Việc Lâm Đại Nghĩa muốn hỏi cưới Hà Lạc Hồng Đào vốn là một chuyện đáng mừng. Thế nhưng trong lòng của Hà Lạc Thanh Hàn lúc này, chuyện đó chẳng khác gì đang xát muối vào tim chàng, khiến chàng vừa chua xót vừa bi thương. Hà Lạc Thanh Hàn không muốn thua kém Lâm Đại Nghĩa trên bước công danh, nhưng tài chẳng bằng người, không thể cưỡng cầu. Nhưng lẽ nào trên con đường tình ái, Hà Lạc Thanh Hàn cũng phải cam chịu để cho Lâm Đại Nghĩa tranh mất đóa sen trắng mà chàng ôm ấp bất lâu hay sao?
Hà Lạc Thanh Hàn càng nghĩ càng không cam tâm. Chuyện công danh, Hà Lạc Thanh Hàn không có cách nào vượt lên trước Lâm Đại Nghĩa. Nhất là trong tình trạng tâm thần của chàng đang vô cùng bất ổn như thế này. Nhưng chuyện hôn nhân, Hà Lạc Thanh Hàn bỗng cảm thấy, có lẽ chàng vẫn còn có cơ hội tiên hạ thủ vi cường. Nếu trước khi Lâm Đại Nghĩa mang sính lễ đến hỏi cưới Hà Lạc Hồng Đào mà Hà Lạc Thanh Hàn có thể chiếm đoạt được nàng, biến nàng thành của riêng, khiến nàng không thể trao thân cho bất cứ ai khác được nữa, thì phần thắng của chàng chiếm được khá cao.
Mặc dù trong lòng Hà Lạc Thanh Hàn vẫn luôn cố gắng dùng lý trí đè nén du͙© vọиɠ muốn chiếm hữu điên cuồng kia, nhưng ánh mắt của chàng đã không thể giấu giếm được càm xúc đang trào dâng dữ dội. Điều đó không thể thoát khỏi ánh mắt của một cô gái đang từ trên bờ tường nhảy xuống. Nàng ta hùng hổ chạy đến trước mặt của Hà Lạc Hồng Đào. vung tay tát mạnh một cái. May mà Hà Lạc Thanh Hàn cũng có học chút ít võ nghệ phòng thân đã kịp thời bắt lấy cánh tay ngang ngược của cô gái đột nhập vào hoa viên nhà mình. Hà Lạc Thanh Hàn siết chặt nắm tay, muốn bẻ gãy luôn cánh tay xấc xược vừa muốn gây thương tổn cho đóa sen trắng trong lòng mình. Nhưng Hà Lạc Hồng Đào đã bị kinh hoảng đến tái nhợt cả mặt, khiến Hà Lạc Thanh Hàn không muốn khiến cho nàng hoảng sợ thêm nữa. Chàng vung tay, ném cô gái kia ngã văng ra một quãng, gằn giọng:
- Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào nhà của ta như thế, còn muốn hành hung nhị muội của ta? Không hồn thì cút ngay đi, nếu không thì đừng trách ta độc ác.
Cô gái kia ngẩn ngơ nhìn chàng trai đang đứng hiên ngang oai vệ trước mặt mình. So với Lâm Đại Nghĩa luôn cung kính hữu lễ nên tỏ ra văn nhược yếu đuối, thì Hà Lạc Thanh Hàn lúc này càng có thể dáng vẻ dũng mãnh của bậc anh hùng sẵn sàng ra tay cứu mỹ nhân. Dù mỹ nhân được cứu không phải là cô gái kia nhưng cũng không thể ngăn được nàng ta cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo. Cô gái mỉm miệng cười hài lòng, cất giọng ngọt ngào:
- Vị thiếu hiệp này, huynh đúng là rất thú vị. Được rồi, ta cho huynh một cơ hội để theo đuổi ta. Mau cho người sắm sửa lễ vật rồi đến Lục gia ở bìa rừng hỏi cưới ta ngay đi. Ta là Lục Trà Diệp, tiểu thư của Lục gia.
Hà Lạc Thanh Hàn đang rất bực tức. Chàng không khiêm cung hữu lễ như Lâm Đại Nghĩa mà gằn giọng quát lên:
- Người đâu, mang con ả điên này vứt ra ngoài cho ta.
Cô gái nọ lồm cồm bò dậy, chạy đến bên cạnh Hà Lạc Thanh Hàn, nói nhỏ:
- Ngươi dám gọi người vào, ta sẽ nói cho tất cả bọn họ biết là ngươi đã nảy sinh du͙© vọиɠ với nhị muội của mình.
Hà Lạc Thanh Hàn hốt hoảng vì bị nói trúng tim đen, không kịp phản ứng. Lục Trà Diệp áp sát vào một bên của Hà Lạc Thanh Hàn, nhanh tay chụp lấy ngọc bội đang đeo bên người chàng, rút mạnh giữ lấy. Nàng ta cười đắc ý, tiếp tục nhỏ giọng uy hϊếp:
- Sợ rồi đúng không? Nếu ngươi không muốn ta mang chuyện dơ bẩn kia truyền ra ngoài thì ngoan ngoãn hỏi cưới ta đi. Bây giờ ta tạm giữ ngọc bội này trước. Khi nào ngươi thành phu quân của ta rồi thì ta sẽ trả sau.
Lục Trà Diệp nói xong lời uy hϊếp nọ thì vô cùng đắc ý. Ả ta vội vã nói tiếp:
- Giờ Hợi đêm nay ngươi đến bìa rừng gặp ta, ta sẽ dặn dò cụ thể về sính lễ mà ngươi cần chuẩn bị.
Nói xong, Lục Trà Diệp bỏ chạy trước khi Hà Lạc Thanh Hàn kịp nói lời từ chối. Nàng ta nhanh chóng leo lên bờ tường, phóng ra ngoài. Hà Lạc Thanh Hàn vốn muốn đuổi theo ả nữ nhân quái lạ kia để lấy lại ngọc bội, nhưng Hà Lạc Hồng Đào đã bước tới, níu lấy tay áo của chàng, lo lắng hỏi:
- Đại ca, ca có sao không? Cô gái đó là ai? Hình như cô ta có biết võ công. Cô ta có làm ca bị thương thương không?
Trong lòng Hà Lạc Thanh Hàn bỗng mềm ra như nước. Chàng không nỡ dứt áo rời khỏi bàn tay của Hà Lạc Hồng Đào lúc này. Không chỉ vậy, ý định vốn chỉ manh nha trong lòng của Hà Lạc Thanh Hàn lại càng thêm mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chàng nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay đỡ lấy vai của Hà Lạc Hồng Đào. thể hiện dáng vẻ của một người anh cả đúng mực, đỡ tiểu muội vào nhà mà trong lòng không ngừng cuộn dâng muôn ngàn cơn sóng dữ.