Chương 41

Đợi đến khi mẹ và chị anh dọn dẹp xong, Triệu Tiệm An đề nghị mọi người cùng đi dạo trong công viên gần nhà, lúc nói, ánh mắt anh hơi liếc qua chỗ Khương Mộc Ninh, thấy cô không có vẻ gì là không muốn đi, trong lòng anh cũng yên tâm hơn một chút.

Đợi khi cả nhà ra khỏi cửa, Viễn Viễn kéo tay mẹ nhóc, nhảy nhảy nhót nhót đi ở phía đằng trước, Triệu Tiệm An nắm tay Khương Mộc Ninh đi ở cuối cùng, nhẹ giọng nói chuyện bên tai cô: “Trước kia mỗi lần trở về, anh đều đi dạo với mẹ ở gần đây….”

Khương Mộc Ninh cố nhịn cảm giác buồn buồn bên tai do hơi thở của Triệu Tiệm An thổi vào, cô cười, liếc anh một cái: “Em hiểu, em cũng thường theo cha mẹ đi tản bộ, có thể là tản bộ sau khi ăn xong, thật tốt, còn có thể rèn luyện cơ thể đấy.”

Triệu Tiệm An nhìn nụ cười thoải mái của Khương Mộc Ninh khiến anh cũng mỉm cười: “Anh chỉ sợ em thấy nhàm chán. Chỉ là thoải mái đi, đi từ bên này đến một công viên nhỏ, đi hai vòng, sau đó lại về nhà, rất nhàm chán. Chờ lát nữa em có thể ngồi nghỉ trên ghế trong công viên, ngồi chơi điện thoại di động một chút, chờ đến khi anh gọi em được không?”

“Không cần. Em rất thích đi bộ.” Khương Mộc Ninh nghiêm túc gật đầu một cái, cô cố ý tăng thêm giọng nói tỏ vẻ như đang nói thật.

Triệu Tiệm An khẽ cười một tiếng, anh đưa tay véo chóp mũi cô, trước khi cô nhíu mày phản đối thì anh đã nhanh chóng thu tay lại, kéo cô cùng nhau nhanh chóng bước về phía trước, đi tới bên cạnh Vương Tố Cầm.

“Mộc Ninh à, trên đường có một siêu thị, cháu có phải mua gì thì để Tiệm An dẫn cháu đi mua, không cần phải đi với chúng ta đâu.” Vương Tố Cầm nhìn qua bàn tay nắm chặt của con trai bà và bạn gái, bà hiểu ý cười một tiếng, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. “Tiệm An, ngày mai các con phải về sao? Vậy còn thời gian đưa Mộc Ninh đi ngắm cảnh một chút không, gần đây có mấy chỗ ngắm cảnh đó.”

“Mẹ, để con sắp xếp. Mộc Ninh, em muốn mua gì không?”

“Không cần, em mang đi đủ rồi.” Khương Mộc Ninh vội vàng lắc đầu một cái.

Triệu Tiệm An quay đầu nhìn Khương Mộc Ninh hiếm khi vâng lời, hiểu chuyện, khéo léo như vậy, anh càng nắm chặt tay cô hơn, nụ cười trên khóe môi cũng sâu hơn.

Mặt trời dần biến mất phía chân trời, cả bầu trời giống như đang được nhuộm đỏ, cả đường phố được bao phủ bởi sắc màu ấm áp. Bàn tay anh nắm chặt tay bạn gái, bên cạnh là người nhà quen thuộc, Triệu Tiệm An cảm thấy đáy lòng chỉ còn lại an tâm, bình yên.

Thuận tiện cũng là cuộc sống sinh hoạt, có vợ, có người nhà, đơn giản nhất, bình thường nhất, nhưng lại cũng là đi vào lòng người nhất.

Triệu Tiệm An nắm tay Khương Mộc Ninh, đi bên cạnh mẹ, những bước chân vững vàng, ung dung và tự tin. Mục tiêu trong cuộc sống của anh, có thể nói là miễn cưỡng thực hiện được một phần, sau đây nên tiến vào giai đoạn tiếp theo, một khoảng thời gian cảm thấy được sự ấm áp.

Kết hôn, sinh con, trước đó anh cảm thấy không sao cả, thậm chí đó còn là cuộc sống xa đến mức anh không thể chạm đến, hôm nay lại chỉ cảm thấy thời gian đó rất nhanh sẽ đến, chỉ có mong đợi. Thì ra là, đây cũng là một trong những cảm giác của con người.

