽ ấm áp bao
nhiêu.”
Lý lão phu nhân ánh mắt ươn ướt, lòng tràn đầy hoài niệm cười ôn hòa:
”Khi ta còn nhỏ, vào một ngày hè trời nóng đến mức ngủ không được, liền cùng với hai biểu tỷ tỷ trộm một vò rượu nữ nhi hồng chạy đến các giữa hồ
uống rượu, ba cái tiểu nha đầu cụng từng chén từng chén uống xong vò
rượu lâu năm lúc nào không hay, rượu bốc lên đầu cả ba cùng hát cùng
nháo đến nỗi ngã lúy túy xuống hồ, đến rạng sáng hôm sau, nhóm ma ma tìm đến không dám để lộ ra ngoài, vụиɠ ŧяộʍ đem mấy tỷ muội khiêng trở
về.”
Lý lão phu nhân cười rớm nước mắt:
”Ai, chớp mắt đã vài chục năm, cả hai mất cũng quá sớm!”
Chu phu nhân đứng dậy, nhận lấy chén trà trong tay tiểu nha hoàn đưa tới, cười khuyên giải:
”Hai vị biểu di cũng được xem là trường thọ, tôn tử hiện tại đều giỏi giang, cũng là có phúc.”
Lý lão phu nhân lấy khăn lau khóe mắt, nhận lấy chén trà, cười nói:
”Con xem ta này, đúng là ngày càng già đi, rõ ràng đang vui vẻ chớp cái đã khóc rồi!”
Chu phu nhân vốn đang muốn cười, tâm trạng đau thương lũ lượt kéo tới, quay đầu cố nén nước mắt.
Lý lão phu nhân trìu mến nhìn nàng, đưa tay kéo nàng ngồi đến bên tháp vừa vỗ về, vừa bi thương lên tiếng:
” Cổ gia chúng ta... mệnh con cũng thật khổ, Tiêu nhi còn nhỏ như thế, ai!”
Lý lão phu nhân nặng nề thở dài:
”Tuy rằng Tiêu nhi... cũng không được coi là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng
hơn ở chỗ là một đứa nhỏ hiền hậu, thế này là tốt rồi, là quá tốt rồi!
Tính tình của nó như vậy, tương lai chắc hẳn sẽ phúc thọ lâu dài, con
cũng nên nghĩ thoáng một chút, quên cái hư danh vinh hoa phú quý đi,
tương lai Tiêu nhi thành gia, người một nhà chúng ta yên yên lặng lặng
sống một cuộc sống sung túc nhàn nhã, đó mới chính là phúc phận!”
Chu phu nhân rũ tầm mắt, ánh mắt lóe lên sự không cam lòng và uất ức, một hồi lâu mới lên tiếng:
”Con nghe theo mẫu thân.”
Lý lão phu nhân buồn bã quan sát Chu phu nhân, vỗ nhẹ lên tay nàng, thở dài không nói nữa.
Rạng sáng ngày hôm sau, Đông Mạt liền y theo lời Lý Tiểu Noãn giao năm trăm
đồng cho tiểu nha hoàn đưa đến Sắc Vi viện, Thị Cầm cùng Cúc Ảnh cũng
phái người đem bạc qua.
Trân Châu thu bạc, đặt đến trên tháp con, xoay người đi vào lấy ra một hộp gỗ đựng bạc, đang chuẩn bị đếm lại, Cổ Vân San nhanh chóng xua tay ngăn cản:
”Không cần phải đếm lại.”
Trân Châu ngẩn ngơ nhìn Cổ Vân San đang xếp bạc với đôi mắt sáng rực, cô
nương nhà nàng có tính cách khác biệt, từ nhỏ đã thích nhất là đếm tiền, chỉ có vào chứ không có ra!
Cổ Vân San cầm một chuỗi năm trăm đồng để qua một bên, chỉ vào hai chuỗi còn lại giao phó:
”Cầm lấy hai chuỗi này đi.”
Trân Châu cười bất đắc dĩ đem bạc thu vào, Cổ Vân San thỏa mãn ngắm nhìn bạc chất đầy trong hộp, nhẹ nhàng cười dặn dò:
”Cất hộp xong, ngươi gọi một tiểu nha hoàn đi tìm Chu ma ma một chuyến, bảo
bà giục Lý bà tử nhanh chóng mang cua vào. Lấy hai trăm đồng đưa cho Lý
bà tử, một trăm đồng là bạc thưởng của nàng, một trăm đồng còn lại sai
nàng đến tửu phường mua một vò rựu Thiệu Hưng thượng hạng. Còn dư ba
trăm đồng, giao một phần cho Lưu ma ma ở phòng bếp, nói nàng chuẩn bị
bánh trái điểm tâm thật tốt, hai trăm đồng kia giữ lại để thưởng!”
