Vương Thuyết trở lại, tôi từ một nàng dâu chịu mọi đau khổ thành một người có cảm giác nghênh đón một mùa xuân mới. Vương Thuyết bên trong thân thể Tô Cẩm Niên, ngoại trừ lớn hơn tôi vài tuổi, Nhưng vẫn giống như trước kia.
Chỉ mới ba ngày, ngoại trừ ngày đầu tiên trở về Vương Thuyết kích động lôi kéo tôi về nhà cuồng hôn một lần. Trên cơ bản chúng tôi đều không có tiếp xúc gì trên thân thể cả. Như vào lúc này, tôi buồn bực soi gương.
"Gương ơi gương à, mày nói xem có phải tao già rồi không?" Cố gắng nhìn chằm chằm vào gương để tìm mấy nếp nhăn. Không có cách nào, dù sao khi tôi và Vương Thuyết còn ở chung với nhau là khi học đại học, những năm tháng này cũng nói không chính xác. Suy nghĩ cả nửa ngày, tôi thành công phát hiện một nếp nhăn dưới khóe mắt. Vì thế... Một tiếng kêu thê lương thảm thiết... Trực tiếp vọt vào thư phòng, "Vương Thuyết Vương Thuyết, anh nhìn mau."
Vương Thuyết uống một ngụm cà phê, tiếp tục nhìn màn hình, "Có phải em phát hiện mình đã trở nên già đi, xấu xí, cảm thấy mình không còn sáng chói động lòng người nữa rồi không?"
Tôi kêu rên, "Nói, có phải anh đã sớm phát hiện rồi phải không? Có phải anh đã sớm ghét bỏ em rồi đúng không. Nói mau nói mau!" Nói xong, từ phía sau tôi đã sớm cầm sẵn cái kiềm cắt móng tay, tiến hành bức cung.
Anh không cho là đúng nhướng mày, "Em đứng trước gương trong WC suốt một tiếng, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được em làm gì rồi." Nói xong, tiếp tục nhìn máy tính.
Buồn bực, mỗi ngày về nhà, anh ngoại trừ nhìn máy tính thì vẫn là xem máy tính, "Anh đang xem gì đó? Xem đến tập trung như vậy? Là AV hả?" Ta tò mò chen lách qua, nhìn thăm dò.
Sắc mặt anh mất tự nhiên xoay người, che đóng màn hình lại."Em qua bên cạnh đi. Đừng nháo anh." Ánh mắt lóe ra nhìn ngoài cửa sổ.
Hừ! Xem AV cư nhiên không gọi tôi xem cùng, cục giấy nhỏ, anh học xấu rồi. Khẽ cắn môi, tránh ra, "Em đi làm cơm. Chút nữa anh nhớ xuống ăn cơm đó!"
Anh thở ra một hơi, mở máy tính lên.
Tôi xoay người, vọt tới trước máy tính, "Hô hô ~ bị em phát hiện rồi. Nói sao anh giấu..." Nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt đắc ý... Đợi đến khi thấy rõ thứ trên màn hình, triệt để cứng người lại.
Hình ảnh dừng lại, ở mục tìm kiếm..."Tư thế nào có thể sinh con gái", mấy cửa sổ phía dưới cũng là mấy diễn đàn xin hình ảnh tư thế...
Anh đi tới, đoạt lấy con chuột, vẻ mặt quẫn bách."Cái đó... Em không đi làm cơm nữa hả?" Nói xong, mặt vậy mà có một chút đỏ lên.
"Tư thế nào có thể sinh con gái?" Tôi đi tới gần, "Cục giấy nhỏ, anh không thích con trai sao?"
"Ưʍ..." Anh bắt đầu ấp úng. Tôi lấy tay nhẹ nhàng lướt qua sống lưng anh, hết sức khıêυ khí©h, "Hai ngày này anh lên mạng nghiên cứu cách sinh con gái sao? Loại vấn đề này, sao anh có thể đóng cửa lại nghiên cứu một mình chứ?"
Anh nhìn về phía tôi, ánh mắt tối xuống rất quen thuộc."Em biết?"
Nhớ lại lúc trước, ghé vào lỗ tai anh thổi một hơi nóng, "Lúc mẹ sinh em ra, đã nghiên cứu rồi. Cho nên mới có em, nghe nói là một loại phương thức cổ truyền, cực kỳ hiệu quả."
