Khương Mộc Ninh âm thầm kêu khổ trong lòng, cô thật sự không ngờ mẹ cô lại không kiên nhẫn được đến khi Triệu Tiệm An rời đi, mà trực tiếp gây khó dễ.
Làm thế nào bây giờ? Phải nói làm sao bây giờ? Nên nói đến chỗ nào thì dừng lại đây?
Khương Mộc Ninh có ngốc thế nào cũng biết không thể để lộ một chút nào chuyện cô đã bị người ta ăn sạch vào bụng, nếu không, không chỉ có cô, mà ngay cả Triệu Tiệm An cũng đừng nghĩ đến chuyện toàn vẹn đi ra khỏi của lớn nhà họ Khương, đây chính là tội ác tày trời gϊếŧ không tha đó.
Trong lòng cô đang đắn đo, lựa chọn từ ngữ, nói qua về chuyện của cô và Triệu Tiệm An ở trường học và đầu cuối câu chuyện phát triển JQ khai báo thành thật khoảng sáu mươi phần trăm, nói rõ ràng từng chút, còn những chi tiết cụ thể hơn nữa thì cũng chỉ là những chuyện không đáng nói mà thôi.
“Nói như vậy thì Triệu Tiệm An là đàn anh của con, bây giờ đang có một công ty làm ăn rất tốt?” Hứa Lê nghe rõ mọi chuyện, lên tiếng tổng kết lại.
“Vâng, cũng gần như thế.” Khương Mộc Ninh ngoan ngoãn cúi đầu chờ bị xử lí.
“Còn độc thân, chưa cưới?”
“Vâng, đúng vậy.” Khương Mộc Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừ, hóa ra là vậy.” Hứa Lê híp mắt xoa xoa tay vào tạp dề của mình, bà quay đầu lấy ra một con dao gọt trái cây, cánh tay vừa vung lên thì một quả cam đã bị bổ thành tám miếng, bà nhanh chóng bày vào đĩa, nhét vào tay Khương Mộc Ninh nói: “Con lo lắng cái gì, mau mang đến phòng khách đi.”
Khương Mộc Ninh ngẩn người thật sự, lúc này cô mới phản ứng kịp, mẹ cô dùng trái cây vừa mua để chiêu đãi Triệu Tiệm An, đây là chứng minh báo động đã được giải trừ sao? Trong lòng cô đang yên lặng đoán dụng ý của Hứa Lê, nhưng chân cũng nhanh chóng bưng hoa quả ra ngoài.
Không khí trong phòng khách rất yên bình, trên mặt Khương Nhạc và Triệu Tiệm An đều là nụ cười, hình như hai người nói chuyện rất ăn ý, thấy Khương Mộc Ninh đi đến, hai người cùng nhau ngừng đề tài đang nói, Triệu Tiệm An lập tức đứng lên bước nhanh về phía Khương Mộc Ninh, nhận lấy đĩa quả trong tay cô, bưng bằng hai tay, cung kính đặt lên bàn trà trước mặt Khương Nhạc.
“Cháu mời chú ăn quả ạ.”
“Ừ, sao có thể đề khách làm việc này đây.” Khương Mộc Ninh cười hất hất tay, nhưng cơ thể cứng nhắc lại kiên quyết không động đậy.
Khương Mộc Ninh đứng một bên bĩu môi, trong lòng cô đang do dự có nên tiếp tục đứng làm cô gái phục vụ như vậy hay là vẫn quay về phòng bếp vậy, tiếp tục để mẹ cô thì thầm giày xéo?
“Mộc Ninh, cha mời Tiệm An ở lại ăn bữa cơm rau dưa, con đưa cậu ấy xuống lầu đi dạo một chút, cha vào bếp giúp mẹ con một tay, chờ tí nữa hai con trở lại là có thể ăn cơm.”
Khương Nhạc cầm một miếng cam lên, cười
ha hả nói một câu, sau đó nhanh chóng đi vào bếp.
Khương Mộc Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Nhạc với ánh mắt nghi ngờ, cho đến khi ông đóng cửa bếp lại, lúc này cô mới nhíu mày nhìn Triệu Tiệm An bằng ánh mắt kì lạ.
“Anh và cha em nói gì thế? Sao cha lại gọi anh là Tiệm An? Hơn nữa sao cha em lại mời anh ở lại ăn cơm trưa?”