Trân Châu cười đáp lại, chần chờ một lát, thấp giọng nói:
”Nếu nhị tiểu thư và thiếu gia biết cua từ trong thôn trang chúng ta đưa vào...”
”Cổ Tiêu sao mà biết được? Về phần Vân Hoan, không cần để ý đến nàng, nàng vẫn còn đang lưu luyến kinh thành, nào có tâm tư quan tâm đến chuyện
này?! Lại nói tiếp, cho dù biết thì có làm sao? Cua cũng do ta cất
công chuẩn bị!”
Giữa trưa, Cổ Tiêu nhanh chóng ăn xong hai chén
cơm, liền buông bát đũa hô no. Lý Tiểu Noãn thì cả đêm nằm mơ thấy cua
chảy đến cả nước dãi cũng không có tâm trạng ăn cơm, vội vã buông bát
đũa theo Cổ Tiêu.
Lý lão phu nhân bật cười, phất tay:
”Đi nhanh đi!”
Sau đó gọi Đông Mạt và Cúc Ảnh đến căn dặn:
”Chăm sóc cho chủ tử các ngươi. Cua mang tính hàn, không thể ăn nhiều, thả
chút gừng vào rượu rồi đun nóng lên, vừa ăn cua, vừa uống vài hớp rượu
nóng sẽ xua đi tính hàn, chỉ là đừng để chúng uống nhiều!”
Cổ Vân San và Cổ Vân Hoan cũng buông chén đũa xuống, Cổ Vân Hoan cười nói:
”Lão tổ tông yên tâm, cháu sẽ trông chừng hai đứa nó!”
”Cháu không cùng tụi nó náo nhiệt là tốt lắm rồi, còn có thể trông coi sao?
Vân San, cháu là lớn nhất, nhất định phải chăm sóc cho đệ đệ muội muội
thật cẩn thận!”
Cổ Vân Hoan hướng Lý lão phu nhân bĩu môi, Cổ Vân San cười rạng rỡ đáp ứng:
”Lão tổ tông cứ yên tâm.”
”Đã vài năm liền ta không ăn mấy món tính hàn, cháu không cần phái người
đem đồ qua hiếu kính, mẫu thân cháu không thích ăn nên cũng không cần,
những người khác cháu không phải lo, ngày mai cháu sai người trong thôn
trang đem vài sọt cua đến đây, nhân dịp này cũng nên phân phát cho mọi
người cùng thưởng thức. Tỷ đệ các cháu hôm nay chung tiền mua ăn thì cứ
giữ lại mà ăn, không cần phải đem biếu khắp nơi, nào có bao nhiêu đâu
chứ?!”
Lý lão phu nhân thao thao bất tuyệt dặn dò xong, mới chịu phất tay, cả bốn người lần lượt lui xuống đi ra khỏi viện. Lý lão phu
nhân vẻ mặt tươi cười nhìn theo bốn đứa cháu rời khỏi, mới quay sang dặn dò Bích Liên:
”Ngươi đi một chuyến đến Tùng phong viện, phái Ngụy ma ma đi qua xem chừng, đừng để cho tỷ đệ chúng nó uống nhiều.”
Bích liên ngạc nhiên, cười bẩm:
”Lão tổ tông, Ngụy ma ma tính tình mềm mại, làm sao mà trông coi được?
Chẳng thà để tôi và Thúy Liên hoặc là Tôn ma ma hay Chu ma ma đi qua
trông chừng nói vài câu, thiếu gia và tiểu thư có thể còn nghe theo một
phần.”
Lý lão phu nhân mỉm cười, nhìn Bích Liên không giải thích, chỉ phất tay:
”Ngươi cứ phái Ngụy ma ma sang trông coi, bà ấy thích hợp nhất, mau đi đi.”
Bích liên nghi hoặc khụy gối, vội vàng xoay người ra ngoài truyền lời.
Bốn người cười nói bước vào Cúc Vãn đình, bên trong đã được bố trí thỏa
đáng. Cái bàn đá trong đình đã được thay thế bằng bàn gỗ hoa lê trang
nhã, trên bàn có khoảng mười dĩa bánh trái điểm tâm, bốn góc bàn tương
ứng với bốn chiếc ghế tay vịnh kèm theo đệm gối, không những thế, bốn
phía lan can cũng được lót một hàng đệm gối.
Phía tây đình bày
đặt hai lò đất, một cái đang rực lửa đun ấm nước, một cái đã đóng lò,
bên trên đặt ấm đồng xinh xinh với mùi thơm của rượu nồng nàn lan tỏa.
Bên cạnh cái lò đất có một cái bàn con con, trên bàn bày một bộ trà cụ.
Xung quanh đình, mười mấy nha hoàn đang bận rộn chuẩn bị.
