Sau khi ăn uống xong, và dĩ nhiên là Hân dành trả tiền với Khang, cô cười mỉm nhìn Khang rồi lại tiếp tục nói lời cảm ơn, xong rồi lại nói xin lỗi anh, ánh mắt ngây thơ kia, nỗi đau xót còn hiện rõ lên trong đó, vậy mà cô gái này cứ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mắt anh, để làm gì cơ chứ? như vẫn còn e ngại, Hân cầm túi đeo lên vai và tiếp tục nói lời xin lỗi với Khang.
- Anh Minh Khang này, cảm ơn anh đã giúp tôi, anh có thể cho tôi số điện thoại được không? khi nào tôi có đủ tiền tôi sẽ gọi và trả cho anh.
- Cô rất thích nói cảm ơn và xin lỗi thì phải? tôi cho cô rồi, nhưng cô không gọi thì sao? tôi làm sao tin được cô.
- Anh không tin tôi, tại sao lại để tiền trong nhà tôi chứ?
- Vì đó là món quà tôi tặng cho cô
ớ nếu là quà, sao anh còn đòi lại
- Chính cô là người muốn trả cho tôi, thật may vì tôi cũng mới hết tiền, nên tôi sẽ lấy lại.
- Trời đất, đàn ông như anh thật sự không quân tử và ga lăng chút nào cả.
- Tôi chỉ ga lăng với bạn gái tôi thôi, cô làm bạn gái của tôi đi, tôi ga lăng cho cô xem
Nghe Khang nói như vậy mặt của Hân đỏ bừng, cô hết cách đành bước ra ngoài quán bún, Khang cũng bước nhanh theo cô.
- Bây giờ cô về đâu, tôi chở cô về?
- Tôi phải về viện với bố tôi, chắc bố tôi tỉnh lại rồi.
- vậy cô lên xe đi, tôi chở về, điện thoại của cô cũng hết pin rồi mà, mẹ cô không gọi được lại lo lắng.
- Anh đúng là tinh tế thật, tôi luôn dặn dò hai đứa em của tôi phải luôn để ý sạc pin điện thoại, vậy mà tôi còn để hết pin, người làm chị như tôi đúng là thất bại rồi.
- Không thất bại đâu, cô bảo tôi tinh tế mà, tôi nhìn thấy cô rất mạnh mẽ, chúng ta đi thôi.
Hân bỏ hết mọi mệt mỏi ở lại, cô lên xe và theo Khang về lại bệnh viện với bố, chắc vì quá mệt Hân lên xe một chút và ngủ quên lúc nào không hay, nhìn bộ dạng của cô lấm lem tàn tro, quần áo lệch lạc dính bẩn, Khang còn không tưởng tượng được cảnh cô bán hàng thời trang và tư vấn cho khách hàng như thế nào? mỉm cười nhẹ, Anh phải gọi cho Tư Đen và nhờ hắn chút chuyện, ai bảo cô khen anh tinh tế chứ, anh đành phải tinh tế cho cô xem rồi.
Cả khoảng thời gian di chuyển đó Khang được ngắm cô bác sĩ riêng của mình say ngủ, thi thoảng cô trở mình, và nhăn nhó mặt mày, anh đoán cô gặp ác mộng, cơn ác mộng khủng khϊếp, anh kéo áo khoác đắp lên người cho cô, xe dừng lại trước cửa ra vào của bệnh viện, vậy mà anh còn muốn cô nghỉ ngơi, không muốn cô thức dậy và đối diện với thực tại, anh muốn giúp cô, nhưng phải làm sao để giúp một cách tế nhị và khiến cô vui vẻ nhận lời đây? cô gái này làm anh khó xử quá.
Tư Đen đem cho Khang một chiếc túi và nhắn với anh là có chuyện gấp phải rời đi, Khang lại không muốn rời xa cô gái này, muốn ở bên và che chở cho cô, muốn cho cô được cười, được hạnh phúc.
- Đại ca chúng nó lại đến sòng bài càn quét, bắt chúng ta phải nôn tiền và trả người.
- Thôi được, mày nói anh em chuẩn bị tinh thần đi, chúng ta phải đến chăm sóc chúng một chuyến.
- Còn cô gái này thì sao hả anh?
- Để cô ấy ngủ thêm một chút, rồi bảo thằng Tài đưa túi đồ cho cô ấy, tao sẽ nhắn tin dặn dò cô ấy sau, mà này.. Mày điều tra xem vụ cháy cửa hàng của cô ấy, có gì khuất tất báo ngay cho tao.
