Khang kéo Hân về phòng giám đốc, tranh thủ chạm nhẹ lên môi của cô, đưa mũi của mình, cọ lên má và mũi của cô cưng nựng, Hân có thể cảm nhận được niềm vui của anh lúc này, và điều hạnh phúc nhất chính là ông Tiệp chấp nhận cô, chúc phúc cho cô và anh bên nhau.
- Em phải gọi là bố chứ? lần sau không được gọi là bác nữa nghe chưa?
- Thôi em ngại òm, bác đã cho phép được gọi đâu, phải đợi bố mẹ em tỉnh dậy, hai bên qua lại nói chuyện, thì em mới dám gọi bố chồng, mẹ chồng chứ?
- Đúng thế, nhất định bố mẹ vợ sẽ tỉnh dậy nhanh thôi.
- Bây giờ mạnh miệng nhỉ, ai đồng ý làm vợ anh đâu mà gọi là vợ.
- Kệ, em mà không cưới, là anh tới nhà em ăn vạ, nhất định không buông tha cho em.
Tiếng cười đùa vang lên không ngớt, bao nhiêu dự tính trong tương lai được anh kể cho Hân nghe, nhìn ánh mắt đăm chiêu và hạnh phúc này, Hân muốn mãi mãi kéo dài, chỉ cần đợi bố mẹ cô tỉnh dậy, là mọi ước muốn của cô sẽ thành sự thật.
Đang đắm chìm với những khoảnh khắc riêng tư, bỗng điện thoại của Khang rung chuông, là Tư Đen gọi báo cáo.
- Đại ca, cô Trinh nói có việc quan trọng muốn nói với anh.
- Chuyện gì chứ? nếu như cô ta muốn được trở về nhà, hãy đợi ông Vinh chuyển nhượng cổ phần, lúc đó chúng ta sẽ đưa cô ta về.
- Không phải anh ạ, cô ta muốn nói với anh chuyện khác, và muốn gặp trực tiếp, cô ta không còn van xin hay kêu cứu nữa, hình như là chuyện quan trọng.
- Thôi được, chú cho cô ta ăn uống đi, lát anh sẽ đến.
Khang không rõ còn bí mật nào mà Trinh muốn cho anh biết, hay cô ta muốn dở trò gì, nhưng đến đầu giờ chiều, anh và Hân cũng đến địa bàn và nói chuyện với cô ta.
Ngồi đối diện trong căn phòng cách âm khá tốt, Kiều Trinh được tắm gội và mặc quần áo sạch sẽ, cô ta ngước nhìn Khang và Hân bằng đôi mắt vô cảm, nụ cười xinh đẹp như hoa, thật tiếc Khang lại không thể rung động.
- Cô có chuyện gì muốn nói với tôi, nói nhanh đi.
- Tôi muốn anh thả tôi ra, không truy cứu việc tôi bắt cóc cô ta và cả bố tôi nữa.
- Lý do gì khiến cô mạnh miệng như vậy?
- Vì tôi đang nắm giữ trong tay bằng chứng em trai cùng cha khác mẹ của anh, chính là người gây tai nạn và bỏ trốn, nếu như tôi có mệnh hệ gì, ngay lập tức hắn ta cũng bị truy tố.
- Khá khen cho sự gan dạ của cô, làm sao tôi có thể tin lời của cô nói, biết đâu cô đang chạy tội.
- Tôi thề là không nói sai, giờ tôi phải tìm cách thoát thân chứ? tôi sẽ giao bằng chứng cho anh, điều kiện chỉ có một điều, anh thả tôi ra.
- Ok, Tôi tin cô, nhưng cô nên nhớ, thằng em trai cùng cha khác mẹ với tôi, nó sống hay chết không liên quan đến tôi, bố tôi mà biết tin này, có khi ông cũng muốn tống nó vào trại giam, để nhà nước giáo dục lại nó cho tốt, thế nên cuộc trao đổi này, cô thua cuộc.
