Chương 37: Ký ức của Tô Cẩm Niên (2)

"Nè... Tiểu tử kia, nghe ta nói gì không!" Một tiểu cô nương chải kiểu tóc song kế chỉ vào tiểu nam hài ngồi ở dưới, "Ta là Lý Kiều! Từ hôm nay trở đi, ngươi phải chú ý đến ta. Trưởng thành, phải cưới ta về làm thê, biết không?" Tiểu nữ hài ngồi trên đại thụ, mặt đỏ lên, giọng nói run nhè nhẹ.

Nam hài ngẩng đầu, "A Kiều tiểu thư, nếu không đi xuống một hồi bị ngã. Phu nhân sẽ trách tội ta."

Nữ hài gấp đến độ dậm chân, "Ngươi là cái đồ cọc gỗ, ngươi không cần lo nương ta. Ta muốn ngươi thề, đời này kiếp này chỉ thích một mình ta, chỉ cho phép đối tốt với ta, chỉ cho phép thân cận với ta. Nếu không... Ta sẽ không để ý đến ngươi." Nói xong chu môi.

Nam hài thở dài, "Ngươi là tiểu thư, ta là nhi tử của kẻ hầu. Ta... Như vầy được không? Sau này ta khảo Trạng Nguyên sẽ về cưới ngươi." Nói xong, vươn tay ra, "Xuống đây đi."

Nữ hài cười ngọt ngào, "Cọc gỗ! Đỡ ta." Nói xong, bước ra một bước, thân thể thẳng tắp rơi xuống.

Nam hài cười, vươn hai tay muốn đón nữ hài.

Đột nhiên, một con mèo đen lập tức nhảy lên, "Oa ưm" một tiếng. Nam hài và nữ hài đồng thời té trên mặt đất, nữ hài ngã ngồi trên cánh tay nam hài.

"Cọc gỗ ~ cọc gỗ, ngươi sao rồi?" Nữ hài khóc lay lay cánh tay nam hài. Nước mắt giống một vòi nước đang mở, chảy thẳng xuống.

"Tiểu thư. Ta không sao." Nói xong, nam hài đau đớn ngất đi.

Hình ảnh chuyển đổi, qua một lão đầu có một chòm râu, "Cánh tay của tiểu tử này bị thương nặng, xem ra, về sau sẽ cầm bút không được rồi."

Tiểu cô nương vừa nghe được tin này, gào khóc, "Không được~ cọc gỗ vừa nói, hắn nói sau này hắn muốn khảo Trạng Nguyên cưới ta về nhà. Hắn nói muốn khảo Trạng Nguyên."

Tôi quay đầu nhìn hắn, "Con mèo đen kia, là anh?"

Hắn cười cười, mang theo chút bất đắc dĩ, "Quả thật là tôi. Khi đó tôi chỉ là không muốn hắn cưới em. Không nghĩ tới chuyện sau này."

Chuyện sau này là cái gì?

Hình ảnh chuyển đổi, nữ hài trưởng thành. Nàng kéo tay hắn, "Cọc gỗ ca ca, mẹ ta muốn gả ta đi, ngươi dẫn ta đi có được không, ta không muốn gả cho người khác." Nói xong, nước mắt ẩm ướt nơi hốc mắt.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt là vùng vẫy, cúi đầu, "Tiểu thư, điều ngươi muốn. Ta cho không nổi." Nói xong, nhìn cánh tay mình đang buông xuống.

Nàng khóc lợi hại hơn, "Ngươi dẫn ta đi, ta chỉ muốn ngươi. Cái khác, ta cái gì đều không muốn nữa." Nói xong dường như đã hạ quyết tâm, "Nếu ngươi không dẫn ta đi, t chết cho ngươi xem." Nói xong thì muốn chạy ra ngoài.

Hắn che ở trước mặt nàng, cúi đầu, "A Kiều. Ta mang ngươi đi." Nói xong, mặt đỏ lên. Nàng nín khóc mỉm cười.

Chỉ là, cuộc sống sau này, không có người nào có thể nói trước được.