“Anh là bạn trai em mà, cha em gọi anh là Tiệm An là chuyện rất bình thường. Về phần ăn cơm trưa, đó không phải là một chuyện bình thường sao?” Triệu Tiệm An cười xòe tay ra, trong lòng anh cũng đang thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nhìn thì thấy anh và cha Khương Mộc Ninh cười híp mắt nói chuyện, nhưng dưới tình huống anh vẫn luôn giữ vững tinh thần, tập trung cao độ, thậm chí còn đổ cả mồ hôi lạnh.
Hầu như những chuyện cơ bản anh đều nói rõ ràng, trừ những chuyện đó ra, hình như Khương Nhạc cũng không nói chuyện thừa, mặc dù thật ra ông cũng nói không ít.
Anh thì sao, anh không dám không nói, càng không dám nói thật. Mà mục đích của Khương Nhạc cũng là thăm dò anh, hiểu cho rõ ràng ruột gan của anh.
“Thôi, dù sao hai người không cãi vã là tốt rồi.” Khương Mộc Ninh lắc đầu bất đắc dĩ, cô cũng không dám nghĩ nữa, dù sao thì tình huống trước mắt cũng tốt hơn nhiều so với dự đoán của cô. “Đi thôi, em dẫn anh đi dạo một vòng.”
Triệu Tiệm An nhíu mày,lqd, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa phòng bếp đang đóng chặt rồi lại chuyển qua gương mặt hồng hào của Khương Mộc Ninh, anh cũng không phản đối gì, gật gật đầu.
Khương Mộc Ninh nói đi dạo một vòng, cũng chỉ là thoải mái đi bộ, dù sao hai người cũng không có mục đích đặc biệt, cũng chỉ là thoải mái đi bộ một chút để gϊếŧ thời gian thôi.
Triệu Tiệm An cũng là tùy ý đi dạo, anh vừa đi vừa quan sát khung cảnh xung quanh.
Lúc gặp người hàng xóm thứ ba, người ta mang ánh mắt tò mò thân thiện cười híp mắt kéo tay anh hỏi: “Mộc Ninh à, đây là bạn trai của cháu à?” Sau những lời như vậy, cuối cùng Khương Mộc Ninh hạ quyết tâm, cô dứt khoát kéo Triệu Tiệm An đi vào một lối rẽ khác.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Triệu Tiệm An nhíu mày cười nhìn Khương Mộc Ninh tăng nhanh bước chân, anh hỏi.
“Phía trước có một tiệm trà sữa, chúng ta đến đó ngồi một lát.” Xung quanh đây quá nhiều những người quen biết, cô cứ trả lời một câu lại một câu thì không đến 24 giờ nhưng tuyệt đối tất cả những bạn học, họ hàng nhà cô đều biết cô đưa bạn trai về nhà.
Chuyện này quá kinh khủng rồi, tránh việc lễ mừng năm mới cô bị mọi người hỏi thâm thì cô quyết định nhanh chóng tìm một chỗ tránh nạn.
Triệu Tiệm An cũng không phản đối, dù sao thì mục đích của anh cũng là tìm một chỗ yên tĩnh.
“Đàn anh, chỗ em là một trấn nhỏ, chỉ có những đồ uống này thôi.”
Khương Mộc Ninh kéo Triệu Tiệm An vào một tiệm trà sữa nhỏ, cô gọi mỗi người một cốc trà sữa, hai người cùng nhau ngồi trong cửa hàng, cô tính cứ ngồi vậy đến thời gian ăn cơm trưa.
“Hương vị cũng không tệ lắm.” Triệu Tiệm An lần đầu tiên uống một loại đồ uống không giống sưa tươi, cũng không giống café, anh thấy Khương Mộc Ninh sột sột soạt soạt uống nửa cốc, thì anh mới nhíu mày hút một ngụm.
“Không tệ đúng không, trước kia em học ở trung học cơ sở gần đây, em thường đến đây mua một cốc, hiện tại lại uống, nhưng vẫn nhớ đến mùi vị trước kia.” Khương Mộc Ninh híp mắt cười, cô híp mắt uống cạn hơn nửa cốc.
Cửa hàng rất yên tĩnh, ngoài hai nhân viên phục vụ bên ngoài, hai người họ cũng là hai người khách duy nhất, chỗ ngồi của họ ở trong cùng của cửa hàng, bên cạnh còn có một bụi cây phát tài, cành lá rậm rạp, gần như chắn hết tầm mắt. Triệu Tiệm An đặt cốc trà sữa xuống, ngẩng đầu nhìn vị trí giống như đang ẩn nấp, anh giật mình, nhân lúc Khương Mộc Ninh ngẩng đầu, anh nghiêng người, nhanh chóng hôn một cái lên môi cô.
“Ừ, cốc của em có vị ngon hơn.”
