Hôn lễ.
Triệu Tiệm An nhanh chóng về nhà, anh vừa vào nhà đã thấy Khương Mộc Ninh đang ngồi trên ghế sofa, khuỷu tay chống lên tay vịn của sofa chống vào má, nhíu mày suy nghĩ.
“Làm sao vậy? Em lại bị khó chịu rồi à?” Triệu Tiệm An đi qua, anh nhanh chóng kéo Khương Mộc Ninh đứng dậy, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, hỏi.
“Không phải.... “ Khương Mộc Ninh mím môi nhíu mày nhìn Triệu Tiệm An, vẻ mặt cô muốn nói lại thôi. “Ai, không phải chuyện của bản thân em.... Là chuyện của An Dao.”
Triệu Tiệm An nghe Khương Mộc Ninh nói vậy, anh cũng nhẹ nhàng thở ra trong lòng, anh hơi nhướng mày, thản nhiên nhìn cô, chờ cô tiếp tục nói.
Khương Mộc Ninh nghĩ kĩ lại, cô cũng biết chuyện này không phải bản thân cô phiền não là có thể giải quyết, vậy nên cô dứt khoát kể lại câu chuyện hôm nay cho Triệu Tiệm An: “Anh nói xem, rốt cục là Thích Thành nghĩ thế nào vậy? Sao anh ta có thể trêu chọc bạn bè của em? Anh nói xem anh ta có thật lòng không?”
Khương Mộc Ninh rối rắm rất lâu, cô đang không hiểu tại sao Thích Thành lại có thể tìm đến Dư An Dao.
Không phải cô nói Dư An Dao không tốt, mà là cô ấy không giống với những đối tượng là anh ta từng lui tới trước kia, chắc hẳn anh ta cũng biết, nếu anh ta làm gì có lỗi với An Dao, thì cô nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta, ngay cả khi anh ta là bạn của Triệu Tiệm An cũng vậy.
“Chuyện tình cảm, rất khó có thể nói….” Triệu Tiệm An nhìn gương mặt buồn phiền của Khương Mộc Ninh, anh chỉ có thể an ủi cô, thực ra, dù là Thích Thành hay Dư An Dao thì đều là người trưởng thành có suy nghĩ sáng suốt rồi, đối với tình cảm, tự nhiên họ cũng có cái nhìn riêng, muốn nói là trái hay phải thì thực sự rất khó khăn, anh cũng chỉ có thể thử thông báo mà thôi.
“Ai, loại sự tình này có thể nói thế nào chứ? Cứ coi như bây giờ anh ta thật lòng, nhưng ai biết được cái thật lòng của anh ta có thể duy trì được trong bao nhiêu lâu.” Khương Mộc Ninh thở dài, cô nhớ lại những người bạn gái trước kia Thích Thành từng quen, hoặc là xinh đẹp, hoặc là mĩ lệ, chưa từng có loại hình như Dư An Dao. Có lẽ anh ta làm lãng tử lâu rồi, có lẽ anh ta đã ăn ngán thịt cá rồi, bây giờ lại muốn thử đổi sang cải trắng rau dưa.
“Nếu không, anh đi tìm Thích Thành nói chuyện một chút được không?” Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh như vậy anh cũng phát sầu, nhưng anh cũng không có biện pháp khác. Chuyện tình cảm, những người khác cũng không dễ gì mà nhúng tay vào được.
“Ai, cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Khương Mộc Ninh thở dài gật đầu, thật ra cô cũng không trông chờ Triệu Tiệm An có thể làm gì.
Những ngày tháng dưỡng thai của Khương Mộc Ninh rất an nhàn, trừ bỏ loại buồn phiền này. Cô luôn lo lắng, nhưng rồi cô cũng quyết định cứ quan sát trước đã, biết đâu ngày mai Dư An Dao và Thích Thành lại chia tay, cô quan tâm sớm quá rồi.
Cho nên, đến khi Dư An Dao gọi điện thoại đến, cô ấy nói Thích Thành và cô ấy cùng nhau mời cô và Triệu Tiệm An ăn cơm, cô chỉ cảm thấy rất buồn bực: Cuối cùng thì Triệu Tiệm An có nói chuyện với Thích Thành không thế?
Sau khi Triệu Tiệm An về nhà, với chuyện này anh cũng chỉ có thể bày tỏ mình rất vô tội mà thôi.