Ngày giỗ tròn một năm của cha Triệu Tiệm An, theo tập quán của địa phương, cần mời nhà sư đến niệm kinh. Thật ra Triệu Tiệm An không tin cái này, nhưng còn có mẹ anh, nên anh cũng không có nhiều ý kiến, cho nên, sáng thứ bảy, trong nhà bố trí thành một linh đường nhỏ, niệm kinh một ngày. Khương Mộc Ninh cũng đanh mặt cười cả ngày.

Tất cả đều do cô nhẹ dạ cả tin, cái gì mà chỉ có người trong nhà, giỗ đầu mà, sao có thể chỉ có vài miệng ăn chứ. Vừa sáng ra, anh rể Triệu Tiệm An đi làm ca đêm cũng về đến, Khương Mộc Ninh được giới thiệu một lần.

Sau đó là em trai, em gái, họ hàng thân cận nhà Triệu Tiệm An, những bạn bè cha anh có quan hệ tốt….. Một ngày giỗ đầu, nhưng vì Triệu Tiệm An dẫn theo bạn gái về nên mọi người đều bị rời sự chú ý. Một ngày giỗ đầu, nhưng vì sự tồn tại của Khương Mộc Ninh nên không khí cũng vui vẻ hơn rất nhiều, quả thực là phiên bản tết âm lịch rồi.

Trước đó, Khương Mộc Ninh cảm thấy cô nên có gương mặt muốn khóc, ít nhất cũng phải là vẻ mặt buồn bã, nhưng lúc này bởi vì cô thường bị kéo ra giới thiệu cho họ hàng thân thích nhà họ Triệu, nên nụ cười trên mặt cô đã có phần cứng đờ. Nhiều lần cô dùng ánh mắt tức giận bắn về phía Triệu Tiệm An, nhưng đều nhận được ánh mắt bình tĩnh nhận lấy của anh, chắc là anh sớm có chuẩn bị tâm lí, chỉ đáng thương cho cô không đủ kinh nghiệm xã hội, rõ ràng đã sớm bị anh lừa gạt.

Đợi đến khi Triệu Tiệm An và Khương Mộc Ninh cùng nhau quỳ xuống, thậm chí Khương Mộc Ninh còn không phản ứng kịp là cô là bạn gái của anh, chứ chưa phải là con dâu nhà họ Triệu, đợi đến khi cô phản ứng kịp, danh phận của cô đã hoàn toàn được định ra rồi….

Sau đó, Triệu Tiệm An nháy mắt với cô: “Mộc Ninh, trong mắt họ hàng nhà chúng ta, bây giờ chúng ta cũng được tính là vợ chồng rồi.”

Cô biết rõ lời nói của Triệu Tiệm An có một phần là vui đùa,lqd, Khương Mộc Ninh vẫn hung ác trợn tròn mắt lườm anh, ngoan ngoãn nhỏ giọng nghiến răng hung dữ nói: “Triệu Tiệm An, chuyện của chúng ta còn chưa đến một tháng đâu.”

Chính thức yêu đương chưa đến một tháng, cô đã lưu lạc đến mức về gặp cha mẹ, dưới tình huống cô còn chưa xây dựng xong, thân phận của cô cũng giống như đang ngồi phi thuyền vũ trụ, trực tiếp vinh dự trở thành ‘vợ Triệu Tiệm An’ rồi, bà ngoại Triệu Tiệm An đã lớn tuổi thậm chí còn trực tiếp tháo chiếc vòng bạc trên tay cứng rắn đeo vào cổ tay nhỏ nhắn của cô: “Vợ Tiệm An à, cháu gầy quá, ăn nhiều một chút, sang năm có thể sinh một thằng cu mập mạp rồi.”

“…………..”

Tốc độ này thực sự quá nhanh rồi…. Ngoài khϊếp sợ, thậm chí cô chỉ có thể hoảng sợ tiếp nhận, bởi vì cũng không thể trong ngày quan trọng như này, trong trường hợp chính thức ra mắt, cô lại đi phản đối ý tốt của đông đảo họ hàng thân thích được, đúng không?

Khương Mộc Ninh nghĩ, cuối cùng cô cũng hiểu được sự tính toán của Triệu Tiệm An.

Đáng tiếc, cô nhận ra thì đã muộn rồi….. Một lần sảy chân hận nghìn đời, lại nhìn lại đã trăm năm, bây giờ cô mới có thể khắc sâu sự miêu tả này.

Huống chi, cho dù cô có hối hận như nào đi nữa, thì trong lòng cô cũng không bỏ được Triệu Tiệm An, cô không thể để anh mất mặt trước họ hàng thân thích….

