Chương 4: Chương 4: THUA TRONG THẾ NGẨNG CAO ĐẦU

Không chờ cho chủ tịch Hoàng lấy lại huyết áp và nhịp tim, nó đứng dậy tháo kính. Lúc nãy mọi người mới có dịp nhìn kĩ khuôn mặt nó hơn. Nó không phải người có nhan sắc tuyệt đối, chỉ là ngũ quan hài hoà nhưng lại có 1 đôi mắt rất đẹp. Ở đó chứa đựng sự tinh anh, sắc sảo đôi lúc alf sắc lạnh, nhìn vào đó người đối diện như bị hút vào hồ nước sâu mà ko sao vùng vẫy đk Rõ ràng đôi mắt này nó đk thừa hưởng từ cha nó. Đôi mắt ấy hơi rướn lên nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh ông Nghiêm

- Vị này là ................

- Là mẹ con, mau chào hỏi đi.- Ông Nghiêm sực nhớ ra mình chưa có giới thiệu

- Con chào dì. - nó nắm chặt tay " bà ấy ko phải mẹ con"

- Cái con bé này phải gọi mẹ chứ, - Ông Nghiêm hướng ánh mắt về phía Hoài Phương đang đứng khép nép từ nãy giờ. Con bé gọi ta là ba rồi mà con cứ gọi dì, dì hoài nghe ko thuận tai cho lắm.

" Vậy là có con gái ngoan rồi,ba hèn chi phải ép con".Nó vẫn thản nhiên như ko nghe thấy ông Nghiêm nói gì

- Vậy chị là con gái Hoài Phương của dì

- Faye,...........- chủ tịch Hoàng gắt lên

Nhưng nó đâu có vừa, đôi lông mày lại nhướn lên, nó kéo dài giọng

- Cô Ngọc ơi. - nó kéo dài chữ " cô như khẳng định sẽ ko bao giờ gọi bà ấy là mẹ

Đến lúc này ông Nghiêm đành nhường nó 1 bước. có lẽ ông cũng hiểu đk phần nào nỗi lòng con gái.

Thấy ba xuống nước nó cũng nguôi ngoai phần nào, quay sang Hoài Phương nở 1 nụ cười cao ngạo thường thấy:

- Em là Hoàng Thiên Anh, con gái của ba chị. - nói đoạn nó cười nham hiểm, chị cứ gọi em là Faye, nếu muốn. Em kém chị 1 tuổi nên chắc đành làm em rồi.

- Chào em, chị là Hoài Phương, Rồi sực nhớ ra 3 chàng trat, cô giới thiệu, Còn đây là.............

Không để Phương nói hết câu nó quay sang 3 chàng mặt lạnh te:

- À phải rồi, Phòng cuối cùng tầng 2. - nó hất ánh nhìn ra đống hành lý phía cửa.

3 chàng đang nở nụ cười sát gái bỗng tắt phụt, nhìn nhau

- Không mau mang lên đi, nhìn cái gì.

Chết lặng

Hoài Phương đang định giải thích thì ba nó đã phi lên cốc cái " cốp" vào đầu

- Cái con tiểu yêu này, đây toàn là cậu ấm, bản bối nhà người ta chứ ko phải người ở của mày đâu con. Mà ng ta hơn con 2 tuổi đấy, cư xử phải phép coi

Nó xoa đầu, cãi cố

- Thì sao chứ, 3 người đó ko phải đàn ông hay sao, ko cần ga lăng hay sao

Không để ông Nghiêm nói thêm , Phong khoát tay:

- Dạ ko sao bác cứ để bọn con giúp Thiên Anh. Nói rồi mỗi chàng tay vác đầy 2 vali hành lí trong lòng không khỏi nguyền rủa

" Bê cả tượng nữ thần tự do về hay sao mà nặng thế ko biết".

Nhìn nó ngúng nguẩy lên tầng, Phong lắc đầu: " Lại thêm 1 cô nàng chân dài óc ngắn nữa đây."

Đặt gọn đống hành lí trong góc phòng dù mệt phờ nhưng 3 người vẫn tỏ vẻ anh hùng quay về phía nó " Coi như là vì 1 câu cảm ơn"- Tuấn tự an ủi lòng

Thế nhưng đáp lại tấm thịnh tình ấy, nó phán

- Xong rồi, các anh có thể đi

3 chàng lại 1 lần nữa chưng hửng.