Chương 7

Đại đánh một giấc ngủ say sau chuyến hành trình dài kết thúc kỳ kiến tập. Những cơn gió vô tình của tiết trời mùa thu se se lạnh, rụt rè, khẽ khàng Đại rời bỏ chiếc chăn bông ấm áp, run rẩy khoác lên người chiếc ao thu đông có cổ hình trái tim. Đôi cánh tay khoanh trước ngực để xua đi cái lạnh, Đại lao nhanh ra quán nước của bà Hằng, ngồi bó gối trên băng ghế, cầm trong tay ly trà nóng đang còn bốc hơi nghi ngút, miệng liên hồi suýt xoa.

- Mới đi kiến tập về à anh Đại?

Nghe có người nhắc đến tên mình, tiếng ai như tiếng thằng Dũng - Sinh viên năm nhất ở cùng xóm trọ, Đại ngoảnh đầu nhìn lại thì ra là nó thật. Vui vẻ nhìn nó, Đại móc từ trong túi ra một gói bánh chìa tay ra đưa về phía nó:

- Có quà cho em đây.

Chàng sinh viên năm nhất không giấu nổi niềm vui sướng, cầm gói bánh trong tay nó reo lên như một đứa trẻ. Bà Hằng vừa nhìn nó vừa đon đả rót nước cho khách:

- Mấy tháng mày đi, u nhớ mày quá. Haha

- Có mà u sợ ế mấy ly nước thì có - Tiếng thằng Dũng nói xen ngang.

- Cha bố nhà anh.

Tất thảy mỏi người lại rôm rả cười phá lên, làm cho không khí ở quán nước thật sôi nổi. Chỉ có thằng Dũng là đang ngồi đó, ánh mắt nó cứ nhìn Đại trân trân, nó bẽn lén hỏi:



- Anh Đại ơi, em hỏi thật nhé. Anh về phòng đó có thấy gì không?

Câu hỏi của thằng Dũng làm cho không khí đang sôi nổi bỗng trở nên trầm lặng xuống. Từ hôm Đại rời đi, những chuyện kỳ lạ xoay quanh căn phòng đã truyền tai nhau ra đến bên ngoài. Mọi người đều chăm chú dõi theo phản ứng của Đại.

- Thấy gì là thấy gì thằng này.

- Từ hôm anh đi kiến tập, phòng anh tối nào cũng có tiếng nước chảy róc rách, tiếng người con gái khóc lóc nỉ non ấy. Bà Thu – Chủ nhà trọ, có mở cửa phòng anh mấy lần, khi mở ra thì tiếng nước, tiếng khóc cũng không còn nữa. Mọi người trong xóm hoang mang lắm luôn.

Như để khẳng định lại lời mình nói là đúng, thằng Dũng một lần nữa nhấn mạnh:

- Anh không tin thì hỏi mọi người trong xóm trọ mà xem.

Định đưa tay gõ vào đầu thằng Dũng, nhưng nghe đến đây, khuôn mặt thật sự biến sắc, đỏ gay. Ai nhìn Đại cũng tỏ vẻ lo lắng, họ không biết rằng trong lòng Đại có chút vui mừng vì biết rằng cô nữ sinh vẫn hiện hữu ở phòng trong những tháng mình đi kiến tập.

Không khí trầm lặng bỗng chốc bị phá vỡ, tiếng cười của người phụ nữ từ phía xa vọng lại thu hút sự chú ý của mọi người. Người phụ nữ tóc tai rũ rượi, quần áo lếch thếch vừa chạy, vừa múa máy chân tay, vừa cười, vừa lảm nhảm một cách ngây dại. Bà Hằng là người đã sống ở đây đã lâu nên không còn lấy làm lạ với chuyện này. Hàng năm, cứ vào ngày này bà Hương (người phụ nữ điên) lại có những hành động khó hiểu như vậy kể từ khi đứa con trai duy nhất của bà bị sát hại trong căn nhà hoang.

(còn tiếp)