Lý Tiểu Noãn đi theo Cổ Tiêu vào đình, đánh giá toàn cảnh, nhìn Cổ Vân San tán thưởng:
”Đại tỷ tỷ tính toán thật chu đáo, nhìn vào liền có cảm giác thoải mái!”
”Đúng vậy đúng vậy, tỷ tỷ là nhất!”
Cổ Vân Hoan vội nịnh hót theo, Cổ Vân San cười kéo Lý Tiểu Noãn qua, lườm mắt nhìn Cổ Vân Hoan:
”Muội không biết xấu hổ mà còn nói, mẫu thân để cho muội với ta cùng nhau
quản gia xử lý công chuyện, muội mặc kệ mọi chuyện không quan tâm đã
đành. Hôm nay cùng nhau thưởng cúc phẩm cua, muội cũng chứng nào tật
nấy, cuối cùng khen ta một câu là xong việc chắc?!”
Cổ Vân Hoan tiến đến lôi kéo tay áo Cổ Vân San, nũng nịu:
”Ai bảo muội có một tỷ tỷ giỏi giang cơ chứ! Tỷ tỷ đều đã giúp muội làm hết mọi chuyện, muội xen vào làm gì nữa!”
Lý Tiểu Noãn cùng Cổ Tiêu vội vàng gật đầu, nịnh nọt theo:
”Đúng vậy đúng vậy, nhị tỷ tỷ nói chuẩn không cần chỉnh, có đại tỷ tỷ quan tâm, chính là may mắn của chúng ta!”
Cổ Vân San mặt mày rạng rỡ ngâm nga, sau khi bọn họ ngồi xuống, bà tử phòng bếp nâng một vỉ hấp chứa mười con cua qua đây.
Lý Tiểu Noãn nhìn thòm thèm mấy con cua béo múp nhỏ cả nước dãi, định với
tay bốc lấy, Cổ Vân San đã vội chụp tay nàng lại, vừa cười vừa khiển
trách:
”Sao có thể bốc tay được? Nếu bị phỏng hay bị đâm thì làm sao?!”
Đông Mạt đứng phía sau Lý Tiểu Noãn, cười khanh khách nói:
”Cô nương đừng nóng vội, để tôi đưa cho cô một cái kẹp gắp.”
Lý Tiểu Noãn có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng lè lưỡi ngồi lui về phía sau. Đông Mạt gắp một con cua đặt lên dĩa trước mặt Lý Tiểu Nooãn, sau đó
lau sạch tay, định tiến lên lột vỏ thì bị Lý Tiểu Noãn ngăn lại:
”Ta sẽ tự mình làm, ăn cua phải tự bóc vỏ thì mới thú vị!”
Đông Mạt cười dừng tay, châm một ly rước nóng đặt xuống, Lý Tiểu Noãn thòm
thèm bóc vỏ, dùng ngân châm lấy ra tràng ruột, rồi lấy gạch cua bỏ vào
trong bát, đổ dấm gừng vào khuấy đều, dùng thìa húp một ngụm, thỏa mãn
híp mắt lại.
Cổ Tiêu quan sát Lý Tiểu Noãn chăm chú ăn cua, lại
quay sang nhìn Cổ Vân Hoan đang tỉ mỉ lấy thịt, tiếp tục quay qua nhìn
Cổ Vân San dùng thìa múc cao cua, miệng nuốt nước bọt, suy nghĩ một
chút, thấy Cúc Ảnh đang mở vỏ cua, cười nói:
”Ta sẽ tự mình làm, ăn cua tự mình bóc vỏ thì mới thú vị.”
Cúc ảnh sứng sờ, phì cười vội vàng gật đầu, buông con cua đang lột dang dở
xuống, lấy gạch và thịt trộn với dấm gừng đặt trước mặt Cổ Tiêu, sau đó
lại gặp một con to béo để lên dĩa.
Cổ Tiêu học theo Lý Tiểu Noãn vụng về bóc cua.
Trên bàn đặt một chén nước có thả vài cánh hoa cúc dùng để rửa tay, Lý Tiểu
Noãn nhanh chóng ăn xong sạch sẽ một con, rửa qua tay rồi bưng ly rượu,
chậm rãi hớp một ngụm rượu nóng, trong người lập tức sảng khoái hẳn lên!
Cổ Vân Hoan và Cổ Vân San cũng ăn xong một con, uống ly rượu nóng, chỉ có
Cổ Tiêu vẫn còn tại lăn qua lộn lại đối phó kia chỉ giương nanh múa.
Cổ Tiêu thấy ba người đều đang nhìn mình, liền dứt khoát ném cua vào lại trong dĩa, rửa qua tay, cười nói:
”Ăn cái này phải lấy gạch và thịt ra ngoài, đúng là phiền chết đi được, không ăn nữa!”
Nói xong liền bưng ly rượu hớp một cái, cảm thán:
”Thật sự là sảng khoái!”