Tại một quán café sang trọng, Liễu bước vào bên trong để tìm người, thấy bà Loan ngồi trong một góc nhỏ yên tĩnh, cô ta niềm nở bước đến và kính cẩn chào hỏi.
- Bác gái, bác đợi cháu có lâu không ạ? Cháu xin lỗi tại sếp lớn cứ gọi lại dặn dò mấy chuyện thăng chức ấy ạ
- Ôi dào, cô sắp được thăng chức hả, ôi đúng là giỏi giang quá, còn trẻ mà một năm thăng tiến liên tục.
- Dạ vâng, cháu sắp lên trưởng phòng rồi, cũng cố gắng lắm ạ, do năng lực của cháu chứ không phải do may mắn đâu bác.
- Tôi biết chứ! Hẹn cô ra đây, là tôi muốn tặng cho cô món quà này. Cảm ơn cô đã giúp tôi.
Vừa nói bà Loan vừa đẩy một hộp quà về phía Liễu, kèm theo đó là một chiếc phong bì khá dày, bà cũng tiện miệng mà nói luôn.
- May mà có cô cảnh tỉnh cho tôi, chứ không thì tôi còn mù quáng, tin con bé kia nó ngây thơ ngoan ngoãn lại có ngày có cuỗm hết tiền của thằng Quân.
- Bác tặng cháu thì cháu xin, nhưng còn phong bì này, cháu không dám nhận đâu ạ, cháu đi làm cũng có tiền, cháu giúp bác vì thấy anh Quân bị con Hân nó hành hạ, khổ thân anh ấy lắm. đến ăn cơm còn chả có thời gian mà ăn, công việc thì bỏ bê, nghĩ cái cảnh bác mà nhìn thấy, chắc đau lòng muốn chết.
- Đấy đấy. tôi biết ngay mà, thôi cô cứ cầm lấy, bằng này chả ăn thua gì so với việc cô giúp gia đình tôi, thằng Quân nó cũng dứt khoát chia tay rồi, tôi cũng nhẹ lòng.
Liễu cười nhẹ nhàng rồi cất phong bì vào túi xách, còn làm ra bộ mặt tội nghiệp, than thân trách phận nói với bà Loan:
- Cháu cũng mới chuyển ra ngoài sống rồi bác ạ, đúng là người xưa có câu “ chọn bạn mà chơi “ quả thật không sai, trước đây cháu cũng nghĩ nó tốt, chơi với nó, thương nó như chị em trong nhà, thế mà nó không biết điều, mua bùa ngải để dụ dỗ anh Quân, còn nhiều người đàn ông khác lắm đâu chỉ riêng anh Quân, cô ta lừa hết người này, người kia để lấy tiền tiêu xài, mở shop quần áo, chứ Bác nghĩ xem, một đứa nhà quê như nó lấy đâu ra tiền chứ?
- Thì đấy? khổ cái thằng Quân 4 năm trời bây giờ mới tỉnh ngộ, cô ra ngoài sống là đúng rồi, loại người như cô ta thì không nên lại gần, cũng may có cô chỉ cách, không thì chết dở.
- Sau này cô ta mà đeo bám anh Quân, bác cứ alo cho cháu, cháu sẽ giúp nhiệt tình, bây giờ cháu cũng chưa cạch mặt với Hân được, sợ nó thù cháu, nó tìm cách trả thù thì cháu lại gặp nguy hiểm.
- Bởi thế mới nói, cô cứ bình thường với nó. Tránh xa nó ra là được, ôi nghĩ đến mà còn hãi quá. Trời ơi trời ơi.
