Thiệu Cảnh không phát giác gì, thấy Điền Ấu Vi tiếp nhận ấm nước, liền lưu loát lấy chậu rửa mặt và khăn mặt đưa tới: “A tỷ trước rửa mặt.”
Ân cần quá mức luôn.
Da mặt Điền Ấu Vi hơi sượng, nghĩ bụng muốn đen mặt đuổi hắn đi lại sợ sẽ làm tổn thương hắn, đành phải yên lặng rửa mặt.
Đợi nàng rửa mặt xong, Thiệu Cảnh đã bày điểm tâm đâu ra đấy: “A tỷ ăn sáng thôi.”
Điểm tâm đã nguội, cho nên hẳn là rất sớm hắn đã đứng ngoài cửa đợi nàng.
Điền Ấu Vi yên lặng ăn cơm, Thiệu Cảnh vén tay áo giống mô giống dạng sửa sang phòng ốc lại một lầm, loẹt xà loẹt xoẹt đem nước rửa mặt đem ra hoa viên tưới.
Điền Ấu Vi lén nhìn dò xét, bắt gặp hắn mặc dù gầy yếu khí lực nhỏ, động tác có chút vụng về, nhưng làm việc đâu ra đấy, nàng không khỏi có điều suy nghĩ.
“A tỷ!” Thiệu Cảnh xong việc chạy tới trước mặt nàng cười híp mắt, khuôn mặt ửng hồng, chóp mũi phủ một tầng mồ hôi mỏng, đáng yêu vô cùng.
Điền Ấu Vi vô thức muốn cười, mới lộ ra một nửa vội thu hồi lại, nghiêm thúc hỏi: “Ngươi ăn điểm tâm chưa?”
Thiệu Cảnh lắc đầu: “Ta không đói! Xưa nay ta không ăn điểm tâm!”
Lòng nàng mềm nhũn, người thường xuyên ăn không được no đương nhiên không có điểm tâm mà ăn rồi.
*Điểm tâm 点心: ăn sáng
Nàng yên lặng múc thêm chén cháo nữa đẩy tới trước mặt hắn: “Này ăn đi!”
Thiệu Cảnh sờ đầu, bất đắc dĩ húp cháo.
Động tác ăn uống rất văn nhã, không hề phát ra tiếng.
Điền Ấu Vi lấy quả trứng gà duy nhất trong hộp cơm ra, chậm rãi lột vỏ.
Đây là trứng gà dành riêng cho nàng.
Thế đạo bất ổn, nhiều hài tử mắc bệnh chết yểu, cha Điền rất sợ nàng cũng thế, mặc kệ có bao nhiêu khó, trước sau mỗi ngày cam đoan cho nàng một quả trứng gà dưỡng thân thể.
Về sau lúc nàng và Thiệu Cảnh trong giai đoạn khổ cực, Thiệu cảnh vẫn kiên trì mỗi ngày cho nàng một quả trứng gà.
Điền Ấu Vi đem trứng đặt lên mâm sứ đẩy tới trước mặt Thiệu Cảnh: “Ăn trứng đi.”
Trứng gà trắng bóc dưới hoa văn tinh mỹ xanh biếc của mâm sứ, đẹp mắt cực kỳ, Thiệu Cảnh chỉ chăm chú nhìn một lát, ép mình dời ánh mắt ra chỗ khác: “Ta ăn cháo là được rồi, người đói quá không thể ăn đồ dầu mỡ.”
“Ngươi có thể ăn.” Điền Ấu Vi gõ nhẹ mâm sứ, ngữ khí không cho phản bác nói: “Ta đêm qua ăn cua quá nhiều, hôm nay không muốn ăn trứng.”
Thiệu Cảnh chỉ hướng viện đối diện: “Bẳng không cho Nhị ca ăn đi, hắn vất vả hơn.”
“Hắn cũng có, đừng dông dài, mau ăn đi!” Điền Ấu Vi hung thần ác sát: “Nếu cha mẹ ta phát hiện ta không ăn lại lo, phiền chết!”
Thiệu cảnh bị hù run rẩy, cúi đầu há to miệng ăn.
Ăn một ngụm lớn, thế cho nên một quả trứng hai ngụm đã ăn hết vào bụng.
Hắn ngơ ngác nhìn tay trống không, cẩn thận nhìn phía Điền Ấu Vi: “Ta ngày thường kỳ thật ăn không nhiều lắm, nay có thể là....”
Muốn nói trứng gà quá nhỏ, có vẻ không biết tốt xấu.
Nói mình thật ra bị Điền Ấu Vi hù mới ăn nhanh như vậy, tựa hồ càng quá phận, thế là cũng lúng túng không biết giải thích làm sao.
Điền Ấu Vi chung sống với hắn mười mấy năm, hiểu thấu những tâm tư nhỏ này của hắn, mỉm cười ép hỏi: “Có thể cái gì?”
Thiệu Cảnh nhìn chung còn quá non hoàn toàn không phải đối thủ của Điền Ấu Vi.
Mặt hắn đỏ lên, không biết trả lời sao, cuối cùng bẹp miệng: “Ta thật sự không ăn được bao nhiêu, một nắm gạo nhỏ là có thể nuôi sống...”
Làm bộ mình ăn không được nhiều, là sợ nàng chê hắn ăn nhiều không chịu nuôi hắn đi? Điền Ấu Vi cảm giác tội ác đang dâng lên.
