- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Hoa Đào Nhỏ
- Chương 14
Hoa Đào Nhỏ
Chương 14
Dù vậy, Hứa Tư Đình vẫn không có cảm giác được an ủi, trái lại cô càng ủ rũ hơn. Nguyên nhân tâm trạng cô sa sút không phải là vì không đạt được giải thưởng, mà là vì cô phát hiện ra bản thân chẳng hiểu gì về Tống Lâm. Mười câu hỏi của hoạt động hôm nay, cô đúng được mỗi câu đầu, Tống Lâm giỏi hơn cô, trả lời đúng năm câu. Hứa Tư Đình càng nghĩ càng cảm thấy áy náy với Tống Lâm.
Tuy trông vậy có vẻ rất giả trân nhưng Hứa Tư Đình vẫn không khỏi đỏ mắt.
Tống Lâm sốt sắng hỏi, “Em sao vậy, khó chịu à?”
Hứa Tư Đình lắc đầu. Thấy hai người như vậy, MC hào phóng tặng họ một con rối to cỡ bàn tay. Sau khi trò chơi chấm dứt, đám đông liền tản đi. Tống Lâm dẫn Hứa Tư Đình tới một cái ghế dài, sau đó anh lấy bánh quy rồi mở sữa chua cho cô, trong mắt tràn đầy sự lo lắng. Anh thấy đôi mắt đỏ hoe của Hứa Tư Đình vẫn chưa tiêu tan.
Lần đầu tiên thấy cô sắp khóc, Tống Lâm luống cuống không biết phải làm sao.
“Sao thế?” Tống Lâm hỏi, “Là do anh trả lời không tốt hả?”
Hứa Tư Đình nghe xong thì lắc đầu nguầy nguậy, “Là do em không tốt.” Cuối cùng, cô sụt sịt mũi, “Thông qua trò chơi này mà em mới phát hiện ra, em chẳng biết gì về anh hết, em không xứng làm bạn gái anh mà.”
“Chỉ vì cái này thôi sao?”
Hứa Tư Đình rầu rĩ gật đầu, chuyện này khá nghiêm trọng đó.
“Ngốc ạ.” Tống Lâm cong tay khẽ vuốt mũi cô, giọng nói dịu dàng chất chứa cả sự bất đắc dĩ, anh lôi giấy bút ra viết, “Không sao đâu mà, về sau chúng ta còn có rất nhiều thời gian bên nhau. Nếu em khóc chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này, trong lòng anh còn thấy khó chịu hơn em.”
“Anh hi vọng chúng ta không cố để hiểu nhau, cứ để nó thuận theo tự nhiên là được.”
“Em muốn ăn chút gì đó không? Bánh quy hay sữa chua?”
Tống Lâm khéo léo chuyển chủ đề, Hứa Tư Đình gật đầu, anh nói cũng đúng, bọn họ còn nhiều thời gian, hiểu từ từ càng thêm thấu đáo.
Sau khi nghĩ thông, lòng Hứa Tư Đình dễ chịu hơn nhiều.
Cô nghỉ ngơi và ăn nhẹ, sau đó quyết định bắt đầu hành trình vui chơi công viên của hai người ngày hôm nay. Điểm đến thứ nhất chính là chiếc tàu lượn siêu tốc khổng lồ bằng gỗ.
Hàng người đứng đợi lên tàu lượn rất dài, Hứa Tư Đình tựa lên người Tống Lâm.
Đến lượt hai người, Hứa Tư Đình nắm chặt tay Tống Lâm, an ủi, “Nếu anh sợ thì nhắm mắt lại, hét to lên là hết ngat ấy mà.”
Tống Lâm mỉm cười gật đầu.
Tim Hứa Tư Đình đập thình thịch, sắp rớt ra ngoài. Nhìn tàu lượn đang tiến lêи đỉиɦ dốc, cô cũng hồi hộp theo. “A…” Hứa Tư Đình la thét không thôi, Tống Lâm lẳng lặng quay đầu nhìn vẻ mặt cô biến dạng vì hét lớn, anh muốn giúp cô bớt sợ nhưng lại chẳng thể kêu được.
Sau khi chuyến tàu lượn kết thúc, chân Hứa Tư Đình mềm nhũn cả ra.
