- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoa Đào Bay Đầy Trời
- Chương 27: Nắm chặt trái tim đàn ông
Hoa Đào Bay Đầy Trời
Chương 27: Nắm chặt trái tim đàn ông
Có ít thứ, có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba. Cho nên mới có sự tiếp nối. Chẳng qua là tôi không ngờ sự tiếp nối này tính bằng ngày, chỉ là tôi không ngờ đồng chí Vương Thuyết lại yêu thích cách tính này.
Từ sau khi kết thúc ở góc tường, lại đến phòng tắm dày vò thêm một lần, từ phòng tắm rồi đến cầu thang. Tóm lại, đến nổi thắt lưng của tôi không thể đứng thẳng lên, tóm lại, thần trí của tôi vẫn hỗn độn chìm trong trạng thái mê man.
Đang lúc bị cậu ta ôm lên cầu thang đi về phòng ngủ, tay cậu ta một lần nữa đưa về vị trí không nên đến, làm ra động tác không nên làm. Rốt cuộc tôi bộc phát.
"Vương Thuyết!" Tôi cắn răng, đè nén âm thanh run rẩy phát ra trong miệng bởi vì sự chấn động gây ra.
Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt mê ly. Một lần nữa miệng lại ép tới.
Tôi đẩy cậu ta ra, thoát ra ngoài, quay mặt về phía tường nổi giận. "Cậu có thể bình thường lại được không? Tôi mới lần đầu tiên cậu lại làm mãnh liệt như vậy?"
Tiếng thở dốc sau lưng dần trở lại bình thường.
Tôi tiếp tục oán trách, "Quan trọng nhất là, tại sao cậu không giống như bình thường. Tại sao mỗi lần đều là một tư thế này?" Tôi tức giận, mỗi một lần đều bị cậu ta đè ở trên tường giống như ôm con lười. Cậu muốn thể hiện rằng mình dũng mãnh cũng không cần như vậy. Đang phẫn nộ, hai chân dường như đứng bất động. Không nhịn được dùng hai tay chống vách tường, cái mông cong lên muốn nghỉ ngơi một chút.
Chỉ là, tôi không ngờ loại tư thế này trong mắt người khác là sự kêu gọi, hóa thành một ám hiệu. Vì vậy, hơi thở sau lưng lại lần nữa khàn đυ.c, chợt eo bị lôi kéo, bị người tiến vào từ phía sau, lại bắt đầu một vòng luật động.
Lần này, tôi hoàn toàn bị hôn mê.
Lúc mơ hồ tỉnh lại, trên mặt hơi ngứa. Mở mắt ra, thấy ngón tay người kia
nhẹ nhàng nhảy loạn trên mũi tôi, tôi quay mặt lại nhìn cậu.
Nắng sớm chiếu vào trên mặt cậu, cơ hồ có thể chiếu rõ đến phần tóc gáy tinh tế. Cả gương mặt tràn đầy vẻ dịu dàng, môi đỏ thắm nhuận, cươi đến rực rỡ quyến rũ. Cái vẻ mặt đó, cực kỳ giống với yêu quái khi vừa mới hút xong hồn phách con người, tóm lại đó chính là bốn chữ: Ta ăn no rồi.
Tôi buồn bực, đau thương. Kéo chăn che kín mặt, Cả người buồn bực nằm trong chăn.
"Thế nào? Như vậy không nghẹt thở sao? Mau ra đây." Cậu ta kéo chăn.
Tôi buồn bực núp trong chăn hai tay nắm chặt, "Không ra, đánh chết cũng không ra!" Hừ, bây giờ xem cậu làm thế nào.
Chăn bị kéo hai cái nhẹ nhàng, không có động tĩnh. Tôi thở dài, thả lỏng tay. Kết quả một giây sau, phật một cái chăn bị kéo mạnh ra.
Ánh mặt trời chiếu xuống khắp người tôi, tôi lập tức bối rối. Toàn thân tôi~trên đó lắp đầy những dấu vết tím hồng, giống như một bảng màu. Thế này làm sao mà tôi đi học được đây?
Còn chưa kịp ôm đầu thống khổ, lập tức bị ôm vào một l*иg ngực ấm áp. Vương Thuyết cau mày, vẻ mặt mất hứng: "Cậu không có não sao? Muốn tự mình gϊếŧ mình sao?"
Tôi chỉ thấy người cậu ta ấm áp lại trơn trượt, còn có
dưới hạ thân □. Vì vậy, "Oa..." Tôi khóc lên. Thanh âm thê lương, thê thảm, giống như tiếng kêu bi thảm nhất trần gian.
Tôi khóc cũng làm Vương Thuyết bối rối, "Không phải tiếp theo cậu nên nói, tôi phải chịu trách nhiệm với cậu các loại linh tinh não tàn hay nói sao?"
Vừa nói xong, tôi khóc còn lớn hơn, còn kém là chưa làm sụp nóc phòng.
Cậu ta ôm sát tôi, nhẹ nhàng hôn mắt tôi, "Sao vậy? Xán Xán? Cậu nói tôi biết đi chứ."
Tôi mở mắt ra, vừa khóc vừa nói, "Cậu không phải người, cách xa tôi ra." Nói xong, còn như có như không nhìn một vị trí của cậu ta.
Mặt cậu ta hơi đỏ, "Đây là phản ứng tự nhiên, giống như mặt trời buổi sáng sẽ mọc lên vậy, không khống chế được."
...Vậy mà cậu ta cũng nói được, cư nhiên so sánh phản ứng của cơ thể mình với mặt trời mọc.