Đợi đến khi ăn cơm buổi trưa,lqd, Triệu Tiệm Tuệ kéo Khương Mộc Ninh cùng đi đón tiếp khách mời, mặc dù có mời đội đầu bếp nổi tiếng khai đao, nhưng người nhà họ Triệu cũng rất bận, đến khi khách mời đã ăn gần xong mới có thời gian ngồi xuống vội vàng ăn mấy miếng cơm, mới miễn cưỡng coi là lấp đầy bụng, đã phải đứng dậy.

Lần đầu Khương Mộc Ninh

tới nhà làm khách, lại nhận trách nhiệm nặng nề như này khiến cô cũng không dám oán trách, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã khi nhìn linh đường của mẹ Triệu Tiệm An, trong lòng cô không tránh được sự đau xót, thái độ cũng nghiêm túc hơn nhiều.

Vợ chồng già, cùng nhau đi qua những năm tháng gian khổ, hiện giờ chỉ còn một mình. So với con cái còn đau xót hơn nhiều, càng khó chịu hơn là người vợ ở lại, giống như vẫn sống nhưng một nửa đã bị xé rách, mọt nửa đi theo người kia xuống đất.

Không có chút liên hệ về máu mủ, nhưng là người thân thiết giống như máu thịt. Loại đau xót giống như cắt da, gãy xương này Khương Mộc Ninh có thể phảng phất hiểu rõ hơn một chút qua vẻ mặt của mẹ Triệu Tiệm An. Cô nghĩ, về sau, cuối cùng khi cô hoàn toàn hiểu rõ, đó không phải là tình thân đơn thuần, hoặc là tình yêu để diễn tả.

Đợi đến khi gần tối thì giỗ đầu mới kết thúc, những người khách thân thiết có ở lại cùng ăn cơm chiều, dọn dẹp xong gian phòng, Khương Mộc Ninh chính thức cảm nhận được thế nào là eo mỏi lưng đau rồi.

“Mộc Ninh, hôm nay cháu vất vả rồi, cháu đi nghỉ sớm một chút đi.” Vương Tố Cầm đi tới, trước đó bà cũng là người thẳng lưng,lqd, nhưng bây giờ cũng có chút còng xuống, có vẻ già hơn một chút.

Khương Mộc Ninh đang đấm đấm cái lưng mỏi, cô vội vàng buông tay xuống, đứng thẳng người lên: “Dì, cháu không mệt. Hôm nay dì chưa được nghỉ ngơi, bây giờ cũng sắp dọn xong rồi, dì đi nghỉ một chút đi ạ.”

Vương Tố Cầm nở nụ cười khiến cho những nếp nhăn trên mặt bà cũng hiện rõ hơn, bà hơi híp mắt, nhìn qua rất giống Triệu Tiệm An: “Dì không mệt. Cháu đói bụng chưa? Đợi tí nữa dì làm đồ ăn khuya cho cháu.”

“Dì ơi không cần đâu ạ. Cháu không đói.” Khương Mộc Ninh nghiêm túc gật đầu, ánh mắt cô hơi liếc về phía Triệu Tiệm An đang đi vào phòng khách, cô vội vàng nhìn về phía anh: “Anh đưa khách về hết rồi à?”

“Ừ, anh đưa họ về đến nhà rồi.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh đang đứng cùng mẹ anh, anh nở nụ cười.

Triệu Tiệm An và anh rể anh phụ trách việc lái xe đưa khách về nhà, từ tối đến giờ họ cũng đi mấy chuyến rồi. Khương Mộc Ninh nhìn thấy tơ máu trong mắt Triệu Tiệm An, cô có chút đau lòng: “Chị đưa Viễn Viễn lên lầu ngủ rồi, anh cũng nhanh chóng lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Triệu Tiệm An cười cười nhận lấy cái chổi trong tay Khương Mộc Ninh, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Vương Tố Cầm: “Mẹ và Mộc Ninh đi nghỉ trước đi, phần còn lại để con dọn là được rồi.”

Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ mím môi cười, cô cũng nhanh chóng nhận lấy khăn lau trong tay Vương Tố Cầm: “Dì ơi, dì lên lầu nghỉ trước đi ạ, phần còn lại để chúng cháu dọn được rồi ạ.”

Nụ cười trên khóe môi Triệu Tiệm An càng rộng hơn, anh dịu dàng nhìn Khương Mộc Ninh rồi từ từ đỡ Vương Tố Cầm lên cầu thang: “Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, phần còn lại cứ giao cho bọn con.”

Vương Tố Cầm nhìn gương mặt Khương Mộc Ninh rồi lại nhìn con trai bà, mím môi cười cười, bà quyết định để không gian lại cho đôi bạn trẻ đang yêu, cả ngày bận rộn hai người cũng không có thời gian nói chuyện với nhau.