Tống Lâm đỡ cô, “Em ổn không?”
“Vẫn ổn, cho em nước với.” Giọng của Hứa Tư Đình hơi khàn. Tống Lâm lấy nước đưa cho cô, Hứa Tư Đình uống xong mới để ý Tống Lâm vẫn rất bình tĩnh. Cô kinh ngạc, nói, “Lần đầu ngồi tàu lượn mà anh chẳng sợ gì cả.” Đúng là phản khoa học, đây là lần thứ ba cô chơi, nhưng dáng vẻ vẫn như một trò hề, chỉ muốn tìm một kẽ đất để chui xuống.
Tống Lâm lắc đầu.
“Em muốn chơi gì tiếp?”
Hứa Tư Đình nhìn bản đồ khu vui chơi, vung tay lên, “Xe bay địa cực, thẳng tiến!”
Độ khủng bố của trò xe bay này cũng ngang ngửa tàu lượn siêu tốc, Tống Lầm do dự hỏi cô, “Em còn ổn không đó?” Hứa Tư Đình không hề nao núng, gật đầu, “Em còn khỏe lắm.”
Xuống khỏi xe bay, họng Hứa Tư Đình như sắp mất tiếng.
Tống Lâm xót cô, biết thế anh đã mang theo ít kẹo ngậm họng.
Hứa Tư Đình chẳng thèm để ý, đi thẳng tới điểm tiếp theo, cầu Nại Hà.
Máy rơi tự do, thuyền hải tặc,… Tất cả những trò cảm giác mạnh, Hứa Tư Đình đều kéo Tống Lâm thử một lần. Kết quả là Tống Lâm bình an vô sự, còn cô ủ rũ héo mòn.
Địa điểm cuối cùng chính là vòng quay ngựa gỗ mà Hứa Tư Đình hứa hẹn lúc đầu.
Hai người họ đi theo sau một nhóm người. Nhìn những người chơi ở bên trong, bên tai vang lên tiếng nhạc êm dịu. Hứa Tư Đình nghe một hồi, ngẩng đầu nhìn Tống Lâm, “???”
Tống Lâm không biết, đang định lắc đầu thì một nam sinh ở đằng trước quay lại, nghiêm túc nói, “Đây không phải là???”
“…” Hứa Tư Đình đơ ra.
Chàng trai tưởng cô chưa hiểu, giải thích thêm, “t, r, a, u, t, traut.”
“…” Hứa Tư Đình hiểu ra, lúng túng nói, “Chị định hỏi là vòng xoay ngựa gỗ bắt đầu khi vào nhạc phải không?”
“Ồ, ngại quá, em cũng không rõ ạ.” Cậu nam sinh này bị quê, quay phắt lại, vành tai đỏ ửng. Hứa Tư Đình muốn cười nhưng lại xấu hổ. Cô đưa mắt nhìn Tống Lâm, thấy anh cũng đang cười híp cả mắt, lúc này Hứa Tư Đình mới bật cười. Tống Lâm nhìn hàng mày cong lên của cô, động lòng cúi đầu hôn khóe miệng đối phương.
Cuối cùng vòng quay ngựa gỗ cũng đã quay xong một vòng và đến lượt của hai người.
Hồi trước Hứa Tư Đình chơi vòng quay cùng Thời Bồi, lần này là cùng Tống Lâm – bạn trai cô, đương nhiên cảm giác sẽ không giống nhau. Chơi vòng quay cùng Thời Bồi không lãng mạn, nhưng khi chơi cùng Tống Lâm, chỉ cần ngồi lên ngựa, cho dù chưa bắt đầu nhưng chỉ cần nhìn thấy sườn mặt hiền hòa của Tống Lâm là cô đã vui lắm rồi.
Tống Lâm cũng thấy ánh mắt của Hứa Tư Đình. Ánh mắt cô không giống người khác, trong mắt cô tràn ngập yêu thương. Tống Lâm nghiêng đầu, đón lấy ánh mắt điềm tĩnh của Hứa Tư Đình.
“Em đang nghĩ em nên làm gì đây?” Cô đột nhiên nói.
Tống Lâm sững sờ, chưa rõ hàm ý câu nói của cô. Đúng lúc này, vòng quay ngựa gỗ bắt đầu xoay tròn.