"Thật sao? Phương thức cổ truyền nào?"
Tôi cười rộ lên, nhìn đi, cá nhỏ mắc câu rồi. Nếu lúc này có cái gương chiếu qua nhất định là sẽ thấy dáng vẻ của tôi rất dâʍ đãиɠ, "Nghe nói, chỉ cần lúc đang làm cái đó thì phía dưới lót thêm một cái gối, như vậy, ừm... Nghe nói rất hữu dụng."
Anh gật gật đầu, trầm tư một chút, có phần không tin, ngón tay mò lên bàn phím, "Anh tìm thử xem."
Tôi kéo tay anh, cực kỳ không biết xấu hổ để tay anh lên eo tôi, sau đó là bá vương ngạnh thượng cung, trực tiếp khóa môi anh lại.
"Xán Xán, em chờ một chút." Ánh mắt anh tiếp tục nhìn màn hình, hơi thở dần dần bất ổn, mang theo chút áp lực.
Bàn tay trượt đến vị trí nào đó, nhẹ nhàng trêu chọc, "Thật không, anh không tin em?" Nói xong, trực tiếp dùng hai chân câu lên eo anh, nhẹ nhàng liếʍ phần tai nhạy cảm của anh. Lần này, thành công dời lực chú ý của anh, anh ôm cổ tôi, nhiệt liệt đáp lại.
"Phần phật" một tiếng, toàn bộ hộp bút trên bàn bị quét xuống đất, có chút thô bạo, thân thể bị anh đẩy ngã lên bàn, anh cởi thứ trói buộc trước ngực tôi, phủ lên cơ thể tôi.
"Vương Thuyết..." Tôi thở gấp, gọi tên anh, ngón tay luồn vào mái tóc anh. Có chút mê loạn. Bỗng nhiên, anh như là nhớ tới cái gì, mạnh mẽ ôm tôi lên, đi về phía phòng ngủ.
"Anh... Để làm gì?" Hơi tò mò, không phải anh thích cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ này sao? Khi nào thì có thói quen truyền thống như vậy rồi hả?
Anh đỏ mặt, hung hăng cắn xuống vành tai tôi, "Chúng ta đi tìm gối đầu." Tôi quẫn tại chỗ, cái gối đó... Là tôi nói lung tung thôi mà.
Thân thể bị ném lên giường, anh lấy toàn bộ gối đầu lót dưới lưng tôi, giống như sợ không đủ, lấy thêm chăn qua, lót thêm xuống dưới. Tôi liếc mắt qua lại, cái này không phải tự tìm phiền toái cho mình sao? Tư thế này, mọi người khó chịu, cảm giác gì cũng không có. Trong lúc này, hưng trí gì đều không có nữa rồi.
Tôi ngồi lên, đẩy anh ra, "Tránh ra." Khi nói giọng điệu rất khó chịu, rõ ràng là bất mãn.
"Để làm gì?" Anh dựa qua, tay tiếp tục có hạnh kiểm xấu.
Tôi nghiêm mặt, rống to, "Em cạn rồi. phía dưới cái gì cũng không có, không làm nữa." Nói xong, mặt mũi đều vứt hết, tôi nói cái gì vậy chứ.
Mặt anh cũng có chút cứng lại, "Em nói là..." Nói xong, bàn tay lướt đến mặt đi."Cái đó... Có thể có lại." Lại là một trận vỗ về chơi đùa, thân thể cong lên, theo bản năng vặn vẹo trở lai.
Tôi vặn vẹo thân thể, không tự chủ được lấy gối đầu ra. Anh một bên hôn, một bên vỗ về chơi đùa, lại nhét gối đầu vào. "Vì sao, không cần con trai?" Tôi mơ màng suy nghĩ, thở hào hển hỏi anh.
Khóe miệng anh giương lên, hiện lên ý cười xấu xa, "Bởi vì anh không muốn nó tới cướp em đi. Ai biết... Hai người có thể mẫu tử luyến không."
Mẫu tử luyến... Tôi bị ba chữ thâm sâu kia trấn trụ, cái này mà anh cũng nghĩ tới. Mới vừa muốn mở miệng nói gì đó, thân thể đột nhiên bị xỏ xuyên qua đau đớn, "Á..." Tôi cau mày, cắn lên vai anh, đây là chỗ hỏng của việc trùng sinh, một loại đau đớn phải chịu hai lần.
