Chương 7: Người thân

Trên chiếc xe đang lao vun vυ"t tiến về phía trước, Từ Tâm Di ngồi bên trong vẫn chưa từ bất ngờ cùng bàng hoàng hồi tỉnh lại. Trong tay cô lúc này đang cầm là tập hồ sơ cùng rất nhiều ảnh chụp, giấy xét nghiệm ADN và nhiều tài liệu khác. Tất cả đều là bằng chứng chứng minh cho thân phận hiện tại của cô.

Từ Tâm Di cô vậy mà không phải con gái ruột của Từ Chính Kính cùng Nguyễn Phương Bình. Họ chỉ nhặt được cô từ lúc hai tuổi và nuôi cô từ đó mà thôi.

Cha mẹ ruột của cô lại là hai cái tên vô cùng xa lạ, cha là Giang Thiên cùng mẹ là Dương Dao.

Sự thật lớn về bản thân như vậy đang bày ra trước mắt, nhưng khuôn mặt đang cúi đọc tài liệu của Từ Tâm Di vẫn là một vẻ không cảm xúc. Cô cũng không làm ra hành động gì quá khích.

Nhưng sâu trong đôi mắt thâm trầm lại cuộn lên từng đợt sóng lớn, cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hai tay đã nắm chặt lại, khiến một góc của tập hồ sơ trở nên nhăn nhúm.

Giang lão phu nhân ngồi bên cạnh nhìn thấy tất cả, bà im lặng không làm phiền cô. Bà là người từng trải qua rất nhiều chuyện, nhìn qua rất nhiều việc. Thấy cô như vậy trong lòng chỉ thấy xót xa. Dù cô có giỏi giấu cảm xúc thế nào thì cũng không qua được đôi mắt đã thành tinh của bà.

Nhớ lại khi xưa cô đã tinh nghịch hiếu động cỡ nào, vậy mà bây trờ trầm lắng bao nhiêu. Những năm qua cô đã trải qua những gì, mới khiến cô bây giờ trở nên yên lặng như vậy.

Càng nghĩ bà càng căm hận con tu hú chiếm tổ kia, cô ta đã nhận được bao nhiêu yêu thương suốt mười năm. Hưởng tất cả mọi thứ đáng ra phải thuộc về cháu gái của bà. Chỉ chậm chút nữa có lẽ cũng đã chiếm luôn cả mối hôn sự tốt nhất mà bà đã dành cho cháu mình.

Bà xúc động đưa tay nắm lấy bàn tay của Từ Tâm Di, bàn tay cô lạnh ngắt. Từ Tâm Di giật mình, cô nhìn lại trông thấy ánh mắt bà đã đỏ lên, yêu thương nhìn mình. Bàn tay đang định rụt trở về lại để nguyên. Cũng không nói một lời, chỉ hướng mắt ra ngoài cửa kính. Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đang truyền đến, cô xúc động. Đã rất lâu rồi cô chưa từng tiếp xúc cùng người khác.

Giang Thiên ngồi ghế trước nhìn qua gương chiếu, thấy cảnh này cũng thầm thở dài.

Xe dần tiến vào ngôi biệt thự của Giang gia ở thành phố Tân An. Từ Tâm Di bước xuống xe, nhìn quang cảnh xung quanh, khu đất rất rộng, cũng rất nhiều cây cỏ được chăm sóc tỉ mỉ, xanh tốt.

Cô lại ngước nhìn lên ngôi biệt thự trước mắt. Nhớ lại vài ngày trước khi mới đến Tân An, cô cũng ngước nhìn lên căn hộ cũ ở chung cư Tân Lạc. Bây giờ cô lại nhìn lên ngôi biệt thự xa hoa này. Hoàn cảnh thật quá khác xa.

Giang lão phu nhân tiến đến cầm tay cô, dịu dàng nói.

- Chúng ta đi vào thôi, đây chính là nhà của con.

Thấy cô có hơi ngơ ngác, bà mỉm cười bồi thêm.

- Nhà ở Tân An thôi, chúng ta còn rất nhiều nhà ở nhiều chỗ khác nữa.

Từ Tâm Di đột nhiên mỉm cười nhìn bà gật đầu. Tuy có chút gượng gạo, nhưng trái tim lại cảm thấy thấy ấm áp. Đã lâu rồi không có ai gọi cô về nhà.

Đối với cô thì một căn hay nhiều căn nhà, chỉ cần trong đó có người thân yêu thương thì cô đều sẽ coi là nhà.

Cả ba người tiến vào biệt thự, bên trong phòng khách đang có bốn người đang ngồi. Trong lòng mỗi người một suy nghĩ, nhưng bên ngoài đều là một vẻ bình tĩnh cùng ung dung. Tất cả đều im lặng và chờ đợi.

Trong đó có một người đàn ông trung niên, dáng người hơi đậm, mặc một bộ vest lịch sự, khuôn mặt hiền hậu đang lật tài liệu. Ông ta chính là luật sư riêng của nhà họ Giang, Tô Triết.

Hai thanh niên tuấn tú đang ngồi đọc báo, hết nhìn nhau lâu lâu lại liếc qua một cô gái ngồi đối diện. Chính là hai anh em họ Giang, Giang Hạo và Giang Tề.

Người còn lại là một cô gái, chính là Giang Yến Dung. Cô ta ngồi đối diện cùng hai anh trai mình cũng cảm nhận được không khí bối rối trong phòng lúc này.

Không hiểu sao trong lòng cô ta lại có cảm giác lo lắng, bất an. Cô ta nhìn qua Tô Triết đang lật tài liệu vốn định tới xem, nhưng bị Giang Tề mắng. Từ nhỏ cô ta vẫn luôn bị người anh hai này mắng mỏ, bắt nạt. Giang Yến Dung cảm nhận được anh ta ghét mình vậy nên trong thâm tâm có chút sợ Giang Tề.

Bị mắng cho ngồi yên lại, Giang Yến Dung vẻ ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh lướt điện thoại, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ. Sáng nay cha cùng bà nội và hai anh trai đột nhiên tới Tân An mà không báo trước.

Cha vừa đến lại nói cô hôm nay nghỉ học ở nhà, ông có chuyện gấp cần thông báo. Ngữ khí nói chuyện cũng không dịu dàng như trước kia. Thái độ của hai anh trai lại càng lạ, luôn nhìn cô với ánh mắt dò xét. Còn bà nội chính là vừa biệt thự đến đã về phòng, cô ta chưa từng được gặp mặt.

Đúng lúc Giang Yến Dung vẫn đang suy nghĩ thì ba người Từ Tâm Di đã tiến vào. Nhìn thấy Giang lão phu nhân đang thân thiết nắm tay Từ Tâm Di, điện thoại trên tay Giang Yến Dung trực tiếp rơi xuống.