Bà Loan luôn miệng kêu than ông trời, còn Liễu lại cười khẩy cho sự ngu ngốc của bà ta, rồi ai đi chăng nữa cũng chỉ là một con tốt thí trong tay của Liễu thôi, nói dăm ba câu Liễu cũng đứng dậy ra về, cô ta đã nói dối Hân là đi công tác, nhưng thực chất Liễu đã chuyển ra ngoài sống với nhân tình của mình, một lão già trong công ty, hứa hẹn cho Liễu thăng chức và chu cấp tất cả cho cô ta, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn, làʍ t̠ìиɦ giỏi và kín miệng là được thôi. Thật ra ông Tiến cũng gạ gẫm rất nhiều cô gái nhưng đều bất thành chỉ có Liễu tham tiền, và muốn thoát nghèo nên mới coi thường bản thân, đưa chân vào con đường nhơ nhớp này.
Cô ta rất ghét Hân, vì Hân luôn gặp may mắn trong cuộc sống, từ những ngày đầu tiên lên Hà Nội lập nghiệp, Liễu và Hân gặp nhau khi cùng làm tạp vụ cho một quán cơm bình dân, anh chị chủ quán rất yêu quý Hân, giúp đỡ cho cô nhiều, sau này khi Liễu đi học còn Hân phải tiếp tục bon chen với cuộc sống, thì Hân lại bị bạn trai cắm sừng, chê bai cô ta nhà quê, xấu tính và tham lam, trong khi đó Hân lại gặp được Quân, anh ta theo đuổi yêu thương, chăm sóc cho Hân, cả hơn một năm trời Hân mới nhận lời yêu. ấy vậy mà Hân còn do dự không giám yêu Quân vì hoàn cảnh nghèo, không xứng với Quân. Chính vì điều đó lại khiến cho Liễu căm ghét Hân nhiều hơn, rõ ràng đó là sự giả tạo, thấy trai nhà giàu không đu bám lại còn chê bai, trong khi đó Hân sinh ra trong gia đình nghèo, bố mẹ cô ở quê đều làm ruộng, còn phải nuôi thêm hai đứa em học hành, tại sao cô lại ra vẻ như bất cần và ra oai với Liễu chứ?
Liễu càng hận càng ghét Hân, thì Hân lại vô tư và luôn coi Liễu là người bạn thân thiết, có gì cũng chia sẻ cho Liễu, những đợt đi thực tập xa nhà, tiền bạc còn không có Hân còn nấu cơm cho bạn, dúi tiền cho bạn chi tiêu, ấy vậy mà những hành động đó lại càng khiến Liễu căm ghét cô hơn, trong mắt của Liễu chỉ có sự hận thù và căm ghét, rồi những lần Quân đưa đón, chăm sóc Hân trước mặt Liễu lại khiến cô ta điên máu hơn, những món ăn mà Hân mua sau khi đi chơi với Quân về, đều bị Liễu ném đi không thương tiếc, sự thù hận nung nấu càng ngày càng nhiều, đến mức Liễu phải đi tìm bà Loan để đặt lời xấu về cô, đáng tiếc những điều hoang đường đó là do ý nghĩ điên khùng của Liễu tự biên tự diễn mà ra, và Hân vẫn ngây thơ cho rằng Liễu là cô bạn thân nhất, người bạn cô yêu quý nhất trong cuộc đời này.
Đi taxi qua shop áo quần của Hân, Liễu nói với chú tài xế dừng xe lại, cô ta muốn ngắm nhìn Hân đang đầu tắt mặt tối, kì kèo mặc cả với khách từng đồng, để có tiền mà lo cho gia đình, tặng cho Hân một nụ cười khinh bỉ, cô ta lấy điện thoại ra và gọi cho Quân:
- Anh có rảnh không? Đến quán bar Thiên Đường đi, em có điều này muốn nói với anh.
- Tôi đang ở đây rồi, cô đến đi.
Bước vào quán bar Liễu dễ dàng tìm thấy Quân, đang ngồi trên quầy bar, hai chai rượu ngoại đã vơi cạn, mặt mày đỏ ké, Liễu tiến sát lại gần hơn, nói nhỏ nhẹ vào tai của Quân ;
- Thật tội nghiệp cho anh, em mới đi qua shop cái Hân, thấy nó được anh chàng nào đó chở đi chơi rồi, sao anh phải buồn và ngồi ủ rũ ở đây thế này?