- Vâng thưa đại ca, mời anh lên xe
Khang lên xe cùng với Tư Đen rời đi, để lại cho Hân với cơn ác mộng chưa tan, cô mơ thấy mình đang bị bà chủ nhà trọ cầm dao đuổi theo cô, cô chạy đến vách núi thì thấy Liễu và Quân đứng ở đó, cười khẩy và tiếp tay dồn cô rơi xuống vực thẳm, cô hét thật lớn và bật dậy, mồ hôi túa ra nhễ nhại, chỉ là ác mộng thôi, sao lại thật đến mức bật khóc thế này? ngày hôm nay cô khóc còn chưa đủ sao? ôm lấy chiếc áo khoác của Khang,nhìn xung quanh thì không còn thấy anh ở đây nữa, anh lại một lần nữa rời đi và không nói gì với cô. chắc cô phải rút lại lời khen ngợi rằng anh là người tinh tế.
Hân mở cửa xe bước ra, thì gặp Tài đưa túi đồ cho cô, trong đó có bộ quần áo mới, một đôi giày mới, một lời nhắn nhủ yêu thương, cô xúc động đưa tay gạt đi nước mắt, ngước mắt lên trời thầm nhủ: “ Liệu cô và anh có còn gặp lại nhau hay không?
Tư Đen mở cửa xe cho Khang bước vào một sòng bài lớn nằm giữa trung tâm Hà Nội, cất cả đàn em ở đây đều cúi đầu kính cẩn, Khang khoát tay và bước vào bên trong, có mặt là Toàn Chó Điên, hắn đến để đòi người.
- Anh khang, tôi chờ anh quá lâu rồi đấy.
- Chú mày muốn gì ở tao?
- Anh Khang cứ đùa dai, tôi đến đây đòi người, bọn thuộc hạ của tôi không ra tay sát hại anh, anh nên nhìn lại kẻ thù xung quanh mình đi, xem có bao nhiêu, mà chưa gì đã đổ hết tội lỗi lên anh em của tôi.
- Đúng là Toàn Chó Điên, nóng vội mất khôn, tin đồn quả là không sai, đến cả ông chủ còn nóng vội thì làm sao chỉ đạo được thuộc hạ, rất tiếc trước khi chú mày đến đây, thì bọn chó con nó đã khai ra hết rồi.
Toàn chó điên tức giận vì bọn đàn em ngu ngốc, nhát gan và sợ chết, hắn biết âm mưu đã bị Khang lật tẩy, nên cũng lật bài ngửa với anh luôn.
- Thôi thì tôi chịu thua anh ván bài này, nhưng từ khi anh đặt chân lên đất làm ăn của tôi, chúng tôi không còn mối hàng như trước, anh cũng nên biết đường chừa cho tôi một đường chứ?
- Trên thương trường ai có đầu óc, có năng lực kẻ đó là kẻ thắng cuộc, theo luật giang hồ, mày muốn đưa mấy con chó về thì để lại một ngón tay, còn không chúng nó sẽ chết.
- Xem như thằng Toàn dạy dỗ đàn em không tốt, ok, nói được làm được, hôm nay tôi sẽ để lại đây một ngón tay. anh còn chờ đợi gì nữa, ra tay đi.
Không chần chừ một giây, Khang ra lệnh cho Tư Đen thực hành luật giang hồ, vẻ mặt của Toàn chó điên lúc này vô cùng căm phẫn, hắn để bàn tay lên mặt bàn, để mặc cho Tư Đen muốn làm gì thì làm, hắn quay mặt đi hướng khác. Bỗng ‘ phập‘ một tiếng nhẹ tênh, ngón tay của chó điên đã lìa khỏi bàn, Tư Đen gói ghém cẩn thận và trao trả cho hắn, mấy tên đàn em đi cùng với chó điên phải lấy khăn giấy bịt ngón tay đang chảy máu của hắn, xong việc Khang cũng không lòng vòng, anh nhếch miệng đuổi khách.
- Thả mấy con chó con ra đi, chó mẹ đến đón về rồi.
- Vâng, thưa đại ca
Cho dù tức giận đến ứa máu trong đôi mắt nhưng Toàn vẫn phải kìm nén và buông một câu cảm ơn với Khang.
- Cảm ơn anh Khang, chúng tôi xin phép.
- Chú nên nhớ, trước khi muốn đυ.ng đến ai phải ngồi trong nhà vệ sinh mà suy nghĩ, đừng nóng vội mất khôn.
- Cảm ơn anh đã chỉ dạy, cuộc đời còn dài, những gì ở phía trước mới là thứ chúng ta hướng đến, anh nhớ giữ sức khỏe, tạm biệt
- Không tiễn.
