Xuống xe. Lên máy bay. Xuống máy bay. Tới trường báo danh.
Liên tiếp các hành động đều do Vương Thuyết kéo tôi đi làm. Không phải nói tôi yếu ớt gì. Chẳng qua là do bác gái động kinh, lái xe cũng kinh động như bà vậy, một đường đến sân bay không biết bị bao nhiêu giấy phạt. Đến bây giờ cả người tôi còn trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Cho đến khi...
"Xong rồi. Chúng ta về nhà thôi." Vương Thuyết đã làm xong thủ tục nhập học, xoay người nhìn tôi.
"Nhà?" Ý đứa nhỏ này là chúng tôi còn phải ngồi máy bay về nhà? Cậu ta cũng bị say xe giống tôi?
Vương Thuyết gật đầu một cái, vươn tay, mở ra...
Vì thế, tôi thấy trên tay cậu ta là một xâu chìa khóa. "Phòng ốc cậu cũng mướn xong rồi?" Thân ái à, cậu không thấy tốc độ này quá nhanh sao.
"Đây là mẹ tôi mua, thanh toán kỳ đầu."
Kỳ đầu? Tôi có chút kinh hãi... "Tiền kỳ sau thì sao? Người nào trả?"
Vương Thuyết cười nói đùa, "Sau này hai chúng ta chính là châu châu trên cùng một dây."
Có ý gì? Tôi có một dự cảm vô cùng xấu.
Quả nhiên, giây kế tiếp, một câu nói chậm rãi phát ra từ trong miệng cậu ta, "Tiền phòng kỳ sau là tôi trả, nếu như cậu muốn ở thì nhớ trả tiền thuê phòng."
Hừ~trả tiền thuê phòng cho cậu? Có giỏi thì tới giành lấy. Muốn móc túi của tôi, mơ cũng đừng hòng. "Tôi có thể ở ký túc xá!" Nói xong nghiêng đầu nhìn bên cạnh.
"Như vậy sao~" Vương Thuyết thở dài vô cùng đáng tiếc, "Tôi không có giúp cậu đăng ký ở ký túc, nếu không thì tự cậu đi đăng ký?" Nói xong còn rất cố ý lắc lắc chìa khóa trong tay, phát ra tiếng đinh linh đinh linh.
Xoay mặt đi, không nghe không nghe.
"Là căn hộ cao cấp, một người ở thì có hơi lớn." Cậu ta không mặn không nhạt nói.
Hôm nay trời trong xanh...
"Phòng đã sửa sang trang trí xong, vật dụng gì cũng có, chỉ cần dọn vào ở là được. Nghe nói ký túc có sáu người ở, cũng tốt... So với chỗ tôi thì náo nhiệt hơn." Thanh âm của cậu ta thật thấp, mang theo điểm hấp dẫn.
Vâng... Nói rất hay, rất sâu sắc, giống như một viên kẹo.
"Còn có ti vi màn hình rộng, khụ khụ... máy tính cũng vậy, cũng đã kết nối đường truyền internet rồi." Cậu ta nhìn sang, đôi mắt hoa đào kia lại còn nháy nháy, môi cong lên mang theo chút vui vẻ.
Vội vàng nhảy qua, nắm lấy tay cậu ta, "Thân ái, chúng ta về nhà thôi." Mặt hướng về phía cậu ta, cố gắng cười thật ngọt ngào. Trong lòng không nhịn được khinh bỉ chính mình, Tô Xán ơi Tô Xán~vậy mà ngươi cũng chịu được sao.
Cậu ta sờ đầu tôi, cười vô cùng hiền lành: "Sau này mỗi tháng nhớ đóng tiền tiêu vặt, tiền ăn ở cho tôi, biết không?"
Còn kém chút nữa là tôi chảy nước mắt, Vương Thuyết, tôi với cậu không cùng một cấp bậc, tôi nhịn còn không được sao?
Nắm lấy tay tôi, tôi cứ như vậy hoàn toàn bị Vương Thuyết ôm vào trong ngực. Sau đó tôi lại như kẻ trộm cười cười nói, "Tôi có cảm giác, thật ra thì cậu muốn bao nuôi tôi đúng không?"
Lúc ấy Vương Thuyết nhìn tờ báo trên bàn, nói qua, "Tôi đây là muốn cô lập kinh tế của cậu, nếu không với tính khí của cậu đã sớm không biết lạc đi đâu rồi."
Rơi lệ... Đứa nhỏ này thật phúc hắc.