- Mẹ kiếp, cũng chả liên quan gì đến tôi, chúng tôi chia tay rồi.
- ấy chết sao lại không liên quan được, có ai mới chia tay buổi sáng, buổi tối lại đi chơi với trai được luôn không?, em chỉ thấy tội nghiệp anh, nên mới nói cho anh biết thôi.
- Không phải cô và Hân là bạn thân sao? Cô không giấu cho cô ta, cô nói với tôi làm gì?
- Em nói rồi, em không thể bênh vực, che đậy cái xấu.
Nói xong cô ta đưa tay rót rượu vào ly cho mình, đưa lên đong đưa trước mặt Quân, ánh mắt đa tình hiện rõ, trao nụ cười, trao những lời móc mỉa Hân xong, cô ta cụng ly với Quân, anh ta rõ ràng không còn tỉnh táo, ấy vậy mà vẫn buông những lời thô bỉ dành cho Hân.
- Bọn đàn bà các cô đúng là đểu cáng, tồi tệ, dám lừa thằng này, khốn nạn mà.
- Sao anh lại mắng em như thế chứ? Em có làm gì sai với anh đâu, em đến đây để chia sẻ với anh mà, nào cạn ly.
- Cạn ly.
Những ly rượu đầy rồi lại vơi, uống hết lại được Liễu rót đầy, khi Quân đã say khướt, cô ta mới gọi một anh bảo vệ quán bar vác Quân đưa ra taxi, đưa anh ta đến với thiên đường thật sự.
Đêm hôm đó ở bên trong khách sạn, cả Quân và Liễu lao vào nhau điên cuồng, họ trao nhau những nồng nhiệt giấu kín, tuổi trẻ và sức mạnh của Quân làm cho Liễu khao khát, cái thứ mà lão Tiến già kia không thể phục vụ được cho cô ta, những cú thúc mạnh, những cử chỉ âu yếm này của Quân đáng lý ra Liễu mới là người được hưởng trọn, tại sao lại là Hân được tất cả chứ? Vừa làʍ t̠ìиɦ cô ta vừa nghĩ đến Hân, cứ điên dại và quằn quại dưới thân của Quân, điều đó lại khiến anh ta hăng say và kɧoáı ©ảʍ đến không ngừng.
Nửa đêm sau khi dọn hàng xong, Hân ngồi giữa shop quần áo, đưa mắt nhìn ngó xung quanh, một ngày thật bận rộn, đến cả ăn cô còn không nhớ là đã bỏ thứ gì vào bụng, ngày hôm nay thật tệ với cô, à không? Ngày hôm qua mới là ngày tệ nhất, ngày cô bị người ta mắng chửi, bị hiểu lầm mà không thể nào minh oan được cho bản thân, Hân nằm dài xuống nền gạch, đưa hai tay lên gối đầu, cô chỉ muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc, ngày mai mọi thứ sẽ quay trở lại những ngày hạnh phúc trước đây, những ngày có Quân ở bên, chăm lo, vui vẻ và đặc biệt anh luôn tin tưởng cô. Nhưng cô thừa hiểu thực tế trước mắt cô mới là sự thật, không thể nào thay đổi được, đúng là thứ thay đổi nhanh chóng nhất là lòng người.
Hân đứng dậy đi tìm đồ ăn, phải yêu thương bản thân, phải kiếm tiền thật giỏi còn phụ giúp Bố Mẹ ở quê, tự động viên chính mình phải mạnh mẽ, nghĩ vậy Hân đi ra đầu ngõ mua thứ gì ngon ngon để vỗ về chiếc bụng đói của cô, những gì đã qua đều đã qua rồi, những gì đang đến đều đang trên đường đến.