Ngựa của Hứa Tư Đình đi đằng trước, ngựa của Tống Lâm đi đằng sau. Thỉnh thoảng Hứa Tư Đình lại quay đầu nhìn anh, dáng vẻ tươi cười xán lạn. Tống Lâm cảm thấy vạn vật xung quanh như biến mất, chỉ còn lại hình bóng của cô.
Sau khi vòng xoay kết thúc, Tống Lâm xuống trước, sau đó đỡ Hứa Tư Đình xuống.
Bọn họ đi ra bằng cửa khác. Ở đây khá đông người, Hứa Tư Đình bị người ta chen lấn, lảo đảo ngã về phía Tống Lâm, Tống Lâm thuận thế đỡ lấy, ôm cô ra ngoài.
“Chúng ta hầu như đã thử hết các trò rồi, bây giờ mình ra ngoài rồi về nhà anh nhé.” Hứa Tư Đình nói xong, điện thoại của cô bỗng vang lên vài tiếng. Cô mở ra nhìn thông báo, tất cả đều là tin nhắn của Thời Bồi. Hứa Tư Đình nhìn từng tin một, xem hết mới bĩu môi nói, “Xem ra chúng ta phải về rồi, Thời Bồi nói cô ấy đã xuống máy bay cùng lão Cao, đang trên đường về nhà của em.”
“Không phải vội.” Tống Lâm dẫn cô tới một cái ghế dài. Giờ thứ mà anh quan tâm là câu hỏi lúc trước của Hứa Tư Đình. Không hỏi cho ra ngô ra khoai là lòng anh ngứa ngáy, “Em muốn làm gì?”
“Hả?” Hứa Tư Đình chưa rõ ý anh.
Tống Lâm chỉ về phía vòng quay ngựa gỗ, nhắc cho cô nhớ, “Trên đó, trước khi bắt đầu, em đã hỏi nên làm gì.”
À, cái này hả. Hứa Tư Đình hoảng hốt, cô nhớ lại lúc đó khi cô nhìn Tống Lâm, trong lòng quả thực là đã nảy ra một ý tưởng, nhưng giờ nhiều người nên không tiện thực hiện. Cô lắc đầu cười, thần bí nói, “Khi nào về em sẽ nói cho anh biết.”
“Vậy mau về thôi.” Tống Lâm vô cùng sốt ruột.
Hai người ra khỏi công viên, trên đường về nhà còn tiện đường rẽ qua siêu thị mua đồ ăn, lúc về nhà Thời Bồi vẫn chưa đến nơi. Hứa Tư Đình cởϊ áσ khoác, gọi điện cho Thời Bồi mới biết được là cô đã xuống xe, đang đi về hướng khu dân cư.
Tống Lâm sắp xếp lại chỗ đồ ăn mới mua.
Hứa Tư Đình đang chơi điện thoại chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, là cửa nhà cô. À, cô quên nói với Thời Bồi, cô đang ở nhà Tống Lâm.
Cô mở cửa ra, thấy Thời Bồi đang đứng trước cửa nhà cô, dựa người vào Cao Cảnh Hữu, vẻ mặt cực kì mệt mỏi. Hứa Tư Đình vẫy tay, “Sang bên này này, Tống Lâm đang nấu cơm.”
Thời Bồi rất mệt, bây giờ cô chỉ muốn ngủ mà thôi.
“Tư Tư, trước hết cứ để mình ngủ ở giường cậu đã, bao giờ nấu cơm xong thì gọi mình nhé.” Thời Bồi nói.
“Được.” Hứa Tư Đình mở cửa cho cô. Cao Cảnh Hữu cũng mệt, sau khi đỡ Thời Bồi vào nhà, anh liền sang nhà Tống Lâm.
Hứa Tư Đình đặt Thời Bồi nằm ngay ngắn, từ từ đóng cửa lại.
Hứa Tư Đình lại sang nhà Tống Lâm. Cô muốn phụ anh nấu cơm nhưng chung quy Tống Lâm không muốn cô phải đυ.ng tay vào chuyện bếp núc. Anh dỗ dành cô ra ghế sô pha xem TV, hoặc là chơi cùng Đậu Đậu.
Hứa Tư Đình bất đắc dĩ dựa người vào khung cửa, “Em nhìn anh làm.”
