Editor: Jesse Tran
Tôi quay đầu lại, đi đến, nhìn chằm chằm vào hai người họ, cắn miệng nửa buổi không nói lời nào. Hai phụ nữ đó nhìn tôi, gương mặt cảnh giác.
tnnd, tâm cơ của bà mới nặng, cả nhà các người tâm cơ đều nặng. Trong lòng tôi hung hăng mắng một trận. Hít sâu một cái, sau đó cười một tiếng, “Cháu chào cô ạ. Các bạn ấy vẫn còn ở bên trong làm bài tập, rất nghiêm túc, cô giáo còn khen ngợi bọn họ. Chắc còn mất một lúc nữa, cháu đi trước đây ạ. Hẹn gặp lại.”
Phía sau hai vị phụ huynh như chưa tiếp nhận nổi sự thật, trầm mặc một hồi.
Tôi lấy tai nghe ra, cười nhỏ, đạp xe đạp nhàn nhã đi về nhà.
Về đến nhà, tiếp tục lấy cái đĩa chuẩn bị xem phim.
Mẹ tôi quát: “Tô Xán, mau tới đây, dì Cung tới ~ cầm đôi dép lê cho dì.”
Tôi cả kinh, cái đĩa lập tức rớt xuống đất, quay mấy vòng rồi mới nằm xuống.
Tôi quay đầu lại, người phụ nữ đứng ở cửa, mắt ngọc mày ngài, một đôi mắt thật sâu khảm trong hốc mắt, ánh mắt lóe lên.
Tôi cười, hừ ~ bà tới rồi, rốt cuộc vẫn phải tới. Tiện nhân, tôi chờ bà đã lâu.
Vì vậy, tôi đi ra trước cửa, cười khanh khách nói, “Dạ, chào dì.”
Tiện nhân ngoài cửa nhìn tôi, cũng cười, “Ai da ~ đây là con gái cậu à, dáng dấp rất xinh đẹp.”
Tôi càng cười thêm ngọt ngào......
Tiện nhân, tôi chờ bà đã lâu.
Diệt hồ ly tổ hai người thành lập!
Tiểu tiện nhân nhân họ Cung, tên một chữ Lan.
Thật ra thì tôi cảm thấy rất ít người phù hợp với cái tên này, nhưng cái tên Cung Lan này tôi thật sự không thể không nói, Dieenndkdan/ mẹ cô ta thật cho cô ta một cái tên thật hợp, thử hỏi một người phụ nữ, chỉ biết là tấn công nhà người khác cô ta có thể không thối nát sao?
Không phải là tôi chê bai cái chữ Lan này, nhưng đây là tên của cô ta, thế nào tôi cũng thấy không thoải mái. Đoán chừng tên bà ta có là Cao Đại Toàn đi chăng nữa, tôi cũng có thể móc ra hai tấn bùn cống.
Cho đến bây giờ bà ta vô lương tâm kéo lấy tay cha của tôi khi đó, bộ dạng Tây Thi ốm yếu, nước mắt ngắn dài nói với mẹ tôi: “Chị à, em thực long xin lỗi chị. Chỉ là ~ chúng em là yêu nhau thật lòng. Chị sẽ thành toàn cho chúng tôi chứ.” Nói xong, tôi liếc mắt nhìn người cha t*ng trùng lên não dáng vẻ y hệt Mã Cảnh Đào, nhìn tôi mẹ nói: “Tôi thật sự yêu cô ấy. Em hãy để tôi đi.”
Lời này còn chưa dứt, mẹ tôi đột nhiên biến thành Hạng Vũ khí thế ngất trời, lật tung bàn, “Yêu? Ông yêu cái rắm thối, tôi nhìn ông yêu cô ta như cái đít khắm! (thật ra thì nên thô tục hơn, chỉ là lúc mấu chốt tôi không xuống tay đánh được, còn không phải điểm mấu chốt, tâm tư của tôi các bạn hiểu rồi đấy)
Nói xong lời này, tiểu tiện nhân nhân Cung Lan lại run lên, nước mắt lập tức ầm ầm chảy ra, rất có phong cách của Quỳnh Dao.
Cha tôi nhìn nước mắt nước mũi trong suốt của cô ta, rồi lại nhìn mẹ tôi đang vén tay áo, giận đến gương mặt giống như Trang Công, lập tức ôm lấy eo nhỏ của tiểu tiện nhân nhân kiên quyết dứt áo ra đi.