Vừa mới bắt đầu, dựa vào số ngân lượng bọn họ mang theo cuộc sống xem như hạnh phúc. Chỉ là về sau, ngân lượng dùng hết, tay hắn không thể mang đồ nặng, không người nào nguyện ý thuê hắn làm việc. Không có công việc, thì không có ngân lượng, hắn nhìn thân thể nàng từ từ gầy yếu dần, ngoan độc nhẫn tâm đi ra cửa. Kể từ ngày đó, mỗi ngày hắn trở về cực kỳ trễ, cũng thường mang một số món ăn ngon, chỉ là cũng không nguyện ý chạm vào nàng.

Nàng ôm tiểu hắc miêu, chu môi, "Ngươi nói, chàng mỗi ngày đi làm cái gì? Như thế nào mỗi trời tối như vậy mới trở về." Hắc miêu đột nhiên, chạy ra cửa.

Nàng vội vàng đuổi theo, đuổi tới một chỗ trước cửa. Hắc miêu ngồi xổm xuống, liếʍ móng vuốt của mình."Tiểu Đào Khí, ngươi như thế nào đến chỗ này rồi hả?" Nàng nhẹ nhàng nói xong, cũng đi tới.

Bên tai truyền đến tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, là âm thanh mỗi lân hoạt động mới có. Nàng lập tức xấu hổ đỏ mặt, oán trách nhìn tiểu miêu, "Đều tại ngươi, mang ta tới nơi này." Thân thể tiểu miêu cong lên, lập tức mở cửa ra.

Vì thế, cảnh tượng sau cánh cửa hiện ra trước mặt. Tôi liếc mắt nhìn lại, nháy mắt, đau đớn lập tức bao phủ toàn thân, cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông. Thân thể không tự chủ được run rẩy lên. Cũng như trước mắt nàng ấy.

Bên trong cánh cửa, là hai nam tử quấn lấy nhau. Hắn nằm ở dưới thân một người nam nhân, cau mày, khẩn căng từ từ nhắm hai mắt. Trên da hắn, tất cả vết roi và dấu vết bầm tím còn lưu lại. Nghe thấy động tĩnh, hắn mở mắt ra nhìn về phía bên này, chỉ liếc mắt một cái, trong mắt vốn đang là vẻ kiên trì đã tan vỡ, tuyệt vọng nhìn nàng khóc chạy đi.

"Đó là nữ nhân của ngươi? Cũng được thôi." Nam nhân trên người hắn thở phì phò rời khỏi thân thể hắn, cười nói.

Hắn quay mặt đi, "Cảnh cáo ngươi, đừng đánh chủ ý lên người nàng." Vẻ mặt lạnh lùng. Dieenddanleequuydonn

"Hừ ~ ngươi là đồ tàn phế, ngươi có thể làm cái gì? Nếu không nhờ ta nuôi ngươi, ngươi có tiền dưỡng nàng ta sao? Thật đúng là coi mình cao lắm." Nam nhân căm giận rời đi.

Hắn không lên tiếng, thu thập xong y phục trên người. Đứng lên lập tức đi về nhà, ánh mắt thất thần, giống như mất hồn.

Mở cửa, căn nhà cũ nát, khó có được mấy món đồ tất cả đều bị bể vỡ. Trên bàn tất cả đồ đạc đều bị đập bể. Đi vào gian phòng, trong nháy mắt, hắn triệt để ngây ngẩn cả người.

Nàng ngã xuống giường, trên cổ tay là một vết cắt sâu, máu chảy ra như hoa nở rộ, làm cho tim gan người nhìn run sợ.

Hắn tiến lên, lấy cánh tay đã tàn phế đánh vào trên thân thể nàng, "A Kiều, a Kiều, nàng tỉnh tỉnh." Gọi như vậy, nước mắt từng giọt rơi trên mặt nàng.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, giọng nói mỏng manh, "Cọc gỗ ca, chàng thi được Trạng Nguyên, tới cưới ta về nhà sao? Đúng rồi, ta buồn ngủ quá. Ta ngủ một chút, tỉnh ngủ chúng ta sẽ thành thân... Có được không?"

Hắn cúi đầu xuống khóc, tựa vào gần mặt nàng, "A Kiều, nàng đừng ngủ. Chúng ta vẫn còn thành thân. Nàng đừng ngủ, nàng ngủ, ta làm sao bây giờ?"