Quả thật anh có đi tìm Thích Thành, Thích Thành cũng rất thẳng thắn thành thật, nhưng mà cậu ấy nói hiện tại cậu ấy đang rất thật lòng với Dư An Dao, cậu ấy biết An Dao không giống với những đối tượng trước đây của cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng chưa từng có suy nghĩ tùy tiện chơi đùa, nhưng những việc của tương lai thì rất khó có thể nói trước được, cậu ấy cũng không thể đảm bảo, có lẽ biết đâu sau này Dư An Dao mới là người đá cậu ấy.
Khương Mộc Ninh nghe xong càng thêm buồn bực. Đây không phải là nói suông à? Cô thực sự không thể yên tâm được, lqd, nhất là sau khi Dư An Dao bị cô phá vỡ,cô ấy cũng dứt khoát không thèm che dấu, mỗi lần nhắc đến Thích Thành gương mặt cô ấy đều hiện lên vẻ ngại ngùng ngọt ngào, cô nhìn xong trong lòng càng thêm rối rắm.
Đến một ngày, vẻ mặt của Dư An Dao rất căng thẳng, cô ấy đến tìm cô cùng đến bệnh viện, lúc này cô hoàn toàn khϊếp sợ rồi.
“Mộc Ninh, cảm ơn cậu. Tớ không biết phải tìm ai đi cùng....
Dùng que thử thai cũng có lúc không chính xác, tớ lên mạng tìm thì một số người nói thử nướ© ŧıểυ không chính xác, mà phải thử máu....”
Khương Mộc Ninh nhìn vẻ mặt ngại ngùng và kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) của Dư An Dao, trong lòng cô là ngũ vị tạp trần. Trên mặt Dư An Dao cô không
hề nhìn thấy sự lo lắng và hối hận, đây cũng có thể giải thích, trước mắt Thích Thành đối xử với cô ấy rất tốt, thế nên cô cũng có đủ sự tin tưởng, chuyện mang thai này, cũng là động lực để mối quan hệ của họ tiến thêm một bước, hơn nữa hai bên đều có tâm trạng vui sướиɠ chào đón một sinh mạng mới.
Buổi tối, Thích Thành và Triệu Tiệm An cùng về, vừa vào cửa thì trong mắt anh ta cũng không còn những người khác, chỉ vui sướиɠ hớn hở chạy xung quanh Dư An Dao, lôi kéo cánh tay cô ấy hỏi: “Em có thấy chỗ nào không thoải mái không? Bác sĩ nói thế nào?”
Khương Mộc Ninh nhìn Thích Thành như đang trong trạng thái hưng phấn quá mức, trong lòng cô cũng biết cô không cần phải lo lắng nữa, tóm lại anh ta không có dáng vẻ phản cảm, đó cũng là chuyện tốt đẹp biết bao nhiêu rồi.
Vốn mọi người cũng hẹn nhau cùng ăn cơm, hơn nữa lại có chuyện vui, Thích Thành lập tức quyết định chọn ngày không bằng đúng ngày, mọi người trực tiếp ra ngoài ăn.
Dọc đường đi, Khương Mộc Ninh dùng mắt lạnh quan sát, thấy Thích Thành rất chăm sóc cho Dư An Dao, cô cũng chỉ có thể thở dài trong lòng. Bây giờ cô có thể làm thế nào nữa? Nào là tiến công, phản đối đều không thể nói lên lời, ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi, chẳng lẽ cô còn có thể bảo bọn họ chia tay?
Khương Mộc Ninh thật sự không nghĩ ra, đến cùng thì Thích Thành có cái gì quyến rũ mà lại khiến người luôn mạnh mẽ như An Dao
cũng không thèm quan tâm, thậm chí mới nói chuyện quen nhau hơn một tháng mà đã lầm lỡ mang thai...
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến, thế nhưng Dư An Dao lại định cưới chui + có con mới cưới.....
Đến nhà ăn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Đề tài cũng nhanh chóng chuyển đến hôn sự của Thích Thành và An Dao. Thích Thành cũng không có dáng vẻ trốn tránh, như vậy, sau khi xác nhận mang thai, tiếp theo tất nhiên là nói đến hôn sự rồi.