Cái này không, tiểu tiện nhân nhân đi vào nhà, rất ra dáng phụ nữ đàng hoàng đi vào đi ra nhà tôi, vừa chậc chậc khen ngợi, “Ai da ~ chị à, nhà của chị dọn dẹp thật sạch sẽ, rất ấm áp.”
Người mẹ này của tôi, dùng lời nói không có lương tâm cha của cha tôi thì, chỉ biết hai chữ, đơn thuần.
Nhớ lúc tôi còn nhỏ hai người sống cùng nhau, cha tôi luôn bị mẹ tôi đánh mắng, nói không có tiền đồ, nói cha tôi lười. Cha không nói tiếng nào, ánh mắt còn tỏ vẻ thích thú nói: “Mẹ con chỉ có miệng lưỡi hung ác, trên thực tế lại rất đơn giản.”
Nếu như không đơn thuần, cũng sẽ không vì cha mà trở mặt với bà ngoại.
Nếu như không đơn thuần, cũng sẽ không ngày ngày khen cha tôi ở đơn vị, khiến cho nội tâm ghen tị của tiểu tiện nhân nhân ngứa ngáy.
Nếu như không đơn thuần, cũng sẽ không cho tiểu tiện nhân nhân ngày ngày đến nhà tôi ăn chực.
Nếu như không đơn thuần, cũng sẽ không vì buổi tối cha tôi về nhà muộn, hay nửa đêm cha tôi nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ mà lập tức nhảy dựng lên chất vấn cha.
Nếu như không đơn thuần, cũng sẽ không hung hăng dẫn tôi đến chỗ làm của cha tôi gây sức ép.
Kết quả sau cùng, lối suy nghĩ đơn thuần của mẹ tôi càng ngày càng đẩy cha tôi ra xa, đẩy lên giường của tiểu tiện nhân nhân
Đúng rồi, tất cả, bắt đầu là từ ăn chực.
Cái này không thể xảy ra lần nữa, mẹ tôi ngây thơ cười một tiếng: “Ha ha ~ đừng nói nữa, ông lão nhà tôi một chút cũng không động tay. Tôi đi làm mệt muốn chết về nhà còn phải vội vàng quét dọn, mệt chết đi được.” l Mới vừa nói xong, ánh mắt tiểu tiện nhân nhân kia lập tức bắt đầu nước mắt cá sấu, “Chị, chị thật hạnh phúc, công việc mệt mỏi về nhà còn có gia đình, có chồng có con. Em về nhà...... Chỉ có một cái phòng trống không. Em trở về nhà, đến cơm cũng không muốn ăn.”
Mẹ tôi lập tức bị virus tình thương chiếm cứ, “Sao có thể không ăn cơm chứ? Em xem em gầy như vậy ~ lại không chịu ăn cơm, em......” Đúng rồi ~ mẹ tôi muốn mời cô ta ngày ngày đến nhà của tôi ăn cơm. Tôi lập tức quát to “Mẹ, không xong rồi!”
Mẹ tôi quay đầu lại nhìn tôi, “Sao vậy?”
Mặt tôi ra vẻ khẩn trương nhìn mẹ tôi, “Mẹ ~ con phát hiện con quên bài tập ở trường học!”
Mặt mẹ tôi 囧, “Bảo sao mẹ cảm thấy mày tan trường không đeo cặp sách trở về?”
Tôi “quang quác” gào thét, “Không được không được, hôm nay cô giáo bảo đổi bài tập với bạn cùng bàn để kiểm tra lẫn nhau, con đổi xong lại kẹp bên trong sách tiếng Anh của bạn ấy rồi, bài tập đều hôm nay ở trong đó. Oa oa oa ~ đoán chừng lúc này bạn ấy vẫn còn ở trường học con đến lấy bài tập.” Nói xong lại gào lên.
Mẹ tôi nóng nảy, “Ban ngày không nhớ tối mới nhớ đến, đi ~ mẹ đưa mày đến trường học lấy.” Nói xong định cởi tạp dề, tôi nhìn tiểu tiện nhân nhân một chút, bà ta lập tức nhận lấy tạp dề, vẻ mặt dịu dàng cười nói: “Chị à, hai người đi đi, để em nấu cơm cho. Hai người đi nhanh đi.”