--- ----
Đối với tôi mà nói, đại học chính là ngày ngày bị Vương Thuyết khống chế hoàn toàn. Tôi đã từng cho là có thể thoát khỏi ma chưởng của mẫu hậu nhà mình, sẽ được tự do, chờ đến khi ngẩng đầu lên, mới phát hiện, Vương Thuyết ở trên đỉnh đầu tôi cười với vẻ quỷ dị: Tô Xán ơi Tô Xán, cậu trốn không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu.
Chỉ là tục ngữ có câu: Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Đầu có thể đứt nhưng nguồn kinh tế không thể đứt. Máu có thể chảy, nhưng tiền không thể không chảy. Vì địa vị kinh tế của tôi, vì địa vị trong gia đình, quyền tự chủ, tôi bắt đầu ngày tháng từ từ kiếm thu nhập bên ngoài.
Tôi giấu rất nhiều sổ tiết kiệm dưới áσ ɭóŧ cất trong tủ dưới tầng tầng lớp lớp quần áo. Sau đó bắt đầu nhận phiên dịch phim.
Kết quả là, vào một đêm khuya, một bóng dáng quỷ dị nẳm trên mặt đất bò lổm ngổm từng chút một đến phòng máy tính. Gần, rất gần...
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen ngăn trở, "Haiz~cậu có thể nhường đường không, không thấy tôi đang bò hay sao?" Tôi không nhịn được đẩy bóng đen trước mặt.
"Tôi chính là thấy cậu bò mới đi ra nhìn một chút xem cậu định bò đi đâu."
Trên đỉnh đầu có người dùng thanh âm gần như là quỷ dị đáp lại tôi.
Tôi cười lúng túng, bị phát hiện~ha ha. Đứng dậy, phủi bụi trên người, "Tôi đây không phải là thấy sàn nhà cậu có bụi muốn giúp cậu lau chùi một chút sao?"
Cậu ta nhìn sàn nhà tỏa sáng sau lưng tôi, gật đầu một cái, "Rất sạch sẽ, sau này sàn nhà sẽ do cậu phụ trách lau."
...Cái này gọi là tự mang đá đập vào chân mình.
Vương Thuyết bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt thống khổ của tôi, "Cậu không thích ngủ một mình?"
Tôi vội lắc đầu, đùa gì thế, phòng tôi thoải mái như vậy, giường tôi ấm áp như vậy, tôi không muốn chia sẻ với cậu.
Cậu ta cười lên, "Cậu tịch mịch khó nhịn?"
Tiếp tục lắc đầu, vô cùng kiên định.
Cậu ta đến gần tôi, tôi ôm lấy ngực lui về sau liên tiếp, cho đến khi đυ.ng phải tường, không còn đường lui. Đưa hai tay lên cản lại, ngăn tôi giữa hai tay.
Cái tư thế này~ừm, rất mập mờ.
Cái nhiệt độ này~ừm, có chút cao.
Cái ánh mắt này~ừm, rất lay động.
Vương Thuyết cúi thấp người, nhẹ nhàng nói: "Không phải cậu muốn điều này sao? Thế nào mà phút cuối cậu lại sợ rồi?" Nói xong, một cỗ hơi thở nóng hổi thổi qua vành tai tôi, ấm áp dịu dàng, mang theo chút dò xét mập mờ. Làm thân thể tôi trở nên lộn xộn bất an.
Tôi cúi đầu nhìn ngực nhỏ của mình, "Éc... Hôm nay tôi, không mặc áσ ɭóŧ đẹp. Buổi sáng lúc mặc đồ phát hiện áσ ɭóŧ bị rách, lại không có thời gian thay cái mới, nên mang luôn đi học. Trên người tôi từ kiểu dáng đến ngoại hình cái gì cũng hợp, chỉ trừ cái áo bị rách đó thôi."
Cậu ta đưa mắt nhìn tôi một hồi, ánh mắt điên cuồng dần tan ra. "Vậy coi như xong, về ngủ sớm đi." Nói xong, xoay người đi khỏi.
Tôi buông hai tay ôm lấy ngực, thở ra. Chỉ là, đáy lòng có tia thất vọng nhỏ. Làm sao đây? Thôi quên đi. Chân nhấc sang một bên.
Đột nhiên, lập tức bị cậu ta ôm lấy, xoay người nhìn cậu ta, "Cậu..." Lời còn chưa nói hết, đã bị cậu ta nuốt vào trong miệng.
Sau đó là môi chạm nhau.
Lần hôn này mang theo sự bá đạo và cướp đoạt, làm tôi không tự chủ được nhớ tới lần đó ở Nhật Bản. Chỉ là, lâu như vậy nên mùi vị không giống nhau. Lần này, trên người Vương Thuyết mang theo điểm xâm chiếm mạnh, giống như mãnh thú nhào về phía tôi.
Môi cậu ta dần trượt xuống, từ từ trượt xuống xương quai xanh, xuống chút nữa...
Đột nhiên, trước ngực chợt lạnh, trong lúc vô tình áo bị mở ra. Hỏng rồi... Áσ ɭóŧ của tôi, tôi lập tức đưa tay che lại.
Cậu ta lấy tay tôi ra, hai tay vòng ra phía sau tìm tòi, sau đó... Nút cài bị mở ra.
Tôi trợn mắt, khi nào mà đứa nhỏ này học được cái này? Động tác tốt như vậy? Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, cả người tôi lập tức cứng đờ. Cậu ta ngậm nơi đó, trong nháy mắt, trong đầu giống như có dòng điện chạy qua, thân thể không nhịn được mà run lên.
Dịu dàng, chậm rãi, mang theo chút dò xét, bị cậu ta nắm giữ. Nhiệt độ trong phòng có khuynh hướng tăng cao, cảm giác như cả người bị ngâm trong nước.
Đột nhiên, ngón tay cậu ta đưa xuống phía dưới, không nhịn được hít sâu một hơi. Tôi ôm lấy đầu cậu ta, hơi có chút khẩn trương. "Cái đó... Cái đó... Tôi muốn đi vệ sinh một chút."
Cậu ta nhìn tôi, khẽ mỉm cười, "Thả lỏng đi, đừng sợ."
Tôi hít sâu một hơi, "Thả lỏng nào~thả lỏng." Nói xong, còn thở lớn hơn. Im lặng... Sao tôi có cảm giác giống như đang sinh con vậy?
Một tay cậu ta nâng chân tôi lên, nhẹ nhàng đưa tay vào trong. Dần dần, một dòng thủy triều xa lạ tràn ra. Tôi ôm lấy cậu, phát ra một tiếng ngâm thật thấp.
"Chuẩn bị xong rồi. Tôi muốn tiến vào." Cậu ta nhìn tôi, trong đôi mắt mang theo chút khẩn trương, nhưng du͙© vọиɠ lại nhiều hơn.
Tôi cúi đầu nhìn một chút, thiếu chút nữa bị hù ngất, "Cái đó... Cái đó... Cậu thật lớn. Tôi cảm thấy giống như là chúng ta không thích hợp."
Vương Thuyết hung hăng nhìn tôi, thanh âm mang theo chút nguy hiểm, "Cậu nói lại lần nữa xem!"
"Tôi nói... Chúng ta giống như..." Lời còn chưa nói xong, cậu ta hung hăng hôn tới, tôi trực tiếp nuốt nửa câu sau vào bụng. Đột nhiên, thân thể như bị xuyên qua.
Tôi đau đến mức cắn miệng cậu ta, nước mắt chảy ra. Cậu ta cũng dừng lại.
"Lui ra ngoài!" Giọng tôi run run, NND, đau chết người.
Cậu ta nhẹ nhàng lui ra sau, tôi vừa định thở ra, chợt bị đυ.ng một cái.
Vẻ mặt tôi đau khổ, "Vương Thuyết, cậu không ra ngoài. Cậu vô lại."
Cậu ta nháy mắt nhìn tôi, "Lúc này tôi lui ra ngoài mới là vô lại."
Cậu ta ôm lấy tôi, vòng chân tôi qua eo cậu ta, bắt đầu va chạm. Dần dần, đau đớn kèm theo thoải mái ập đến, tôi không tự chủ được phát ra tiếng ngâm như mèo kêu.
Sau đó, mồ hôi đầm đìa, không nhịn được run lên. Phút chốc đầu ốc trống rỗng, cậu ta ôm lấy tôi, dừng lại.
"Vương Thuyết, tôi muốn hỏi cậu một chuyện." Tôi ôm cậu, lau mồ hôi trên đầu.
Cậu hôn trán tôi, sờ tóc tôi, cười lên, "Đứa ngốc, loại thời điểm này cậu còn hỏi tôi có yêu cậu hay không sao?"
Tôi buồn bực, ai muốn hỏi cậu cái này? "Tôi muốn hỏi, tại sao chúng ta không lên giường mà lại đứng bên tường?"
Cậu ta 囧.
Đồng thời, tôi cũng 囧.