“Vậy được rồi, mẹ lên lầu trước. Các con nhanh chóng dọn xong rồi đi nghỉ sớm một chút.”

Triệu Tiệm An nhìn mẹ anh lên lầu, bóng dáng khuất sau bậc cầu thang, lúc này anh mới nắm chặt lấy bàn tay đang lau bàn của Khương Mộc Ninh, nắm chặt cả cái khăn trong tay cô.

“Mệt không?” Triệu Tiệm An dịu dàng cúi đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt hiện lên vẻ mệt mỏi của Khương Mộc Ninh, anh khẽ nhíu mày, có chút đau lòng: “Nếu không mai chúng ta không đi chơi nữa, em ở nhà ngủ nướng một giấc, giữa trưa chúng ta trở về?”

Khương Mộc Ninh trừng mắt nhìn Triệu Tiệm An, cười cười nói: “Cũng được.”

“Dù sao sau này cũng có nhiều cơ hội đi chơi, ngày mai cứ nghỉ ngơi thật tốt đã.”

“Vâng. Vậy bây giờ chúng ta quét dọn cho xong đã, nhanh chút còn đi nghỉ.” Khương Mộc Ninh muốn rút tay ra khỏi tay anh, anh không được, cô hờn dỗi liếc mắt nhìn anh: “Anh nhanh buông tay ra.”

Triệu Tiệm An giật giật khóe môi, cái chổi trên tay cũng bị anh thoải mái vất sang một bên, anh nghiêng người ngồi dựa vào ghế sofa, anh hơi dùng sức, nhanh chóng kéo Khương Mộc Ninh vào lòng ôm chặt lấy cô: “Em đừng động, để yên cho anh ôm một chút.”

Triệu Tiệm An cúi đầu hơi hơi nhắm mắt, anh vùi đầu vào mái tóc đen của Khương Mộc Ninh, hít một hơi thật sâu, trên mặt anh cũng hiện lên sự yên tĩnh, thoải mái.

“Tiệm An, công việc rất quan trọng, nhưng khiến người ta hài lòng thì cả đời còn rất nhiều thứ quan trọng như vậy, thậm chí còn có cả những thứ quan trọng hơn. Cha mẹ không thể ở bên con cả đời, chính con nên tự tìm cho mình một đối tượng tốt, đừng chỉ biết vội vàng làm việc.” Lễ mừng năm mới năm ngoái cha anh nói nói anh những câu này, lúc đó anh cũng không ngờ đó là lần cuối cùng anh được nói chuyện với cha, cho nên anh cũng chỉ cười qua loa từ chối: “Cha, con còn chưa tìm được người mà.”

Cha anh là một công nhân về hưu, cả đời vất vả, đến cuối cùng cũng chỉ nhận được một phần lương hưu ít ỏi, khi còn bé cha là người vĩ đại, sau khi anh lớn lên thì trong cảm nhận của anh cha mới là những người bình thường. Nhưng mà, lúc cha rời đi, anh mới phát hiện, thật ra anh còn cần cha dạy bảo, những câu nói anh vốn cho là cha đang càu nhàu, bây giờ suy nghĩ một chút, cũng là ý nghĩa sâu xa.

Đáng tiếc, chờ khi anh hiểu ra thì đã không còn kịp nữa rồi. Điều đáng buồn nhất trên thế gian này, cũng chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo hiếu mà cha mẹ không đợi được.

Triệu Tiệm An cúi đầu thấp hơn, nhắm chặt hai mắt, nhịn xuống dòng nước mắt đang cuồn cuộn dâng lên.

“Mộc Ninh, cha anh là một người rất giỏi. Lúc anh còn bé, cha có thể làm ghế, làm súng lục bằng cọc gỗ cho anh, ống nước trong nhà hỏng cha sẽ sửa, bóng đèn cháy cha sẽ đổi…. Mộc Ninh, trước khi chết cha anh có chờ anh, đáng tiếc, đến cuối cùng vẫn không đợi được….. Chờ đến khi anh chạy đến, ngay cả mắt cha cũng không nhắm được….”

Giọng nói của Triệu Tiệm An khàn khàn, khẽ nghẹn ngào, mang theo chút đau khổ cố nén không thể tiêu tan được. Hốc mắt Khương Mộc Ninh nóng lên, cô đưa tay ôm chặt eo anh, giống như muốn đem sức lực toàn thân truyền cho anh.

“Triệu Tiệm An….” Khương Mộc Ninh nhỏ giọng gọi, nhưng cô cũng không biết phải an ủi anh như thế nào.

“Anh không sao….. Chỉ là đột nhiên, anh rất nhớ cha…”