Khương Mộc Ninh còn đang ngẩn người, bên kia Thích Thành và Dư An Dao đã bàn đến chuyện ngày mai đến nhà họ Dư cầu hôn, lqd, cô thật sự không biết có nên thở một hơi nhẹ nhõm hay không, cô chỉ biết sự
việc đang phát triển ngoài dự đoán của cô rồi. Nhưng mà, vấn đề xứng hay không xứng cũng chỉ là vấn đề của người ngoài đứng nhìn mà thôi.
Triệu Tiệm An quay đầu thấy Khương Mộc Ninh đang nhíu mày, anh cười cười, cầm lấy bàn tay cô vuốt ve.
Khương Mộc Ninh nở nụ cười dịu dàng với anh, thật ra trong lòng cô cũng không còn rối rắm nữa rồi. Nói cho cùng, không ai có thể nói chính xác là tương lai xảy ra chuyện gì, cho dù là Thích Thành và Dư An Dao, hay là cô và Triệu Tiệm An, chuyện duy nhất bọn họ có thể làm là nắm chặt lấy thứ đang có ở hiện tại.
Sau khi bụng bầu của Khương Mộc Ninh lộ rõ, lễ tốt nghiệp của cô cũng được tiến hành trong một ngày nóng bức của tháng sáu. Ngày đó người bận rộn nhất không phải Khương Mộc Ninh, cũng không phải Dư An Dao, mà là Mai Lộ và Vạn Manh Manh, mỗi người hầu hạ một phụ nữ có thai trong phòng ngủ, không che ô thì là lấy nước, phục vụ vô cùng chu đáo ân cần.
Khương Mộc Ninh đón nhận một cách thản nhiên, dù sao bụng bầu của cô đã lộ từ sớm, có che che lấp lấp cũng vô dụng. Nhưng Dư An Dao lại không giống vậy, trên mặt luôn ửng đỏ, bụng cô mới hơn một tháng, vẫn bằng phẳng như cũ, được nhận loại đối xử giống Khương Mộc Ninh khiến cô ấy có chút ngại ngùng.
Cũng may, hiện tại, trong trường đại học cũng có rất nhiều người cũng là có con rồi mới cưới, bọn họ cũng là tốt nghiệp rồi mới chuẩn bị kết hôn nên cũng không được gọi là những người tân tiến.
Buổi sáng lãnh đạo trường học cùng nhau mở nghi thức ngắn ngọn, vài sinh viên tốt nghiệp ưu tú lên đài nhận bằng tốt nghiệp và học vị trong tay hiệu trưởng. Sau đó là các lớp học tản ra khắp nơi trong trường học, bắt đầu chụp ảnh tốt nghiệp.
Từ sau khi mang thai, Khương Mộc Ninh càng thêm sợ nóng, mặt trời gay gắt của mùa hạ, cô còn phải mặc áo học sĩ màu đen và đội mũ học sĩ, mồ hôi của cô đã sớm ướt đẫm bộ quần áo bên trong của cô, nhìn vườn trường quen thuộc, nhớ lại bốn năm đại học, nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc của Triệu Tiệm An ở phía đối diện, Khương Mộc Ninh không nhịn được cũng nhẹ nhàng nhếch khóe môi, trong lòng chỉ còn lại xúc động và tiếc nuối.
Đại học, thật sự kết thúc.
Lúc trước cô từng nghĩ, khi tốt nghiệp phải lo lắng: Tìm việc, tìm đối tượng, nhưng hiện tại tất cả những việc đó cô đều không cần phải lo lắng rồi....
Chuyện đầu tiên sau khi tốt nghiêp, tất nhiên là hôn lễ.
Hai người cũng sớm sắp xếp xong hành trình hôn lễ, vì Khương Mộc Ninh đang mang thai nên trừ việc chọn và thử kiểu dáng của áo cưới, còn những chuyện khác cô không cần quan tâm, cô cũng vui vẻ làm một người phủi tay bỏ mặc, trừ lúc ra mặt khi thử áo cưới, còn những chuyện còn lại cô mặc kệ.
Hôn lễ ở thành phố S và thành phố N được tổ chức khác nhau, cách nhau ba ngày để Khương Mộc Ninh nghỉ ngơi thật tốt. Dù như thế nào, sau hai buổi lễ, Khương Mộc Ninh cũng mệt đến ngất ngư, lúc về thành phố H, cô nằm thêm hai ngày mới trở về bình thường.
Sau đó là hôn lễ của Dư An Dao.