"Xin lỗi, anh quên mất." Anh dừng lại, có chút cứng ngắc. hô hấp dày đặc bên tai tôi. Thân thể run rẩy theo bản năng.
"Vương Thuyết." Tôi nhẹ nhàng gọi, thanh âm run rẩy, như tiếng mèo kêu.
Anh nhìn tôi, tay nhẹ vén tóc tôi, "Làm sao vậy?" Ánh mắt ôn nhu, ánh mắt hoa đào quen thuộc như vậy nhìn khêu gợi muốn chết.
"Dưới loại tình huống này, anh hoặc là kết thúc. Hoặc là tiếp tục làm." Tôi gần như buồn bực nói những lời này lên, "Nhanh lên!" Nói xong xoay vặn cơ thể.
Anh cười rộ lên, nhẹ nhàng hôn chóp mũi tôi, "Được, Xán Xán, em chuẩn bị tốt rồi chưa." Vừa dứt lời, trực tiếp nâng hai chân tôi lên, tiến thẳng người. Nhất thời có cảm giác không hiểu chạy khắp toàn thân, đau đớn cùng với một loại kɧoáı ©ảʍ lập tức lấn tới, làm cho người ta gần như hít thở không thông. Ngay thời điểm cao trào, anh ra sức đỉnh thân, cùng đưa chúng tôi đến chỗ cao nhất. Một trận nhiệt lưu cũng chạy vào chỗ sâu nhất thân thể.
"Cái đó... Vương Thuyết..."
"Làm sao vậy?"
"Có phải anh nên rút ra không?" Hiện tại thân thể chúng tôi chính đang lấy loại khoảng cách nào đó tiếp xúc, thân thể cùng tiếp xúc vào một chỗ.
Anh cười cười, ánh mắt dần dần chuyển tối, "Xán Xán. Có một câu, em có từng nghe chưa?"
"Câu gì?" Tôi nhìn dáng vẻ tươi cười của anh, có vẻ gian trá nói không nên lời, có cảm giác xấu xa khó hiểu.
"Có câu, gọi là... Tiểu, biệt, thắng, tân, hôn." Không nói một lời, thân thể bị anh nhẹ nhàng va chạm, tôi mở to hai mắt nhìn, cảm giác được nơi nào đó trong thân thể đang từ từ ngẩng đầu lên. Ai nghĩ ra câu này, tôi hận hắn!
Nuốt miệng nước miếng."Vương Thuyết, em cảm thấy... Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút, anh cảm thấy sao?" Nói xong, thân thể vội vàng lui về sau, làm cái gì, loại chuyện này sao muốn hung mãnh như vậy? Nếm một lần là ngon ngọt, dễ dàng chống đỡ hơn.
Anh ôm tôi lại, hôn môi, bắt đầu lần vận động thứ hai.
- - - - - -- ta là tuyến phân cách - - - - - - - - - - - - - - - -
Ban đêm, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Tôi từ trong chăn bò ra, tóc hỗn độn, khóe mắt mang theo nước mắt, có phần đứng không vững muốn chạy, "Vương Thuyết, bây giờ nhìn em rất hợp với một câu, anh có biết là gì không?"
Anh ôm chặt tôi, tiếp tục kéo tôi vào ổ chăn tội ác, liên tiếp ở trong thân thể dẫn lên ngọn lửa quen thuộc, "Cái gì?"
Tôi thở hồng hộc, có phần lực bất tòng tâm nói, "Em cảm thấy em sắp tinh tẫn nhân vong rồi. Anh buông tha cho em đi." Cái ổ chăn chết tiệt, tao hận mày...
Anh cười rộ lên, "Em yêu, cái từ này vĩnh viễn không thích hợp dùng ở trên người phụ nữ. Còn nữa, anh chưa tới bảy tám chục tuổi, sẽ không có loại trạng thái này." Vì thế, loại vận động nguyên thủy nào đó lại bắt đầu rồi.
Ánh trăng chiếu vào nhà, trong nháy mắt, tôi có ảo giác, kỳ thật đời trước của Vương Thuyết không phải là cái khay, mà là người sói...
"A ưʍ..." Trong mơ màng, tôi giống như nghe được ở một nơi xa nào đấy trên núi, là tiếng kêu gọi của đồng loại của Vương Thuyết... Lệ rơi đầy mặt...
Tô Cẩm Niên, vì anh, tôi đây sẵn sàng rồi...
happy ending