Phàm là chuyện kết hôn, đều phải gặp ba mẹ hai bên. Mẹ tôi đã gặp Tô Cẩm Niên rồi, còn tôi, nghe nói ba mẹ Tô Cẩm Niên cũng đã gặp tôi rồi.
Chỉ là lúc đó, tôi còn hôn mê. Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng xanh. Có thể nói, tôi là được họ thâm tình nhìn chăm chú, mà vẫn chưa cho họ một ánh mắt.
Cho nên hôm nay, phải chính thức bước vào quá trình này.
"Ai... Tô Cẩm Niên, tôi mua quà này làm lễ ra mắt ba anh được không?" Đưa hộp trà lên lắc lắc.
Anh ta sờ cằm, "Em không mang quà cũng được. Ông ấy cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người con dâu cho ông sai bảo." Lời này, nói như con dâu là người hầu trong nhà vậy.
"Nhưng mà dù thế nào, trận này cũng phải đánh." Cầm lấy túi trà bỏ vào, "Tặng cái gì cho mẹ anh?" Nắm nắm tóc.
"Mẹ tôi đã mất rồi. Nếu em muốn tặng thì tặng tiền cúng cho bà là được." Tô Cẩm Niên cười hì hì nhìn qua, xách túi trong tay tôi, đi về phía trước.
Tôi ngẩn người, dưới tình huống này, xuất phát từ lễ tiết có phải nên nói xin lỗi không. Nhìn anh ta, cái miệng này, giống như vui vẻ thảo luận vấn đề tối nay nên ăn gì vậy, tôi... Tôi nên làm sao?
"Anh... Có muốn nói gì không?" Chần chừ hồi lâu, vẫn hỏi ra miệng.
Anh ta quay sang, cười híp mắt, giống đứa bé làm mặt quỷ, "Trong thời điểm này, em phải nói, không sao, em sẽ thay thế mẹ tôi chăm sóc cho tôi."
Nổi hết da gà, "Bị động kinh thôi."
Anh ta thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc nhìn tôi, "Hoặc là... Em phải nói..." Khó mà nhìn thấy được dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, cũng đứng thẳng chờ đáp án.
"Thật tốt quá, sau này ly hôn cũng bớt một người chọc tức chết." Nói xong, cười ha hả.
Tôi đảo mắt, não đứa nhỏ này cấu tạo không giống người thường. Quay mặt nhìn hướng khác.
Đến cửa nhà anh ta, nhìn tòa nhà phía trước mà trợn tròn mắt há hốc mồm. Không phải vì nó có bao nhiêu xa hoa to lớn, mà là... Nó quá quen thuộc. Lúc nhỏ, tôi thường đi ngang qua đây, mỗi lần đều nghĩ muốn nhìn vào bên trong xem một chút, chỉ là mấy bức tường xung quanh quá cao không nhìn được, nhưng chỉ biết bên trong có một cái cây.
Nhà này được xây trên đường Mạt Lăng, gần ngã tư mới. Nhưng mà cho tới bây giờ cũng không có gì thay đổi, cũng không thấy có người ra vào. Kỳ lạ nhất là, nhà này có tường vây quanh, còn có một sân nhỏ bên trong. Phải biết là, trên ngã tư mới này hầu như là sẽ không có chuyện này, bây giờ ngoại trừ biệt thự thì là nhà trọ, cư nhiên lại có một căn nhà phong cách cổ kính như vậy. Đúng là ngạc nhiên thật. Còn nhớ trước đây, tôi hay thần bí nói với bạn học, "Biết không? Tôi biết có một chỗ ở Nam Kinh, có một căn nhà cổ... Căn nhà đó... Rất ma quái." Sau đó, mấy bạn học đều quây quanh tôi, hỏi: "Wow--- thật sao? Vậy cậu có vào đó không?" Tôi lắc đầu, "Không có." Sau cùng, một cái liếc mắt sẽ ném qua, "Vậy cậu nói chuyện ma quái nào." Thời điểm này, tôi sẽ ưỡn ngực vỗ bang bang, "Tô Xán tôi tuyệt đối có thể đảm bảo, đó là nhà ma, tôi vừa đến gần có thể cảm thấy được âm khí. Người trong đó, nhất định là con quỷ lâu năm gì gì đó."
Bây giờ, tôi đang sững sờ nhìn tòa nhà vẫn luôn bị tôi nói là nhà ma, xong rồi, Tô Xán, hôm nay ngươi vào đây cũng chỉ có thể bị quỷ ăn. Vương Thuyết, lần này tôi có thể gặp cậu rồi...
"Sao vậy? Căng thẳng rồi hả?" Tô Cẩm Niên nhìn qua, nâng tay tôi, "Vợ, có tôi đây, đừng sợ." Nói xong, lại cực kỳ mạnh mẽ ôm vai tôi.