Nàng miễn cưỡng cười lên, trong ánh mắt chảy qua một hàng lệ: "Cọc gỗ ca ca, ta ngủ. Chàng có thể về nhà rồi. Chờ ta ngủ, chàng không cần vì ta đi làm những chuyện đó. Cọc gỗ ca ca... Ta đau quá, mệt mỏi quá." Nói xong, ánh mắt lại một lần nữa đóng lại.

Một đôi tay nhẹ nhàng phủ trên mắt tôi, "Đừng nhìn nữa." Giọng của hắn run rẩy.

Tôi nhẹ nhàng hỏi, "Đó là Vương Thuyết sao?" Hắn lau khô nước mắt tôi, gật gật đầu.

Tim lại đau đớn. Trong lúc này, không biết nên nói cái gì, chỉ biết là trong lòng đầy rẫy đau thương.

Hắn cúi đầu, giống một đứa bé làm sai, "Thực xin lỗi, những thứ này, đều là tôi làm sai." Nói xong, từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, rồi biến mất không thấy."Tôi không biết, mọi chuyện sẽ như vậy. Khi đó tôi, chỉ nghĩ muốn được ở cùng với em."

Tôi giơ tay lên, sờ sờ đầu của hắn, tìm không thấy từ ngữ để an ủi."Thôi, những cái này, đều đã qua rồi." Ddiendaanleequuydonn

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, cười lên, trong ánh mắt là tinh tinh lượng lượng nước mắt, "Xán Xán, cho nên khi đó, tôi quyết định rồi. Cho em hạnh phúc. Cho em và Vương Thuyết được hạnh phúc." Nói xong, nước mắt chợt xẹt qua đôi má, hắn vẫn cười như cũ, ánh mắt mang theo vẻ tuyệt vọng vun vỡ.

"Tôi đã mang theo thân thể này xuống đây, tôi biết, không có tôi làm chân thân. Vương Thuyết sẽ sống không được lâu đâu. Cho nên lần này, tôi mang theo chân thân của mình xuống, sinh ra ở nơi hoang vắng, được ông lão ấy nuôi dưỡng. rồi lớn lên." Hắn kéo tay tôi qua, đặt trong ngực hắn, nước mắt rơi xuống cười nói với tôi, "Tô Xán, em biết không? Tôi chờ, chờ có một ngày, hắn có thể ở lại trong chân thân của tôi, dùng cơ thể của tôi, yêu thương em. Cho em hạnh phúc." Nói xong, lại là một giọt nước mắt rơi trên đầu ngón tay tôi, "Hắn bây giờ còn trong cơ thể của tôi, hắn cần nghỉ ngơi, chờ hắn thức dậy, là tôi có thể đi rồi."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung, nhịn không được hỏi: "Đi? Anh đi đâu?"

Hắn cười lên, ngón tay chạm vào mắt tôi, "Xán Xán, đừng khóc. Hai người bắt đầu lại, tôi sẽ không còn nợ hai người nữa." Mang theo chút ý cười, "Ở giữa trời đất, luôn luôn có hồn phách của tôi ở đó."

Trong phút giây này, rốt cuộc tôi nhịn không được, lập tức ôm lấy hắn, "Tô Cẩm Niên, anh đừng đi. Anh đã sớm không còn nợ chúng tôi nữa rồi." Tô Cẩm Niên, tôi làm sao có thể để anh đi, nếu như là vì tác thành cho tôi và Vương Thuyết, tôi làm sao có thể an tâm được?

Người hắn cứng lại, chậm rãi ôm lại tôi, "Xán Xán, Xán Xán, Xán Xán." Tên của tôi, hắn gọi một tiếng lại một tiếng, giọng nói hết sức triền miên, để tôi biết, người đàn ông này, cũng yêu tôi như vậy, dùng một tình yêu hồn nhiên và ngây thơ như một đứa trẻ mà yêu thương tôi. Loại yêu này, mang theo vướng mắc đời đời kiếp kiếp, đời đời kiếp kiếp thâm trầm, cuối cùng cũng chỉ là chờ đợi không có kết quả.

Tô Cẩm Niên, thực xin lỗi. Người nên nói xin lỗi, kỳ thật phải là tôi.

Tôi rơi nước mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ...