Editor: Jesse Tran
Tôi là Tô Xán. 21 tuổi. Chiều cao 1m71, cân nặng 50kg. Không có ham mê bất lương, trước mắt là muốn thực tập biên tập viên vô danh của một tạp chí nổi danh nào đó.
Vị trí hiện tại: quán cà phê nổi tiếng ở khu bách hóa đầu đường Đại Dương.
Hành động: nụ cười tiêu chuẩn, trang phục tiêu chuẩn, cử chỉ đúng mực.
Hoạt động đang thực hiện: xem mắt.
Đối tượng xem mắt: con trai của lãnh đạo một công ty nào đó. Số tuổi: 26 tuổi.
Tôi nhìn hắn, mỉm cười.
Nhìn hắn tôi, mỉm cười.
Gió thổi qua ngoài cửa sổ, ba giờ đã qua.
Khóe miệng của tôi bắt đầu giật giật, mở miệng "Tôi cảm thấy vô cùng tốt."
Tiểu tử đối diện cười ôn nhu, "Tôi cũng cảm thấy không tệ."
Bất chợt, tôi cảm giác cảnh tượng bắt đầu xoay chuyển, hai người chúng tôi cùng đứng ở trên đỉnh Hoa Sơn, nhìn nhau cười một tiếng, loại cảm giác này như là gặp kỳ phùng địch thủ của tôi vậy, cuối cùng tiểu tử nói, "Cứ như vậy đi."
Tôi nghĩ cẩn thận một chút, gật đầu một cái. Bộ dạng không chút sợ hãi. Hết cách rồi, loại chuyện như vậy, tôi nhất định không thể để cho anh nghĩ tôi còn non nớt, khí thế cường đại mới là vương đạo.
Chờ hắn đi trước, tôi tiếp tục nhìn tách cà phê trước mặt, uhm, cà phê nơi này ngon thật. Jesse-ddIeendAnnn Về phần đối tượng xem mắt vừa rồi, uhm, dáng dấp rất tốt, nhìn dáng dấp có thể biết được đầu óc chắc cũng có vấn đề giống tôi, tiêu cực cộng tiêu cực bằng tích cực, về sau chắc có thể sinh được một đứa trẻ bình thường.
Một người đứng ở lối đi bộ, một trận gió lạnh thổi qua, tôi ngẩng đầu nhìn trời, ông trời, tôi vẫn còn muốn lập gia đình, tôi buông tha giấc mộng xuyên không rồi, còn kế hoạch bồi dưỡng tiểu chính thái cũng bị từ bỏ, tôi muốn hoàn lương.
Tự giễu chính mình, bạn học Tô Xán, thì ra là cho tới bây giờ ngươi vẫn không có số làm diễn viên. . . . . . Ai ~
Vừa đi vừa nhớ lại tiểu tử ban nãy, dáng dấp vô cùng tốt, hàng lông mày cũng có chút quen thuộc, chỉ là không thể nào nhớ ra, tại sao lại cảm giác có điểm giống một người? Tôi bắt đầu suy tư, uhm, thời điểm anh ta vừa mới nhếch khóe miệng lên một chút, cái góc độ đó, có chút giống hồ ly. . . . . . Giống như. . . . . .
A ~ tôi nhớ ra rồi, Vương Ngôn, người đàn ông tôi vừa gặp đã thích, hai người bọn họ lớn lên rất giống nhau! Nghĩ tới đây tôi bị kích động một phen, chợt ngẩng đầu, nhìn lại đèn đỏ đối diện chợt lóe. Lại quay sang bên cạnh nhìn một chút, một chiếc xe đang đi về hướng tôi. Uh, trong nhánh mắt, tôi vẫn còn đang suy nghĩ, nên tiến lên phía trước hay là lùi về sau an toàn hơn, sau cùng tôi quyết định lui lại mấy bước, cũng đúng lúc này, tôi bị đâm.
Trước khi chìm vào bóng tối, tôi bắt đầu oán niệm, ông trời, tôi thật vất vả mới trở lại lương thiện Người tự nhiên để cho tôi bị xe tông? Được rồi, trừ phi là để cho tôi xuyên qua, nếu không tôi đầu thai lần nữa sẽ tiếp tục tác oai tác quái! Chờ coi!
Cuối cùng, không thể không nói chính là, tôi quả nhiên có mệnh làm diễn viên.
Sống lại
Đối với tình huống trước mắt tôi có thể nói gì? Tôi còn có thể nói cái gì? Người khiến tôi còn dám nói cái gì nữa?
Khi tôi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là tôi chưa chết, phản ứng thứ hai, chúc mừng chúc mừng, tôi đã xuyên không rồi, phản ứng thứ ba, lần nữa chúc mừng, tôi xuyên đến chính bản thân, loại này gọi là Trùng sinh.