Nhìn theo bóng lưng của Toàn chó điên và đàn em của hắn, Khang thở dài dặn dò Tư Đen.
- Bảo mấy anh em phải cẩn trọng, khách vào sòng bài phải kiểm tra sát sao một chút, anh không muốn có chuyện dù là nhỏ nhất xảy ra.
- Vâng, thưa đại ca, anh có vào bên trong khảo sát một vòng không ạ?
- Hôm nay sinh nhật mẹ anh, chở anh về nhà đi.
- Ấy, Vậy để em đặt bánh và mua quà cho Bác gái.
- Không cần đâu, tôi chuẩn bị rồi, đi thôi.
Khang về nhà thấy bố và mẹ đang ngồi ở phòng khách, anh chào hỏi định bước vào phòng, nhưng vì hôm nay là sinh nhật của bà Nhàn khiến bước chân của anh chùn bước, anh bước đến phía sau bà Nhàn, ôm lấy cổ của bà, đưa ra phía trước mặt bà một hộp quà nhỏ.
- Chúc mừng sinh nhật mẹ của con, hy vọng mẹ thích món quà này.
- Mẹ cảm ơn con trai, Khang à, con ngồi xuống đây với mẹ một chút được không?
Mẹ có chuyện gì ạ
Bà Nhàn chưa kịp tỏ bày tình cảm với con trai, thì ông Tín gằn giọng.
- Từ bao giờ mà vợ chồng tôi muốn gặp anh lại khó hơn gặp tổng thống thế hả, anh ngồi xuống đây, chúng tôi có chuyện cần bàn với anh đây?
- Con biết Bố mẹ muốn nói chuyện gì? con nói luôn cho nhanh, thứ nhất con không đến công ty của Bố làm việc, thứ hai con không lấy vợ theo sự sắp đặt của bố mẹ.
- Anh to gan quá rồi đấy, anh có còn xem hai chúng tôi là bố mẹ của anh không hả?
Con còn trở về ngôi nhà này, có nghĩa là con luôn tôn trọng Bố và mẹ.
- Tôn trọng chúng tôi sao? mà anh chưa hành động đúng nghĩa tôn trọng, anh chỉ nói cho có.
Thấy hai cha con cự cãi nhau, bà Nhàn buồn bã đứng dậy bước vào phòng, hộp quà sinh nhật mà Khang vừa tặng, bà cũng để trên mặt bàn, đứa con trai bất trị của bà, nói mãi cũng như nước đổ đầu vịt, đã hơn 30 tuổi rồi vẫn để cho bà bận lòng.
Ông bà thèm được nghe tiếng trẻ con khóc trong nhà, thèm được ăn những bữa cơm ấm cúng, vui vẻ, gần cuối đời rồi vậy mà đứa con trai duy nhất này luôn khiến cho bà tức điên, chỉ vì ông Tín có đứa con ngoài giá thú, hình tượng về người cha hoàn hảo đã sụp đổ trong mắt của Khang, từ đó cậu bé Khang cũng biến thành một người khác, lạnh lùng, bất cần, bỏ nhà đi theo một tên giang hồ có tiếng và không trở về nhà nữa.
Khoảng thời gian bà Nhàn đổ bệnh, khẩn thiết van nài anh trở về nhà với bà, Khang mới dọn đồ về nhà sống, nhưng đứa con trai này đã không còn là con trai của bà nữa, con quỷ nào đó đã cướp mất linh hồn của con trai bà rồi, bà có muốn trách ông Tín cũng chẳng thể quay lại được quá khứ, nhưng nếu để sống hạnh phúc như trước đây, thì đó là điều không thể.
- Anh thấy rồi đấy, tôi và anh có tranh cãi qua lại, thì người đau buồn nhất là mẹ của anh, anh nên nhìn lại bản thân của mình đi, đừng để bà ấy cô đơn trong ngôi nhà này.
- Không có mặt mẹ ở đây, ông không cần phải đóng kịch với tôi nữa, nếu ông biết nghĩ cho mẹ tôi, thì ông đã không dây dưa với mụ đàn bà kia, và có thêm một thằng con riêng.
- Đừng có dở giọng láo toét ở đây, đó là tuổi trẻ của ta, tuổi trẻ ai mà không mắc sai lầm, cái con cần nghĩ đến là tương lai, ta chọn mẹ con và con chính là đứa con trai của ta.
- Ông đừng tưởng tôi không biết bà ta vẫn vòi tiền, và bắt ông cho bà ta một danh phận, ông không có tư cách để dạy dỗ tôi, đừng bắt tôi phải làm theo ý của ông.