Khương Mộc Ninh ôm bụng to, tất nhiên không thể tham gia vào đoàn phù dâu, cô chỉ có thể đứng nhìn nhóm phù dâu mặc váy ngắn xinh đẹp bằng ánh mắt hâm mộ. Thật ra cũng không phải cô hâm mộ làm phù dâu, chỉ là nhìn dáng người mập mạp của bản thân, lại nhìn dáng người yểu điệu thướt tha của nhóm phù dâu, cô không nhịn được cũng có chút hâm mộ và ghen ghét đó.
Sinh đứa nhỏ xong, ngày nào đó cô cũng sẽ khôi phục lại dáng người bình thường.
Tất nhiên Triệu Tiệm An thấy ánh mắt oán trách của Khương Mộc Ninh, anh buồn cười gắp đồ ăn cho cô, sau đó lại ân cần múc thêm một chén canh: “Em nhanh ăn đi, chờ đến tí nữa là không còn đồ ăn đâu.”
Đôi đũa trên tay Khương Mộc Ninh hơi dừng lại một chút, cuối cũng vẫn căm giận gắp thức ăn nhét vào miệng.
Sau khi kết thúc sự giày vò của phản ứng thai, sức ăn của cô cũng tăng nhanh, bây giờ mỗi bữa ít nhất cô cũng ăn được hai bát cơm, giữa buổi còn ăn hoa quả,,điểm tâm nữa, bụng cô cũng phồng lên như lượng thức ăn mà cô ăn vào.
Cho nên, trên người có thêm nhiều thịt không phải là chuyện vô duyên vô cớ.
Sau hôn lễ của Dư An Dao, Khương Mộc Ninh bị sa sút tinh thần một thời gian.
Mỗi sinh viên đều đường ai nấy đi, thỉnh thoảng mọi người cũng tán ngẫu mấy câu trên mạng. Gần đây trạng thái của Dư An Dao không được tốt lắm, cô ấy cũng bị giam cầm dưỡng thai, di động, máy tính, tất cả đều phải nộp lên rồi.
Triệu Tiệm An vội vàng kiếm tiền sữa bột, nhận thêm không ít những công trình lớn, anh thường xuyên bận rộn đến chín giờ đêm mới về đến nhà. Khương Mộc Ninh ở nhà một mình, cô đơn kêu nhàm chán, người cũng gầy hơn một chút.
Triệu Tiệm An thấy tình huống không ổn, anh cắn môi, vội vàng ném toàn bộ công việc cho cấp dưới, bản thân anh đưa Khương Mộc Ninh ra ngoại thành nghỉ phép.
Tiền kiếm sau cũng được, bà xã và đứa nhỏ vẫn là quan trọng hơn.
Một lần đi, họ liền ở đó đến khi Khương Mộc Ninh phải đi khám thai mới về. Buổi chiều của một ngày cuối tháng mười một, lqd, Khương Mộc Ninh đang vùi mình trên giường cuốn chăn bông không chịu xuống giường, đột nhiên cô lại cảm thấy dưới người ướt sũng, cô ngẩn ra, đưa tay xuống sờ thử, sau đó vội vàng hô lên: “Triệu Tiệm An, em muốn sinh rồi.”
Triệu Chíp Bông giãy giụa mười tám giờ đồng hồ cuối cùng cũng oa oa bò ra.
Về đại danh của Triệu Chíp Bông thì có rất nhiều phiên bản, nhưng đến khi cậu nhóc ra đời thì cha mẹ của cậu còn chưa quyết định được, Khương Mộc Ninh quyết định cứ gọi là Chíp Bông trước, ở quê cô thì ‘mao đầu’ chính là muốn nói đến cục cưng. Thời điểm đó, mẹ của Chíp Bông cũng không biết, năm đó chắc chắn bao nhiêu, sau đó quyết định đại danh là Triệu Kiền Nguyên thì cũng dùng thay nhũ danh luôn rồi, cho đến khi bạn học Chíp Bông lên đến đại học, cậu cũng đã có lòng ‘Quân tử hảo cầu’ rồi, một hôm cậu đưa bạn học nữ về nhà chơi, vì hai chữ Chíp Bông mà bị bạn học trêu đùa, lúc này mới nhận ra hậu quả nghiêm trọng, rất lâu về sau, cái nhũ danh Chíp Bông này mới chính thức đi vào lịch sử.
--- ------- HOÀN---- ---------