Triệu Tiệm An ngồi lại chỗ ngồi, thè lưỡi liếʍ liếʍ đôi môi, quả nhiên đổi lại một ánh mắt xem thường và gương mặt đỏ bừng của Khương Mộc Ninh. Anh vẫn còn muốn, bàn tay của anh đang cầm cốc trà sữa trên bàn cũng nhanh chóng ôm chặt lấy mặt cô, cúi đầu chạm môi, chậm rãi liếʍ, anh hôm một lúc lâu mới chịu buông ra.
Mặt Khương Mộc Ninh đã đỏ bừng, cúi đầu, cô trừng mắt lườm Triệu Tiệm An nhưng không có chút sợ hãi nào, cơ thể cô hơi ngửa ra sau, nghiêng đầu nhìn bên ngoài, thấy nhân viên phục vụ hình như không chú ý, lúc này cô mới yên tâm.
Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh đang nhìn xung quanh, tâm trạng của anh rất tốt, anh cầm cốc trà sữa của mình lên hút một ngụm, thoải mái thở dài: “Thật ngọt.”
Cổ Khương Mộc Ninh cũng đỏ bừng, cô cũng không biết Triệu Tiệm An nói thật ngọt rốt cuộc là chỉ cái gì.
Đến khi Khương Nhạc gọi điện bảo hai người về ăn cơm, màu đỏ trên mặt Khương Mộc Ninh mới giảm khoảng 60, 70 phần trăm, nguyên nhân chủ yếu là một lát Triệu Tiệm An lại hôn, tí lại đánh lén mυ"ŧ một cái, trêu chọc khiến cho Khương Mộc Ninh không ngừng đỏ mặt, đỏ lên lại mất rồi lại đỏ. Hai người đi ra khỏi tiệm trà sữa, Khương Mộc Ninh mới nhân cơ hội véo một cái lên tay Triệu Tiệm An.
“Da mặt dầy.”
“Ha ha, có lúc dùng rất tốt.” Triệu Tiệm An cười cười, anh nắm tay Khương Mộc Ninh về nhà.
Khương Mộc Ninh cố gắng giãy giãy nhưng không được, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, mặc cho Triệu Tiệm An đổi khách thành chủ.
Dù sao, chuyện đi đến hôm nay, dù có cầm tay cũng không ảnh hướng đến đại cục rồi. Không dắt, nhưng cũng chỉ là bịt tay trộm chuông thôi……
Khương Mộc Ninh về đến của nhà thì ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, lqd, trong nháy mắt bụng cô cũng bắt đầu kêu ùng ục, đến khi cô chạy vào phòng ăn, nhìn một bàn đầy món ăn, bước chân của cô hơi dừng một chút, cô quay đầu quan sát Triệu Tiệm An mấy lần, sau đó mới đi vào bếp.
“Mẹ, mẹ nấu rất nhiều món ăn nha.” Khương Mộc Ninh nhìn Hứa Lê đang rửa tay, cô cười híp mắt đi đến.
“Đây là vì có khách chứ sao?” Hứa Lê nhàn nhạt trả lời một câu, “Ba con muốn uống với Tiểu Triệu mấy chén, con chuẩn bị rượu cho họ đi.”
“Mẹ, chiều anh ấy phải về nhà, hơn nữa còn phải lái xe rất lâu đấy.” Khương Mộc Ninh nhỏ giọng nói.
“Vậy à…..” Hứa Lê nhíu mày nghĩ một lát... “Vậy cũng không nên uống.”
Tránh cho việc buổi tối còn ở lại.
Hứa Lê lau khô tay, sải bước ra ngoài, nhanh chóng chạy đến chặn Khương Nhạc vừa mới lấy ra bình rượu trắng mà ông cất giữ: “Lão Khương, trưa nay đừng uống rượu, chiều Tiểu Triệu còn phải lái xe về nhà, Tiểu Triệu đúng không?”
“Vâng, chú, lần này thật không khéo, lần sau nhất định cháu sẽ bồi chú uống mấy chén.” Triệu Tiệm An nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt anh nhìn lướt qua nồng độ cao của bình rượu tránh, anh nhanh chóng ghi nhớ, nhưng cũng toát mồ hôi lạnh trong lòng.
Lần sau, lần sau trước khi đến có phải anh nên uống thuốc giải rượu không? Và có phải lần này về anh phải luyện tập để tửu lượng cũng được tăng cao không?
Khương Mộc Ninh nhịn cười đến nghẹn, cô len lén nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Triệu Tiệm An, cô cầm đồ uống ra ngoài: “Vậy chúng ta uống nước ngọt thôi.”