“Không được.” Tống Lâm lắc đầu, “Trong đây toàn khói dầu.”
“Không sao, em muốn xem anh làm.” Hứa Tư Đình vẫn không muốn đi. Tống Lâm đi chơi với cô cả ngày, chắc chắn anh đã thấm mệt, đã vậy còn phải nấu cơm cho bốn người, biết thế lúc đầu cô đặt cơm ngoài cho rồi.
Thấy Tống Lâm chỉ mới rửa nguyên liệu xong, Hứa Tư Đình đề nghị, “Hay là chúng ta gọi đồ bên ngoài đi.”
Tống Lâm lắc đầu, “Không sạch sẽ.”
“Em sợ anh mệt.” Hứa Tư Đình xụ mặt, trong mắt tràn ngập sự đau lòng. Tống Lâm không còn cách nào, đành phải ôm cô ra ngoài, đặt lên ghế sô pha, mở TV cho cô, hôn một cái rồi mới vào bếp. Anh khóa cửa từ bên trong, Hứa Tư Đình có muốn cũng không vào được.
Ài, cái người này cố chấp thật đấy.
Hứa Tư Đình không có hứng xem TV, cô dựa lên thành ghế sô pha, nhìn vào phòng bếp qua cửa kính, theo dõi nhất cử nhất động của Tống Lâm. Nhìn từ phía sau, trông Tống Lâm rất gầy, hai chân thẳng tắp thon dài, anh mặc quần đen, không nhìn ra họa tiết in trên đó.
Lưng anh rất thẳng, lúc này vì phải thái thịt nên mới cong xuống một chút.
Người tên Tống Lâm này, trừ việc không nói được, còn lại điểm nào cũng tốt, khiến người ta chẳng thể bới ra khuyết điểm.
Người như vậy, chắc chắn bố mẹ cô sẽ thích.
Cô phải tìm cơ hội dẫn anh về nhà thôi.
Hứa Tư Đình nghĩ, nếu dẫn anh về nhà, chắn chắn Tống Lâm sẽ sướиɠ điên người. Dù sao trong khoảng thời gian yêu đương này, Hứa Tư Đình thực sự đã cảm nhận được cảm giác được người ta cưng chiều.
Chuyện gì Tống Lâm cũng nghe cô.
Cô rất thích cảm giác ấy.
Sau khi chuẩn bị bữa tối xong xuôi, Hứa Tư Đình đi về nhà gọi Thời Bồi. Lúc này Thời Bồi vẫn còn đang ngủ không biết trời trăng gì, Hứa Tư Đình đang định để cô ngủ tiếp thì Thời Bồi đã mơ màng tỉnh lại, “Sao, cơm chín chưa?”
“Rồi, cậu dậy được không?”
Thời Bồi nhướng mày, trở mình, “Không, nhưng mình rất đói.”
Hứa Tư Đình lập tức nói một cách tuyệt tình, “Mình không cho cậu ăn đâu.”
“…” Thời Bồi khó khăn ngồi dậy, “Cậu đúng là bạn tốt của mình.”
“Cảm ơn cậu đã khen.”
Cuối cùng Thời Bồi vẫn dậy, dù sao thì cô thật sự rất đói, lúc ngồi máy bay cô không ăn cơm trưa, để bụng đến tận bây giờ. Hai người đi sang nhà cách vách, Tống Lâm đã gọi Cao Cảnh Hữu dậy trước đó. Cao Cảnh Hữu cũng giống Thời Bồi, ngáp liên tục. Hứa Tư Đình hiếu kỳ, hỏi, “Đi chơi một chuyến về mà mệt vậy sao?”
“Đúng đó, căn bản là bọn mình không có thời gian nghỉ ngơi, cứ chơi rồi ăn chơi rồi lại ăn.”
“À, khá nhỉ, sao mình không thấy hành lý của các cậu đâu?” Hứa Tư Đình nhớ ra, lúc hai người họ tới đây, bên chân chẳng có một túi hành lý nào. Thời Bồi duỗi lưng một cái, “Bọn mình ký gửi, mang về mệt lắm, nhiều đồ như vậy cơ mà. Mình mua quà cho cậu đấy, để khi nào tới cửa hàng mình đưa sau.”
“Được thôi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Hoa Đào Nhỏ
- Chương 14