Hân ngồi bên cạnh Khang toàn thân run rẩy, thật không ngờ người đàn ông cô yêu trong suốt 3 năm, lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, sẵn sàng gϊếŧ cô vì những ân oán thù hận, cô muốn gặp hắn, muốn tự tay gϊếŧ hắn và chôn sâu dưới lòng đất, Khang hiểu được điều đó, ai trong hoàn cảnh của Hân rồi cũng căm phẫn giống cô, anh bước lại gần Trinh, nói nhỏ với cô ta điều cuối cùng.
- Cô nhanh chóng đưa bằng chứng của Quân ra đây? vì trước sau gì chúng tôi cũng tìm ra được, đưa ra sớm, cô sẽ được gặp lại bố cô sớm, cô chọn đi.
- Tôi…… tôi sẽ đưa cho anh, xin anh đừng làm khó cho bố tôi nữa.
Khang kéo Hân rời khỏi, giao lại tất cả mọi việc cho Tư Đen, lúc này anh chỉ muốn được an ủi cô, muốn đưa cô đến một nơi không có ai làm phiền, làm chỗ dựa vững chắc cho cô, để mặc cô khóc, cô trút giận thế nào, anh cũng cam lòng.
Sau khi nhận quyết định đi du học, Quân gọi cho Liễu không được, nỗi nhớ điên cuồng, thân dưới luôn trong tình trạng báo động, hắn muốn tìm Liễu để giải quyết nhu cầu, hắn bỏ mặc sự van xin của bà Loan, vứt bỏ ngoài tai lời nói của bà ta, chạy đến công ty mà Liễu làm việc nhưng vẫn không gặp được cô ta.
Quân quyết định đứng ngoài cổng và đợi chờ Liễu, giờ tan tầm dòng người chen nhau ra cổng lớn, trong đám đông đó rất dễ để Quân nhận ra Liễu, hắn chạy thật nhanh và tóm lấy tay của cô kéo thật mạnh ra một con hẻm nhỏ, trực tiếp ném tay của Liễu ra và gằn giọng.
- Tại sao cô không nghe máy của tôi? nói…
- Tôi, tôi bị mất điện thoại, anh tức giận cái gì chứ?
- Cô có thể đến nhà tìm tôi cơ mà, em không nhớ tôi sao? đi theo tôi, ngay bây giờ.
Không cho Liễu nhiều lời, hắn lôi cô đi vào một nhà nghỉ gần đó, mặc kệ cho Liễu giằng co, quát nạt, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt nhòm ngó, hắn vẫn không để tâm, còn ngang nhiên ném Liễu vào quầy lễ tân, bắt nhân viên nhà nghỉ đưa chìa khóa phòng, trong ánh mắt vô cùng hoang mang, Liễu muốn cầu cứu người nhân viên kia, nhưng lại không biết phải làm cách nào, chỉ có thể dùng ánh mắt van lơn, cầu xin họ.
Ném Liễu lên giường, Quân vồ vập đè lên người của cô, hai tay xé toạc quần áo, ném hết xuống dưới chân, hắn dùng chân kẹp hai chân của Liễu và trực tiếp hôn lên môi cô, tiếp xuống cổ và cắn xé ngực của cô một cách thô bạo, Liễu cố vùng vẫy, bật khóc, cự tuyệt, nhưng đổi lại chính là sự cuồng bạo càng lúc càng mãnh liệt của Quân.
- Anh điên rồi hả, anh tránh xa tôi ra.
- Ngậm mồm vào, và phục vụ tao ngay.
Liễu tận dụng sơ hở hắn nới lỏng bàn chân, lồm cồm bò dậy, lấy gối ném vào người của Quân, tính chạy ra cửa, nhưng Quân lại nhanh hơn cô một bước, hắn tóm lấy tóc của cô giật ra phía sau, và liên tiếp ban cho Liễu 3 cái tát nảy lửa, Liễu lấy tay ôm má, bật khóc nức nở.