- Mày… thằng mất dạy
Nói xong Khang cầm hộp quà bước vào phòng của bà Nhàn, để mặc cho Tín tức giận, ném cả tách trà trên bàn xuống đất, Bà Thơm giúp việc nghe tiếng động lại chạy lên kêu ông chủ bớt giận, rồi bà lại dọn dẹp hiện trường vỡ tan này, đối với bà mọi thứ xảy đến trong ngôi nhà này đều quá quen thuộc, bà thương cho cả ông bà và cậu Khang, ai cũng có những nỗi đau, những quan điểm cho riêng mình, có nói mãi cũng không hết được chiến tranh, đến bao giờ mọi chuyện mới êm xuôi đây? đó là câu hỏi mà đến chính bà còn mong chờ.
Bà Nhàn nằm quay lưng vào trong tường, Khang ngồi xuống bên cạnh mẹ, anh để hộp quà lên bàn trang điểm cho bà rồi nằm xuống ôm lấy bà giọng nói nhẹ nhàng hết mức.
- Mẹ à, con xin lỗi, con lại làm mẹ buồn, mẹ dạy mở quà con tặng đi ạ.
- Anh cứ mặc kệ tôi, quà cáp làm gì, cái tôi muốn là cái khác.
- Hôm nay ngày vui của mẹ mà, con sẽ nghe mẹ, mẹ nói con nghe.
Bà Nhàn nghe con trai nói như vậy, thì ngồi bật dậy, nắm lấy tay con trai, giọng nói vui mừng hẳn lên.
- Để mẹ bảo bác Thơm lấy bánh kem rồi thổi nến sinh nhật với mẹ nhé!
- Vâng ạ
Bà Thơm mang bánh và nến vào trong phòng cho bà Nhàn, tranh thủ lúc này Khang lấy món quà cho mẹ, một chiếc vòng tay phong thủy rất đẹp, sau khi thổi nến cho bà vui, Khang cũng ăn miếng bánh kem để lấy lòng mẹ, bà Nhàn cười tít mắt, cứ ngồi bên nắm tay con trai, thở dài thở ngắn, vì lâu lắm rồi hai mẹ con mới được tình cảm như thế này.
- Khang này, con như thế này khiến mẹ rất vui
- Con cũng muốn ở gần mẹ, làm cho mẹ vui, nhưng mẹ cho con thêm thời gian được không ạ, con không thể hòa hợp với bố được.
- Thôi được, chuyện của bố để sau, nhưng chuyện lập gia đình, con không ưng ai bên ngoài sao?
- Con chưa nghĩ đến, còn công việc kinh doanh của con đang trục trặc vài thứ, con muốn tập trung vào nó.
- Con còn muốn dành cho công việc đến khi nào? con chỉ cần về công ty, bố để lại tất cả cho con rồi, con làm gì phải vất vả bên ngoài nữa chứ?
- Đó là công sức của bố chứ không phải của con, con phải có sự nghiệp bên ngoài.
- Thế đến khi nào tôi mới có cháu bế bồng, hay là đến chết hả?
- Kìa mẹ, mẹ đừng tức giận như thế.
- Thế thì nghe lời mẹ, mẹ sẽ không giận con,không buồn con nữa, hôm nay là sinh nhật lần thứ 58 của mẹ rồi, con định để mẹ đến năm 60 tuổi, còn chưa có cháu nội bế bồng hay sao?
- Vâng vâng, được rồi, con nghe mẹ, sẽ tìm hiểu và kết hôn.
- Con cứ yên tâm giao việc này cho mẹ, con gái đối tác của Bố con, mẹ gặp con bé rồi, rất lễ phép và xinh đẹp, còn mới đi học về, mẹ xếp thời gian cho hai đứa gặp nhau nhé.
- Vâng, con nghe theo mẹ, giờ mẹ nghỉ ngơi sớm nhé, con phải về phòng tắm đây ạ.
- ừ ừ, con cứ yên tâm nhé, ngủ ngon nhé con trai của mẹ.
Nhìn thấy bà Nhàn vui như vậy, Khang cho dù nặng lòng cũng chịu chấp nhận, mẹ anh đã khổ tâm vì bố bao nhiêu lâu nay, hi vọng của bà giờ chỉ có anh thôi, anh không thể làm cho bà buồn và thất vọng thêm nữa, xả vòi nước mát lạnh xuống cơ thể cường tráng, nhìn lại viết thương bên sườn bụng, anh lại nhớ đến Hân, cô gái mạnh mẽ, kiên cường và cũng thật yếu đuối, lạ thật anh muốn gặp cô rồi.