Tôi ôm lấy hông của tiểu tiện nhân nhân: “Dì à ~ trời đã tối rồi, i kỹ thuật lái xe của mẹ cháu ~ không phải gϊếŧ người chính là tự sát, dì đưa cháu đi đi. Đưa cháu đi đi.”
Mẹ tôi ngây ngốc tại chỗ, nhéo tai tôi: “Nhóc con, nói thế là sao? Ta không biết lái xe? Gϊếŧ người?”
Tôi quay lại: “Không biết lúc con tựu trường người nào 5 lần phanh gấp vào lề đường, thiếu chút nữa đâm vào xe người ta.” Mẹ tôi 囧, thả tay xuống.
Tôi lập tức bổ nhào vào tiểu tiện nhân nhân, “Dì Lan Lan, dì đưa cháu đi nha, được chứ được chứ.” Vừa nói tôi vừa âm thầm khóc sụt sùi, mẹ à, mẹ xem con gái của mẹ vì mẹ phải hy sinh bao nhiêu, bán nhan sắc đã không tính, lại còn hao công tốn sức diễn một cảnh nổi da gà.
Đoán chừng là câu “dì Lan Lan” kia quá mức rung động, tiểu tiện nhân vẻ mặt không muốn nhưng vẫn phải cởi tạp dề, “Được rồi, dì đưa cháu đi.” Mẹ tôi cũng thúc giục: “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, nhanh rồi còn trở về dùng cơm.”
Tôi nhìn cô ta con ngươi đảo đảo, kéo cô ta lao ra cửa.
Đến trường học, tôi kéo tiểu tiện nhân, “Dì à, dì ở đây đợi cháu...cháu vào trong một chút rồi ra.” Nói xong, xoay người đi vào phòng học, đi vào liền nhìn thấy, đúng là để cho tôi bắt gặp được Vương Thuyết đang thứ gì đó lấy từ chỗ của tôi.
Tôi đi tới, vừa nhìn, tiểu tử này vừa xem sắc mặt càng trở nên đa màu sắc. Mặt rất phức tạp.
Sao vậy? Bây giờ vẻ mặt trẻ con có thể muôn màu muôn vẻ rồi hả? Tiến tới, tiểu tử thối, cư nhiên dám xem “Bí kíp diệt hồ”, cậu nha, đây là tâm huyết của tôi gần đây tôi dốc hết sức vì nó, cậu lại có thể lén đọc.
Tôi đoạt lấy quyển bí tịch mà tự tôi nghĩ ra, ánh mắt hung ác: “Đọc cái gì chứ? Đã được sự đồng ý của tôi rồi sao?”
Cậu ta nhìn tôi, “Cái này tôi thấy rơi xuống dưới đấy, tôi nhặt lên thấy.”
“Lượm sẽ là của cậu sao? Cậu có biết thế nào gọi là quyền riêng tư không?” Tôi tiếp tục mặt lạnh. Một tiểu tiện nhân còn chưa đủ, còn đυ.ng phải tiểu hồ ly cậu, hừ ~ thật là không cho người ta sống yên ổn mà.
Cậu ta nhìn tôi, “Quyền riêng tư đó là với nhật ký, cái này bên ngoài không giống nhật ký, tất cả phía trên đều là mấy cái vòng tròn, tôi tưởng là vở nháp.”
Tôi tức giận, cậu ta dám sỉ nhục tác phẩm mà tôi dốc tâm sáng tác, “Cậu mới là giấy nháp, cả nhà cậu đều là giấy nháp! Cho dù của tôi là bản nháp đi chăng nữa, tôi có nói cho cậu nhìn sao cho cậu nhìn sao?” Nói xong tôi tức giận đến lỗ mũi phóng hỏa. Thiệt là, bên ngoài có một tiểu tiện nhân liếc mắt đưa tình nhìn cha tôi chằm chằm, tôi lại ở đây bị một đứa trẻ ranh mù quáng giày vò.
Vương Thuyết nhìn tôi, rõ ràng hạ giọng nói: “Nếu cậu không thích, tôi không xem được.” Nói xong, nhàn nhạt nhìn phía ngoài cửa sổ, sau đó chăm chú nhìn vào nơi nào đó, không nói lời nào.
Thật là, lằng nhằng cùng con nít ranh cái rắm, tôi thu hồi bí tịch chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa mới đứng dậy, tay bị kéo lại, tôi quay đầu, “Làm gì?”
