Chương 2: Báo danh

Sáng hôm sau, Từ Tâm Di bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa liên hồi lại có phần gấp gáp. Mới đến đây ngày hôm qua, sáng nay đã có người đến cửa rồi sao. Cô có chút bực bội xuống giường đi ra ngoài.

Cánh cửa được mở ra, Từ Tâm Di nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, thân hình đẫy đà.

Thấy người mở cửa là một cô gái trẻ, bà ta có chút giật mình. Trong lòng thầm nghĩ, cô gái này thật xinh đẹp nhưng lại không giống cùng hai người chủ căn hộ trước kia bà ta đã gặp.

Từ Tâm Di thấy người phụ nữ vẫn nhìn mình hồi lâu không nói gì liền nhíu mày. Lúc này người phụ nữ mới phản ứng lại, mỉm cười nói.

- Cô gái, tôi là Thẩm Hà cháu có thể gọi là dì Thẩm. Nhà dì ở khu phố bên cạnh là người dọn dẹp thời vụ cho chủ căn hộ này. Nhưng đã mấy tháng rồi chưa thấy người ta chuyển khoản tiền công, gọi cũng không được, nhà lại đang có chuyện gấp. Sáng nay có hàng xóm nói, hôm qua thấy có người dọn đến nên liền mạo muội tới đây hỏi thăm một chút.

Từ Tâm Di nhìn khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ chợt hiểu ra điều gì. Cô gật đầu tỏ ý đã biết rồi đóng cửa, cứ thế đi thẳng vào nhà.

Dì Thẩm giật mình vì thái độ của Từ Tâm Di. Lúc bà ta còn đang làu bàu vài câu khó chịu thì cô đã đi ra, trong tay cầm một sấp tiền mặt.

Sau khi trả tiền và tiễn dì Thẩm kia rời đi, cô nhìn đống hồ thấy cũng không thể ngủ thêm được nữa liền chuẩn bị đến trường. Chuyện vừa xảy ra cô cũng lười nghĩ liền bỏ ra sau đầu.

Khoảng cách từ chung cư Tân Lạc đến trường đại học Tân Hoa cô phải đi hai chặng xe buýt. So với các trường khác trong thành phố thì đại học Tân Hoa khai giảng sớm hơn, đã bắt đầu năm học được một tuần rồi.

Lúc đó Từ Tâm Di còn đang loay hoay với việc bán nhà ở Giang Bắc, vậy nên không kịp đến Tân An liền báo danh muộn hơn.

Sau khi giải quyết bữa sáng nhanh gọn, cô thay một chiếc quần jean, một chiếc áo sơ mi kẻ sọc trẻ trung. Thêm một đôi giày da trắng, lại khoác một chiếc balo nhỏ. Mái tóc đen dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng. Nhìn qua là một thiếu nữ thanh xuân tràn đầy sức sống.

So với cô trước kia thì hoàn toàn trái ngược.

Từ Tâm Di nhìn vào cô gái trong gương, lại như nhìn thấy một người khác. Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang vẻ lạnh nhạt.

Sửa soạn xong xuôi, cô với tay lấy chiếc tai nghe trên bàn rồi ra khỏi nhà.

Ngồi trên xe buýt, Từ Tâm Di nhìn cảnh vật trên phố lướt qua mà có chút cảm thán. Nơi cô từng nghĩ sẽ không bao giờ quay về lại ở ngay trong tầm mắt.

Qua hai chặng xe buýt, Từ Tâm Di đã đứng trước cổng trường Tân Hoa. Có hai nam sinh nhìn thấy học muội xinh xắn thì vui mừng đi tới.

Vì đã khai giảng được một tuần, tân sinh viên đến sau như Từ Tâm Di cũng không nhiều lắm. Vậy nên người phụ trách đón tiếp chỉ có hai đàn anh này.

Sau một hồi hỏi han, cô được một trong hai người dẫn tới phòng giáo vụ làm thủ tục.

Chuyên ngành học của cô là thiết kế đồ họa. Trước đó cô không hề có phương hướng, tương lai với cô cũng rất mơ hồ. Khi đăng kí nguyện vọng cũng chỉ là đăng kí bừa, cũng may mắn cô lại đỗ. Sau đó dần tìm hiểu, Từ Tâm Di lại có hứng thú với ngành học này.

Sau cùng cô từ chối ở kí túc xá và được một nhân viên họ Đoan dẫn xuống nhận lớp. Đi qua khoảng sân trường rộng, cô nhìn thấy hàng cây bằng lăng đang vào độ có hoa nở rộ. Bên dưới gốc cây khẳng khiu lại có một khoảng tím cánh hoa rơi xuống.

Đi thêm một đoạn hành lang nữa đã đến nơi. Cô Đoan nói qua với giảng viên trong lớp rồi đưa Từ Tâm Di tiến vào. Trong lớp đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Cô Đoan giữ một nụ cười tiêu chẩn giới thiệu.

- Đây là bạn học Từ Tâm Di, có một vài lý do khách quan nên nên nhận lớp chậm trễ hơn mọi người. Sau này bạn học Từ sẽ cùng lớp với chúng ta.

Sau đó quay qua Từ Tâm Di nói cô giới thiệu về mình và tự chọn một chỗ trống bất kỳ.

- Từ Tâm Di, chào mọi người!

Cô bỏ lại một câu rồi quay sang gật đầu với cô Đoan, sau đó đi về một góc còn bàn trống cạnh cửa sổ.

Trước sau khuôn mặt cô vẫn luôn lạnh nhạt, khiến cô Đoan có chút sượng liền nói thêm vài lời rồi rời đi.

Người ngồi bên cạnh Từ Tâm Di là một nam sinh có khuôn mặt rất trắng, ngũ quan lại tinh xảo như một búp bê sứ. Cũng may là dáng người hắn cao lớn, nếu không hẳn sẽ có kẻ nhầm hắn là một cô gái.

Hắn là Hạ Nguyên, mới ngày đầu vào trường đã được coi là nam thần của rất nhiều cô gái. Kể cả các đàn chị khóa trên cũng rất để ý đến hắn.

Hạ Nguyên lúc này thấy Từ Tâm Di đến ngồi cạnh mình thì đột nhiên đỏ mặt, hắn bối rối quay đi, trong lòng lại thầm đắc ý. Hắn nghĩ, có phải là cô vừa ý với dáng vẻ của mình nên mới cố tình đến ngồi bên cạnh để tiếp cận.

Trong lớp lại có vài nữ sinh bất mãn. Trước đó cũng có người muốn ngồi cùng Hạ Nguyên nhưng đều bị hắn tìm cớ đuổi đi.

Không ngờ lại tiện nghi cho Từ Tâm Di như vậy. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp đến phát sáng kia của cô, thì ai cũng như hiểu ra chẳng nói gì thêm nữa.