Thật ra ở nhà họ Khương thì Khương Nhạc mới là đầu bếp, Hứa Lê chỉ nấu hai món tủ của bà, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào thì mới xuống bếp nấu cơm một lần, mùi vị cũng tạm ổn.
Thật ra Khương Mộc Ninh có chút ngạc nhiên khi nhìn hai món ăn Hứa Lê nấu ở trên bàn. Mới cách đây không lâu mẹ cô còn bày ra dáng vẻ hung dữ uy hϊếp cô, vậy mà mới quay người lại đã bày ra dáng vẻ hiền lành với Triệu Tiệm An rồi.
Thật kì lạ, Triệu Tiệm An khiến người khác yêu thích đến vậy sao?
Một bữa cơm, dĩ nhiên cả chủ và khách đều vui vẻ.
Khương Nhạc cười ha hả nói: “Đừng làm khách mà ăn ít nhé, cháu ăn nhiều một chút.”
Triệu Tiệm An luôn bày ra thái độ khiêm tốn trả lời: “Chú khách sáo quá ạ, những món ăn hôm nay thật sự rất ngon ạ.”
Sau khi ăn xong, Hứa Lê vung tay lên: “Mộc Ninh, con đừng động vào cho bẩn tay, đi ra ngoài tiễn Tiểu Triệu đi thôi.”
Triệu Tiệm An về nhà còn phải lái xe mất mấy tiếng đồng hồ, dù bây giờ bắt đầu lên đường thì cũng phải gần tối mới về đến nhà. Khương Mộc Ninh cũng không ở lại lâu, trực tiếp đưa Triệu Tiệm An xuống dưới lầu.
“Anh tập trung lái xe đi, về đến nhà thì gọi điện cho em nhé.” Khương Mộc Ninh cúi người nhìn qua cửa kính xe được hạ xuống, nhíu mày dặn dò.
“Anh biết, anh sẽ lái chậm.” Triệu Tiệm An cười cười nhìn cô. “Ai, thật sự không muốn phải trở về một mình.”
Khương Mộc Ninh cắn chặt môi khoảng hai giây mới trả lời: “Khoảng mồng bốn hoặc đầu năm em sẽ trả lời anh.”
Hai mắt của Triệu Tiệm An cũng sáng lên, anh cười cười vuốt tóc Khương Mộc Ninh: “Được, anh chờ điện thoại của em.”
Chờ khi xe đi thật xa đến không thể nhìn thấy nữa Khương Mộc Ninh mới nhớ lại ánh mắt dịu dàng vừa rồi của Triệu Tiệm An, đột nhiên trong lòng cô cũng có chút chua xót, ngày cuối năm, anh cố ý đi lại đường xá xa xôi đến gặp cô, cùng không nói được mấy câu đã phải vội vàng tiễn anh về, hơn nữa, cô còn để một mình anh đi đường xa như vậy về nhà……
Trở về nhà, tâm trạng của Khương Mộc Ninh không bằng lúc ra ngoài, Hứa Lê nhàn nhạt nhìn cô một cái, bỏ khăn lau trên tay xuống hỏi: “Người đi chưa?”
“Đi rồi ạ.”
“Nhìn dáng vẻ của con này, người ta cũng vừa mới đi đấy, vậy mà con đã bày ra dáng vẻ phờ phạc rã rượi. Làm sao? Người ở lại, hồn chạy theo người ta rồi à?”
Hứa Lê lạnh lùng nói xong, Khương Mộc Ninh lập tức tỉnh táo lại, cô cười ha hả đi đến bên cạnh hứa lê.
“Đâu có đâu ạ. Đây là con đang mệt rã rời mà, bây giờ đến giờ ngủ trưa của con rồi.”
“Buồn ngủ thì nhanh chóng đi ngủ đi, tránh việc ngủ thẳng đến giờ cơm tối còn không chịu rời giường.” Hứa Lê không thèm để ý đến việc Khương Mộc Ninh đang lấy lòng bà, bà đẩy nhẹ cô đi ra khỏi phòng bếp.
Khương Nhạc đang rửa bát, Khương Mộc Ninh nhắm mắt làm cái đuôi đi theo sau lưng Hứa Lê, cả nhà chen chúc trong phòng bếp nói chuyện.
“Mẹ ơi con nói này, còn còn tưởng rằng mẹ phải nổi giận đùng đùng mắng Triệu Tiệm An chứ, không ngờ mẹ chỉ làm vậy với con, khụ, nghiêm túc, nhưng nhìn về phía Triệu Tiệm An thì tính tình lại tốt hơn nhiều, có phải mẹ thấy anh ấy đẹp trai nên cách đối xử cũng đặc biệt hơn ạ?” Khương Mộc Ninh tựa đầu vào vai Hứa Lê, híp mắt cười hì hì trêu chọc bà.