Tôi hất tay anh ta ra, ghét bỏ nói: "Còn chưa cưới đâu, đừng sờ soạn lung tung." Nói xong, chỉ vào mũi anh ta, "Tô Cẩm Niên, tôi nói trước, anh đừng nghĩ có thể phát sinh chuyện động chân động tay gì đó với tôi. Nếu không thì bà đây phế anh!" Hung ác nhìn về bộ phận nào đó.
Anh ta nhìn theo, vội che lại nơi đó, nhảy ra xa, "Em đừng có ý đồ với nó, nó theo tôi hai mươi mấy năm rồi. Chúng tôi sớm có tình cảm với nhau rồi. Em đừng mong tôi sẽ vì em mà bỏ nó." Nói xong lại cực kỳ đáng đánh đòn mà gào lên một câu, "Em còn chưa đủ tư cách!"
"Vậy thì tốt!" Tôi gào lại, "Tốt nhất là cả đời này anh nên mang theo nó, nên yêu thương nhau trong lúc hoan nạn như lúc ban đầu!" Gào một hơi đỏ hết mặt xong thì bước về phía cửa, gõ mạnh cửa: "Mở cửa!!!"
Sau một lúc, bên trong không một tiếng động.
"Em hung hăng như vậy làm gì, vậy thì sao nó mở cửa được?" Anh ta ở phía sau cười, "Cửa nhà tôi, thì phải nhẹ nhàng. Không phải người tốt, nó cũng không cho vào."
Tôi đảo mắt, trừng anh ta, "Vậy phải làm sao mới vào được?"
Anh ta đi tới, bày vẻ mặt hồn nhiên tươi cười, "Phải sờ nhẹ nó, sau đó thể hiện tình cảm, khen nó to lớn tráng lệ ai gặp cũng thích."
Khóe miệng không nhịn được co rút một phen, "Anh đùa tôi?"
Anh ta cười lấy lòng, "Làm sao tôi có thể đùa em, em là vợ tôi, là trời của tôi. Tôi có gạt trời cũng không gạt em~" Nói xong, nâng tay tôi đặt lên cửa, "Sờ nhẹ sờ nhẹ, để nó quen thuộc với em, nó vui vẻ thì sẽ cho em vào."
Tôi nhìn cánh cửa lớn, lại nhìn Tô Cẩm Niên, cánh cửa vẫn duy trì trạng thái đóng chặt, Tô Cẩm Niên vẫn chuyên nghiệp duy trì vẻ tươi cười. Tôi bắt đầu bất đắc dĩ rồi...
Chần chừ hồi lâu, đặt tay lên cửa, "Cửa ơi~ngươi to lớn tráng lệ ai gặp cũng thích hoa gặp hoa nở xe gặp xe chở, cười khuynh quốc khuynh thành, ngươi đẹp đến động lòng người hoạt bát đáng yêu, hãy cho ta vào được không?" Nói xong, lại nở nụ cười nịnh hót.
Cửa, vẫn duy trì trạng thái đóng chặt.
Tô Cẩm Niên ở phía sau cười to, "Ha ha ha~Tô Xán, em đúng là người dở hơi..."
Tôi bóp tay, vẫn tươi cười, "Tô thiếu, anh cười đủ chưa? Làm sao để mở cửa?"
Tô Cẩm Niên cười đắc ý, "Cười~đủ rồi, bác Lâm mở cửa!" Vừa dứt lời, cửa lập tức mở ra, một ông lão vô cùng hiền lành tươi cười đứng bên trong nhìn chúng tôi, "Cậu chủ~ông chủ chờ cậu lâu rồi." Nói xong, cười tít mắt nhìn tôi một cái, "Cô bé này thật khiến người ta yêu thích, vừa nãy ông chủ nhìn máy ghi hình mà cười đến chảy nước mắt."
"Máy ghi hình?" Đầu trở nên mơ hồ.
Ông mỉm cười, chỉ một vật đen đen trên cửa, "Camera ở bên kia."
...
Một cơn gió thổi qua, tôi cảm thấy, cực kỳ thê lương. U oán nhìn Tô Cẩm Niên, "Thì ra anh lấy tôi ra làm tiết mục mua vui cho ba anh sao?"
Anh ta nhìn qua, nháy mắt với tôi, "Cái này còn tốt hơn cái túi trà kia nhiều. Ông ấy rất vui, chúng ta mới có cơ hội~. Em thấy tôi nói đúng không?"
Chép miệng, cười như khóc, "Đúng, anh nói đúng."
Vào phòng khách ngồi xuống.
"Hai người chờ một chút, tôi vào gọi ông chủ ra." Bác Lâm đặt trà lên bàn rồi quay đi.