Cậu ta giương mắt, nhìn tôi, “Cậu viết cái này, là vì muốn đối phó ai? Cậu là ai, bà lớn sao?”
Đứa nhỏ này nói thế là sao, tôi mới 21 tuổi như hoa đại cô nương, không ~ là một thiếu nữ thanh xuân 12 tuổi, “Cậu mới là bà lớn, dáng dấp tôi chỗ nào giống bà lớn hả?”
Câu ta phá lên cười, ánh mắt lóe sáng, “Oh ~ thật xin lỗi, cậu không phải bà lớn, giống như bà hai.”
Cái này không sai biệt lắm, tôi thở dài một hơi, vừa nghĩ vừa tức, “Cậu nói ai là bà hai ~ con mắt nào của cậu nhìn tôi giống bà hai?” Nói xong, tôi 囧......
Cậu ta cũng ngây ngốc tại chỗ, không khí quỷ dị.
Qua một hồi lâu, cậu ta cười, “Người bạn nhỏ, cậu viết quyển bí tịch này, có phải vì muốn đối phó bà dì đang đứng ở ngoài kia hay không?”
Tôi bị cách xưng hô cùng giọng nói này lôi kéo hoàn toàn, chẳng qua là khi nghe được “Bà dì” nhất thời có loại tìm được cảm giác có đồng minh. Coi thường cách xưng hô, hỏi cậu ta “Đúng là tôi đang muốn tìm cách đối phó với bà ta. Như thế nào? Có muốn gia nhập đại đội diệt hồ ly của tôi hay không?” Nói xong, ném tới một ánh mắt quyến rũ.
Đôi mắt quyến rũ này lâu rồi không mang ra sử dụng, hôm nay vừa dùng quả nhiên rất có hiệu quả. Vương Thuyết hóa đá nguyên tại chỗ, hừ ~ nhóc con, bị tôi mê hoặc rồi chứ gì? Mỹ nhân kế vừa ra, không người nào có thể kháng cự.
“Tô Xán, cậu quả nhiên là một kẻ dở hơi.”
Nói xong, cậu ta cúi đầu, cười lăn cười bò đến mức co rút, tôi có chút lúng túng......
“Uh, nhìn dáng dấp, công lực của tôi cần không ngừng cố gắng, không sao, lần sau tôi tìm nhiều người luyện tập mấy lần là tốt, cậu có thể làm quen một chút.” Tôi vỗ vỗ cậu ta.
Cậu ta lập tức ngẩng đầu, “Cái ánh mắt của cậu hướng về phía tôi thôi là được rồi, sức đề kháng của tôi tương đối mạnh, tôi sợ người khác không chịu nổi.”
Tôi phát hỏa, một cái tát lia qua đầu cậu ta, “Tôi nói nghiêm chỉnh đấy, cậu có giúp tôi hay không?”
Cậu ta nhìn tôi, “Tô Xán, sao tôi có thể không giúp cậu chứ?” Nói xong, kéo ngón tay út của tôi, tư thế ngoéo tay, “Tôi giúp cậu đuổi đi hồ ly tinh, cậu nợ tôi một điều kiện. Như thế nào?”
Trong đầu tôi lập tức nhớ tới《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》Triệu Mẫn cười quyến rũ với Trương Vô Kỵ, “Người nợ ta ba điều kiện. Có được hay không?”
Hừ ~ Vương Thuyết, cậu muốn làm tiểu yêu nữ mê hoặc tôi...tôi cũng không phải là Trương Vô Kỵ ngu đần, đơn phương yêu cậu nhiều năm như vậy cũng không kết hoa, tôi mới không tin tôi vừa trùng sinh đã đâm hoa kết trái.
Đồng ý thì đồng ý, đến lúc đó muốn trở mặt thì không thể trở mặt sao? Nghĩ tới đây, tôi vô cùng chân chó kéo tay nhỏ bé của cậu chỉ, “Tốt ~ một lời đã định.”
Vương Thuyết nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm, “Đã đồng ý, cậu có muốn lật lọng tôi cũng có thể bắt cậu trở về. Đồng chí Tô Xán, nhớ cho kĩ.”
Tôi run run.
Quay đầu lại.”Cậu thật dài dòng ~ đội diệt hồ ~ hành động tốc độ!”