Chương 38: <Đan Xen. "KHÔNG CHO HÔN">

Edit: Khiija

Lục Gia Ngọc thật sự khó chịu, toàn bộ tháng 5 đều khó ở.

Vịn cớ Vưu Cận Ngu phải thi đại học, Vưu Cận Vi không còn ngủ lại ngõ Linh Tây nữa, cuối tuần cũng từ chối ra ngoài với anh, lý do luôn là không yên tâm em trai.

Vậy còn chưa xong.

Càng kỳ quái hơn chính là, không cho hôn.

Một thứ sáu cuối tháng 5, Lục Gia Ngọc lại dùng chiêu thức ném hết báo cáo đi để kết thúc buổi hội nghị nhàm chán.

Trợ lý muốn nói lại thôi, vội vàng đuổi theo sau.

Lục Gia Ngọc liếc anh ta: "Có chuyện gì, nói nhanh."

Trợ lý nhanh chóng trình bày: "Lâm Tư Vân đồng ý dùng danh nghĩa cá nhân để hợp tác với chúng ta, hạng mục sẽ tiếp tục được thúc đẩy, sau đó... Sau đó, sáng nay anh ta liên hệ với tôi, nói muốn cảm ơn chuyên gia đã hỗ trợ lần trước, muốn mời Lục Tổng và Vưu tiểu thư ăn một bữa cơm."

"Hừ, tên này đúng là lắm chuyện." Lục Gia Ngọc cười nhạt một tiếng. "Nói với anh ta là tôi không rảnh."

Trợ lý thở phào một hơi, đứng im nhìn Lục Gia Ngọc tan tầm rời đi... Vừa nửa buổi mà, đi đâu đây.

Lục Gia Ngọc chán chết ngồi trên ghế lái, anh nắm tay lái cả nửa ngày vẫn không biết nên đi đâu, mấy ngày này anh không muốn đến thành Bắc, thấy tên tiểu quỷ kia là bực mình.

Huống hồ, cô cũng không muốn để ý đến anh.

Lục Gia Ngọc đắn đo một hồi, về nhà.

Lúc Lục Gia Doanh tan học về, theo thói quen hét lên hỏi có mẹ ở nhà hay không, vừa nghe không có, cô bé lập tức đá bay chiếc giày, nhảy nhót đi vào.

"Lục Gia Doanh, cô ồn chết đi được."

Giọng nói lười nhác mang theo buồn ngủ vang lên.

Lục Gia Doanh ngẩn ngơ, sau đó hét lên một tiếng ném cặp sách đi chạy vào phòng khách.

"Anh! Sao anh lại đến đây? A a a Anh!"

"..."

Lục Gia Ngọc kéo gối bịt lại lỗ tai mình.

Lục Gia Doanh nhốn nháo đến gần anh kiểm tra, lẩm bẩm hỏi có phải anh lại bị đánh hay không, cướp đi gối đầu một hai phải thấy mặt anh.

Kéo gối ra, ồ, anh vẫn rất đẹp trai.

Lục Gia Ngọc: "Đừng quấy, để anh ngủ."

Lục Gia Doanh đáp một tiếng, thành thật lôi bài tập ra làm, nghĩ thầm nếu làm xong bài tập là có thể chơi với anh rồi, nói không chừng còn có thể ra ngoài chơi cùng anh.

Lúc Lục Chính Minh về nhà thấy được cảnh tượng trước mắt còn hoài nghi mắt mình bị quáng gà, sốt ruột hỏi trợ lý xem có bệnh viện khám mắt nào tốt không.

Khóe miệng trợ lý giật giật: "Ngài không nhìn lầm đâu."

Lục Chính Minh nhắm mắt, lại mở ra nhìn.

Tiểu ma vương nhà họ vậy mà ngoan ngoãn như khi mới học tiểu học, ngồi trên ghế làm bài tập, đại mà vương nhà họ lại có thể ngủ ngon lành trên sô pha. Quang cảnh năm tháng tĩnh lặng này là thế nào đây, ông già thật rồi sao?

"Doanh Doanh, anh con sao thế?" Lục Chính Minh lén lút như ăn trộm đến gần con gái hỏi: "Thằng bé đến lúc nào? Làm gì thế?"

Lục Gia Doanh nghiêm mặt nói: "Ba, anh chỉ là về nhà thôi, ba không cần chuyện bé xé ra to thế đâu."

Lục Chính Minh: "..."