Đang muốn dỗ người, Hỉ Mi đã chạy vào múa may tay chân lòng đầy căm phẫn: “Cô nương sao lại khi dễ A Cảnh thiếu gia? Hắn ngoan, lại cần mẫn! Lão gia nói muốn đối xử như con cháu, người thế nhưng lại trái lời lão gia khi dễ hắn! Thật quá lắm!”
Điền Ấu Vi không thể cãi lại, đành cúi đầu nghe, thầm quái Thiệu Cảnh lanh lợi kích phát tội ác trong lòng nàng, thú vị nha....
“Cô nương ngủ tới mặt trời lên cao mới rời giường, A Cảnh thiếu gia trời chưa sáng đã dậy giúp đỡ quét dọn viện tử, tưới hoa, nhóm lửa nấu cơm còn giúp nô tỳ chiếu cố người,...”
Hỉ Mi lên án Điền Ấu Vi trên mặt viết rõ rành rành là người không hiểu chuyện còn ỷ thế hϊếp nhỏ.
“Hỉ Mi tỷ tỷ! Ngươi hiểu lầm rồi, A tỷ không nói gì, còn chia cả quả trứng gà cho ta ăn, là ta ta sợ thôi...”
Thiệu Cảnh sốt ruột níu lấy tay áo Hỉ Mi lắc lắc, đồng thời mắt lom lom nhìn Điền Ấu Vi sợ nàng tức giận.
Hỉ Mi khen ngợi: “Đúng rồi, người hiểu chuyện chăm sóc em nhỏ như thế mới phải.”
“Ta sai rồi, ta sai rồi!” Điền Ấu Vi bị làm cho đầu óc ong ong, chỉ cảm thấy cái tên “Hỉ Mi” này quả thật không lấy sai, giống như con chim Hỉ Thước không ngừng lảm nhảm.
“Về sau người không khi dễ A Cảnh thiếu gia nữa chứ?” Hỉ Mi được một tất muốn tiến thêm một thước, hoàn toàn quên mình là gia nô, Điền Ấu Vi là chủ.
Đều do người trong nhà quá mức thuần thiện, nha đầu này đã thành quen! Điền Ấu Vi sờ soạng cái mũi, tức giận nói: “Ta khi dễ hắn hồi nào? Là ta đùa hắn thôi!”
“Đùa mà người ta khóc thật chính là khi dễ người.”
Hỉ Mi nói xong, lưu loát thu dọn bát đĩa đem ra ngoài.
Ruộng ấu vi bĩu môi, nhìn Thiệu cảnh một chút, lợi hại quá ha, nhanh như vậy đã thu phục được Hỉ Mi.
Thiệu cảnh bất an níu tay áo nàng, nhỏ giọng nói: “A tỷ, trứng gà ăn ngon quá, ta lâu lắm mới được ăn, cho nên......
Thật sự là thông minh lanh lợi, mắt nhìn thấy hoa ngôn xảo ngữ không thông, lập tức đổi một viên đường giản dị.
Điền Ấu Vi vỗ vỗ đầu nhỏ của Thiệu Cảnh: “Ngươi quá thông minh.”
May mắn thiên tính nhân hậu, không phải cái ngữ khôn vặt, nếu không khẳng định tương lai là một Hỗn Thế Ma Vương.
Thiệu cảnh không biết nàng lời này là có ý gì, vội vàng cam kết::Ta về sau nhất định không thông minh.”
“Há há há......” Điền Ấu Vi bị hắn chọc cười: “Ngươi vẫn là tiếp tục thông minh đi, chỉ cần lớn lên đừng biến thành tiểu trứng thối thì tốt.”
Thiệu cảnh vò đầu có chút nghĩ không thông, mắt thấy Điền Ấu Vi muốn ra ngoài, liền đuổi theo.
Nàng cũng không muốn mang theo cái đuôi nhỏ này khắp nơi hành tẩu, nhưng mà ngẫm lại Thiệu Cảnh nếu không đi theo nàng thì đâu có nơi nào để đi, cũng không xua có đuổi hắn, chỉ là từ đầu đến cuối ngẩng đầu ưỡn ngực không phản ứng lại hắn thôi..
Cha Điền đã đến Xưởng chế gốm từ sớm, Tạ thị đang bận bịu thu địa tô.
Điền gia có mấy trăm mẫu ruộng nước, thời điểm thu địa tô, nhóm Tá điền kéo lương thực đứng xếp hàng chờ giao tiền, trong viện mênh mông một mảnh.
Điền Ấu Vi thấy Tạ thị cảm xúc bình thường, đoán rằng đêm qua Phụ thân cùng Mẹ kế vẫn chưa cãi nhau, liền nói: “Ta có một bài luyện chữ, muốn cầm đi cho cha nhìn.”
Tạ thị không rảnh quan tâm nàng, chỉ gọi lão Trương canh cổng: Ngươi đưa Vi nương đi Xưởng chế gốm, thuận tiện mang canh ấm giải rượu cho lão gia.”
Lão Trương dắt con lừa ra, cười hì hì mời Điền Ấu Vi đi lên.
Thiệu Cảnh sợ nàng bỏ lại hắn, tranh thủ níu vạt áo của nàng lay một cái, mắt cười thành vầng trăng khuyết, lấy lòng nói: “A tỷ tỷ......”
Ách...... A tỷ tỷ, nàng đâu có em gái muội muội đâu! Điền Ấu Vi chịu không được gọi hắn: “Nhanh lên đi!”