Tôi nhìn bài trí xung quanh mà phát lạnh. Ngồi ở đây như ngồi ở "chỗ cũ xxx", mà xxx này là người cổ đại.
"Ai~nhà này của anh đã bao nhiêu năm rồi?" Tôi muốn nói chuyện để xua cái khí lạnh kia đi.
Anh ta nhìn tôi, nhẹ nhàng dựa qua, nói bên tai tôi: "Từ lúc tôi sinh ra đã có rồi, nghe nói là ba tôi ông nội tôi ông nội của ông nội tôi, đều ở đây." Giọng nói bị hắn ép đến thấp xuống, lại vẫn mang theo chút khí lạnh nhẹ nhàng thổi qua tai tôi.
Nhịn không được run rẩy một phen, nuốt nước miếng. "Vậy... Rất đáng giá... Nhỉ." Lúc này suy nghĩ của tôi không có từ gì để hình dung ra rồi.
Anh ta cười cười, "Đáng hay không thì tôi không biết~nhưng mà, tôi biết, căn nhà này không hề thiếu chuyện xưa đâu..." Nói xong, lại dựa đến gần, "Em biết không? Cái ghế em đang ngồi, là cái ghế mà vợ ba của ông nội tôi dùng để đứng lên treo cổ."
Vợ ba... Ghế... Treo cổ...
Bỗng nhiên trên đùi xuất hiện cơn lạnh chạy thẳng lên sống lưng, chạy lêи đỉиɦ đầu tôi. Đứng phắt dậy, mắt nhìn chằm chằm mặt đất.
Anh ta híp mắt, dùng nắp ly trà áp vào viền ly, "Thế nào? Sợ? Không phải vẫn còn yêu đương với linh hồn sao? Loại chuyện này mà cũng bị dọa, tôi muốn dẫn cậu ta xuất hiện, chẳng lẽ em sẽ bị hù chết?"
"Người nào... Ai nói tôi sợ? Tôi chỉ cảm thấy, ngồi lâu, mông sẽ bị dẹp. Đứng lên để rèn luyện rèn luyện." Tôi nói lắp bắp. Nói xong, để chứng minh, lại vặn mông hai cái.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm, "Thật sự không sợ?"
Tôi ngẩng đầu, "Kẻ ngốc mới sợ."
Anh ta nở nụ cười, đặt ly trà xuống. Không nói gì thêm.
Tôi thở ra.
Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên trong phòng khách, "Dì ba... Dì quay lại sao?" Giọng nói khàn khàn, giống như từ địa phủ vọng về.
"A!!!!! Tôi không phải cố ý ngồi lên ghế của bà đâu!!!! Bà muốn dùng thì lấy đi, đừng tìm tôi a!!!!" Kéo Tô Cẩm Niên về phía trước, hai tay che lỗ tai la to lên.
"Chẳng phải em nói không sợ sao?" Giọng Tô Cẩm Niên mang theo chút ý cười.
Tôi vẫn nhắm mắt che tai, nói, "Đồ ngốc mới sợ, tôi là kẻ ngốc, cầu xin các vị đại lão gia, tha cho tôi."
Vừa nói xong, trong phòng vang lên tiếng cười to.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn quanh phòng.
Một ông lão, đứng giữa phòng, tóc hoa râm, cười tươi như phật Di Lặc. Trong mắt đầy vẻ tinh tường, "Cẩm Niên, cô nhóc này, thú vị thú vị, rất thú vị..." Nói xong, lại cười to.
Bác Lâm phía sau cũng cười tươi như hoa.
Tôi đứng ở đó, vẫn duy trì tư thế che tai, sững sờ, 囧囧.
Tay được một bàn tay ấm áp cầm lấy, hắn nhìn qua, nhẹ nhàng nói, "Không có gì, đừng sợ." Nói xong, tay chậm rãi vỗ đầu tôi, "Ngoan." Ánh mắt kia, động tác kia, rất giống một người. Là người mà tôi ngày nhớ đêm mong. Là nỗi đau trong lòng tôi.
Tôi sững sờ nhìn hắn, trong lúc này, không biết nói gì.
Anh ta mỉm cười, khóe miệng mang theo vẻ nghịch ngợm, xoay người nhìn ông cụ, "Ba à, vợ con nhát gan, ba đừng dọa nữa. Dọa cô ấy chạy mất thì ba phải đền cho con."
Đầu ốc còn trong trạng thái hỗn đỗn, tầm mắt dời xuống, ngây ngốc nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt.
Vương Thuyết, vì sao? Tôi có cảm giác như cậu đang nắm tay tôi? Vì sao, có ai có thể nói tôi biết đây là tôi bị làm sao không?