Quân không tha cho cô, hắn tiếp tục lôi cô lên giường, lột qυầи ɭóŧ của cô và thô bạo đi vào sâu bên trong cơ thể của Liễu, từng đợt luân động dồn dập, hơi thở gấp gáp rêи ɾỉ vang lên như một kẻ bệnh hoạn, hắn bắt Liễu phải gọi tên của hắn, rêи ɾỉ theo từng cú thúc mạnh, thì mới buông tha cho cô.
Vài phút sau đó, Quân bước từ nhà tắm ra, thấy Liễu vẫn ngồi run rẩy trên giường, quần áo công sở rách nát, hắn cười khinh bỉ, bước lại gần cô đưa tay vuốt ve đôi gò má, tiếp tục buông lời thô bỉ.
- Cứ 2 ngày phải tìm gặp tao, để giúp tao thỏa mãn, nếu không thì mày biết hậu quả rồi đấy? ranh con.
- Anh là cái thá gì mà tôi phải nghe theo anh chứ? chỉ có con Hân ngu ngốc mới nghe theo lời của anh.
- Mày nói gì? mày dám nhắc đến tên cô ta trước mặt tao, chính vì mày nên tao và Hân mới phải chia tay nhau, bây giờ tao hỏi mày, có phải tất cả là âm mưu của mày hay không?
- Tôi làm thì sao? nếu anh tin tưởng vào nó thì anh đã không bị lung lay bởi lời nói của tôi, và cả mẹ của anh, bà ta ngu ngốc, tham lam nên mới bị tôi lừa gạt.
Quân lúc này mới đủ tỉnh táo để nhận diện lại mọi chuyện, đầu óc của anh chỉ nghĩ đến cảnh lên giường với cô ta, nghe lời ngon ngọt của bà Loan, mà quên mất sự khắc nghiệt trong cuộc sống này, không làm mà có ăn đúng là chỉ có bốc phân mà thôi, anh chầm chậm ngồi xuống giường, nhìn thẳng vào mắt của Liễu, và hỏi tiếp một cầu thắc mắc.
- Vậy mày nói cho tao nghe, vì sao khi xa mày, tao lại thèm được quan hệ và làʍ t̠ìиɦ với mày, mày bỏ bùa tao đúng không?
- Đúng, là tao làm, chính là tao đổ hết tội lỗi cho con Hân, vì tao ghét nó, tao muốn cướp mày khỏi nó, tao muốn nó đau khổ, chứ thật ra tao không hề yêu mày, mẹ con nhà mày chỉ là công cụ của tao mà thôi.
- MẸ KIẾP. con khốn tao gϊếŧ chết mày.
Sự phẫn uất lên đến đỉnh điểm, trước nụ cười mỉa mai của Liễu, Quân với lấy chiếc gối và úp lên mặt của Liễu, khiến hô hấp của cô ta bị đứt đoạn, Liễu yếu ớt chống cự, lúc chới với nhất cô ta dùng chân đạp vào hạ bộ của Quân, khiến hắn đau đớn mà dừng tay lại, trên mồm liên tiếp văng ra những câu chửi thề.
Liễu vội vàng trườn khỏi giường, chạy tới kệ để đồ uống, cô ta ôm lấy bình đun nước siêu tốc, dừng hết sức đập vào đầu của Quân, một cú đập, 2 cú đập vẫn thấy Quân còn sức chiến đấu, đường cùng cô ta hét lớn một tiếng, và đập liên tiếp vào mặt vào đầu của Quân.
Cơn thịnh nộ qua đi, cũng chính là lúc Quân nằm sõng soài ra nền gạch, máu me be bét, thấm hết vào quần áo của anh ta, Liễu không biết anh ta còn sống hay đã chết, cô ta lồm cồm mặc quần áo, ôm túi và chạy mất dạng, sự sợ hãi bủa vây, hành động vội vàng của Liễu khiến cho cô bé lễ tân phải gọi cho cảnh sát đến ngay nhà nghỉ.