Tôi không để ý tới cậu ta, tiếp tục khóc lớn. Tối hôm qua cậu làm tôi thành như vậy, còn không để tôi khóc một chút sao?
Vương Thuyết bất đắc sĩ thở dài, tiến tới bên tai tôi, "Cậu muốn cái gì tôi cũng đồng ý, được không?"
Tôi ngừng khóc, ánh mắt sáng lên vì cười, đưa tay ra, "Thân ái, tôi muốn cậu cõng tôi đi đánh răng." Vừa nói xong, khóe miệng Vương Thuyết giật giật.
"Có phải cậu với mẹ tôi đã trao đổi
cái gì phải không?"
Tôi lắc đầu, bắt đầu đùa giỡn, "Cậu xoay lưng lại không? Xoay lại không?"
Cậu ta nhắm mắt lại, một lúc sau chậm rãi mở ra, trong đôi mắt đó là hiện ra ánh sáng vui vẻ. "Được rồi, leo lên."
Tôi cười lên, lập tức nhảy lên người cậu ta.
--- ------ ----------Ta là phân tuyến ký ức tà ác được nhớ lại---- ------ ------
Một buổi tối khuya vắng lặng gió to nào đó, tôi nhận được điện thoại của bác gái động kinh. Nghe được một tiếng cười dài của bà: "Có muốn dễ dàng khống chế con trai bác không? Con trai nhà họ Vương đều có chung một đặc điểm!"
"Là gì ạ?"
Âm thanh cực kỳ u ám của bác gái truyền đến "Tìm một góc bốn bề vắng lặng, nhớ kỹ, nơi đó không được là trên giường. Để cho thàng nhóc đó ăn, từ đó về sau con muốn nó cõng con đánh răng nó sẽ cõng, để nó mát xa nó sẽ mát xa cho con."
Tôi chấn động, hóa ra là muốn bồi thường. "Vì sao không thể là trên giường?"
Bên kia truyền đến âm thanh xột xoạt, hồi lâu thì không một tiếng động.
"Bác gái~người còn đó không?" Tôi sốt ruột, đây là đang làm sao?
"Con từ từ, bác bị ngứa mũi, đang bận ngoáy mũi." Bên kia là ngữ điệu say mê bỉ ổi của bà. Tôi không nói gì, bác gái à, con vĩnh viễn không thể đạt hơn được cấp độ của người rồi.
"Được rồi~thoải mái quá." Thanh âm của bà truyền đến, "Ba nó cũng là kiểu này, lần đầu tiên nhất định phải khó quên, nhất định phải dây dưa triền miên, nhất định phải để cho nó có cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ."
Tôi run rẩy, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ? "Tại sao lại muốn có cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Bác chắc không?"
Bà khinh thường nói, "Thằng nhóc Vương Thuyết rất giống ba nó, thích thâm trầm. Thâm trầm là tính cách rất đặc biệt, huống chi~thời điểm bác và ba nó yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thì có nó, lúc nhớ mong cũng thích vụиɠ ŧяộʍ. Dưỡng thai quyết định tính cách, biết không?"
Trong phút chốc, tôi lại bị thiên lôi đánh tới cuồn cuộn, thì ra, cậu được sinh ra không bình thường như vậy, đặc biệt...như vậy.
"Được rồi, không nghe con nói nhảm nữa, ba nó tìm bác rồi, bác phải nhanh trốn mới được. Chính con tự nhìn mà làm." Đầu bên kia truyền đến âm thanh lén lút của bác gái, nhanh chóng ngắt máy.
囧, vợ chồng già thật thú vị, tình cảm chân thành thật thú vị. Buổi tối khuya vẫn còn chơi trốn tìm.
Tôi nhìn điện thoại đến xuất thần, miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nở nụ cười.
Vì thế, mới có một đêm gió giật sóng trào như vậy, sửa soạn trên người xong, nhìn đống hỗn độn trong phòng. Tôi đứng lên, "Cậu~dọn dẹp phòng, ở nhà chờ tôi trở về nghe không?" Khí thế này, rất giống nữ vương, tôi không nhịn được tự mình say mê.
Vương Thuyết cười, đôi lông mi dài che đi ánh mắt, "Được." Âm thanh này thật nhẹ nhàng, dịu dàng, mang theo sự ngoan ngoãn không nói nên lời.
Tôi thích chí nở nụ cười, nâng cằm cậu ta, để cậu ngửa mặt lên, "Ngoan~nghe lời. Buổi tối chờ tôi trở lại."
Cậu ta nâng mắt, bên trong tràn đầy vẻ...trêu tức, "Bạn học Tô Xán, cậu đừng quên, tôi với cậu học chung trường chứ?" Nói xong, kéo tay tôi, đi ra cửa.
"Về sau, tôi sẽ nghe lời cậu. Cho nên, cậu không cần phí công theo mẹ tôi học hỏi kinh nghiệm nữa." Thanh âm của Vương Thuyết nhàn nhạt, nụ cười mang vẻ biết rõ mọi việc.
Người tôi phát lạnh, ha ha cười ngây ngô.
Cậu ta ôm tôi, hôn nhẹ, "Đàn ông nhà họ Vương, kỳ thực rất đơn giản." Tôi nháy mắt nhìn cậu. Cảm giác như không còn dũng khí.
Quả nhiên, khóe môi cậu ta cong lên nụ cười quỷ dị, "Chỉ cần cậu cho tôi ăn no, mọi chuyện.... Đều nghe theo cậu."
Tôi hiểu được, thì ra đây là cách nguyên thủy nhất cũng là trực tiếp nhất, để nắm chặt trái tim đàn ông...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoa Đào Bay Đầy Trời
- Chương 27: Nắm chặt trái tim đàn ông