Hứa Lê tức giận lườm Khương Mộc Ninh một cái, dùng một ngón tay đẩy đầu cô ra: “Nhìn dáng vẻ
ngu ngốc này của con thì mẹ cũng biết con bị người ta ăn sạch rồi. Nếu con đã một lòng một dạ muốn đi cùng cậu ta thì sao mẹ phải ngăn cản chứ? Hơn nữa, lần này ánh mắt của con cũng rất tốt, nếu sau này sẽ là con rể của mẹ, vậy thì phải đối xử với người ta tốt một chút, tránh việc người ta ghi hận trong lòng. Mẹ đối xử tốt với cậu ấy, thì cậu ấy cũng đối xử tốt với con.”
Hứa Lê cúi đầu đứng bên cạnh Khương Nhạc, bà đang giúp ông lau khô bát đũa, sau đó úp lên tủ, thậm chí cũng không thèm quay đầu lại nhìn Khương Mộc Ninh một cái.
Khương Mộc Ninh lại nhìn Hứa Lê, cô giật mình ngơ ngác một lúc lâu, sau đó mới ấp úng mở miệng: “Mẹ, con cám ơn mẹ,….. Còn cả cha….” Làm con gái nhiều năm như vậy, những lời nói buồn nôn cô chưa từng nói qua, bây giờ dù trong lòng cô đang rất cảm động, nhưng dù cô có già mồm cãi lão như nào thì cô cũng không nói lên lời.
Nhưng cha mẹ cũng hiểu mà. Giống như bây giờ cô cũng hiểu được tâm trạng của cha mẹ.
Đối tốt với một người ngoài hoàn toàn xa lạ, cũng chỉ vì muốn cậu ta có thể đối xử tốt với con gái của hai người…….
Khương Mộc Ninh nhớ đến mẹ của Triệu Tiệm An, bà đối tốt với cô như vậy chắc phần lớn cũng do có cùng tâm trạng như cha mẹ cô đúng không?
Suy nghĩ của cha mẹ, thật ra thì rất đơn giản, cũng chỉ suy nghĩ cho những người con, mặc dù, có đôi khi, suy nghĩ của cha mẹ rất cổ hủ, cũng có thể sẽ không đồng ý với cách làm của con mình……. Nhưng cho dù như thế nào, tấm lòng của cha mẹ, cũng không nên trách móc nặng nề. Có lẽ, chỉ khi chính bản thân mình cũng làm cha làm mẹ thì mới có thể hiểu rõ ràng chuyện này, đơn giản, nó là một sự hi sinh không giữ lại một chút nào.
Nếu nói, trên đời này, có một người có thể không chút do dự mà hi sinh hết mình, cũng không mong được đền đáp, vậy, chỉ có thể là cha mẹ.
Khương Mộc Ninh cũng đã mua xong vé xe lửa để đầu năm đến nhà Triệu Tiệm An, cô chuẩn bị hành lí đơn giản, buổi chiều mùng sáu Khương Nhạc lái xe đưa cô ra trạm xe lửa để đến thành phố N.
Thật ra đầu tiên Hứa Lê cũng không đồng ý, một cô gái trẻ, một mình đến một thành phố xa tìm bạn trai, Hứa Lê cảm thấy không thích hợp. Nhưng đến khi Khương Mộc Ninh lắp bắp nói rõ, cô đã đi đến đó nhiều lần rồi, bà cũng chỉ có thể tiếc rèn sát không thành thép, tức giận cho Khương Mộc Ninh mấy quyền cho hả giận.
Khương Mộc Ninh cũng đã chuẩn bị xong tâm lí sẽ bị cho một trận, nhưng cô không ngờ rằng lần này Hứa Lê cũng chỉ nhẹ nhàng bỏ qua. Cho đến khi trước lúc đi, Khương Nhạc mới nói cho cô biết: “Mẹ con nói, con là một cô gái đã trưởng thành, con có làm gì thì cũng luôn tự biết chừng mực rồi, bà ấy có mắng con thì cũng không thích hợp.”
Khương Mộc Ninh lên xe lửa, cô cười híp mắt gửi cho Hứa Lê một tin nhắn, trong lòng cô nghĩ:
Mẹ cô là người mặt ác nhưng tâm thiện.
Editor: xin lỗi mọi người, hôm qua mình đi trực về bị ốm, uống thuốc vào xong ngủ quên mất, xin lỗi mọi người. Mong mọi người thông cảm. hu hu.