Lục Gia Doanh nói xong lại lén quay đầu nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Hình như tan tầm là tới đây, không biết đến làm gì, vừa đến đã ngủ."

"Nhất định là không bình thường."

Lục Chính minh cảnh giác cao độ.

Lục Gia Ngọc muốn yên tĩnh một lát, anh ném gối đầu về phía hai cha con nhà kia: "Thấy phiền không, để yên cho người ta ngủ."

Lục Chính Minh thấy dáng vẻ thô bạo của anh mới dần yên tâm. Không phải chuyện lớn.

"Đến giờ ăn tối rồi, ngủ cái gì?" Lục Chính Minh bắt đầu đâm thọc anh, sau lại nổi lên quan tâm: "Thốc Thốc gần đây thế nào? Lần trước về nhà không khóc chứ?"

Lục Gia ngọc: "Không."

A, thì ra là giận dỗi bạn gái.

Lục Chính Minh vừa nghe liền hiểu ra.

"Doanh Doanh, ba con hôm nay muốn yên tĩnh, con ra ngoài ăn cùng anh con đi, đi đi, đi đi, giờ đi liền đi, đừng để ta nhìn thấy các người nữa."

Lục Gia Doanh vui vẻ: "Con không cần làm bài tập nữa à?"

Lục Chính Minh lườm cô bé: "Đem theo bài tập, mẹ con muốn gọi video kiểm tra."

Khuôn mặt nhỏ của Lục Gia Doanh lập tức xụ xuống. Nhưng nghĩ đến có thể đi chơi cùng anh trai, cô bé lập tức dọn sạch sách vở.

Trên xe, Lục Gia Ngọc chán nản, không muốn động đậy.

Cùng một nhóc con học sinh trung học thì có thể chơi cái gì chứ, chán chết đi được.

Lục Gia Doanh nghiêm túc đưa ra kiến nghị: "Anh, hay ta gọi anh Ngôn Thâm cùng ăn cơm đi, em lâu rồi không gặp anh ấy, bữa tiệc lần trước cũng không thấy anh ấy tham gia."

Lục Gia Ngọc: "Trong đầu cậu ta giờ chỉ còn bệnh viện cùng đối tượng xem mắt mà thôi."

Lục Gia Doanh trừng lớn mắt: "Xem mắt? Anh ấy đã lưu lạc đến mức phải đi xem mắt rồi cơ á?"

Lục Gia Ngọc hừ nhẹ, gọi cho Trần Ngôn Thâm, lời trong lời ngoài ám chỉ Trần Ngôn Thâm phải đem Đào Ánh Nhiễm đến, không biết anh lại tính kế gì.

-

Quán ăn là do Lục Gia Doanh tìm, Trên tầng có một khu xả stess.

Thừa dịp Trần Ngôn Thâm còn chưa đến, Lục Gia Doanh nhất quyết phải lên đó chơi.

Lục Gia Ngọc lần đầu được đến nơi thế này, trong ngoài đánh giá một lượt, thuận miệng hỏi: "Quả pháo nhỏ, áp lực tâm lý của cô lớn thế à? Mẹ cô không phải còn ở nước ngoài sao?"

Lục Gia Doanh buồn bã nói: "Tâm lý khống chế người khác của mẹ quá mạnh, ngày nào cũng bắt em gọi video để kiểm tra bài tập, chưa hết, em ngủ cũng phải đúng giờ."

Lục Gia Ngọc cảm thán hai tiếng, quả pháo nhỏ đúng là thảm thương.

Lục Gia Doanh buồn bực xong lại bắt đầu khoe khoang: "Anh, chỗ em tìm không tồi chứ? Anh chắc chắn chưa từng được tới chỗ như thế này, bên trong thú vị lắm đó."

Lục Gia Ngọc cười nhạo: "Anh cô họ Lục."

Mấy trò này với anh mà nói chỉ như trẻ con chơi đồ hàng, đương nhiên phải là thật mới kí©h thí©ɧ, Lục Gia Ngọc chẳng hứng thú với cái gì chỉ có tìm trò kí©h thí©ɧ là giỏi.

Lục Gia Doanh rầm rì hai tiếng, giúp anh chọn phòng ném chai.

Còn cô bé... Cô bé muốn đi đánh người, đánh chết mất đứa đáng ghét đó đi.

Lục Gia Ngọc vào phòng, liếc nhìn mũ bảo hiểm, không muốn đội nó lên, trông cứ như học sinh tiểu học. Anh vừa nghĩ vậy thì nghe thấy âm thanh của quản lý: "Yêu cầu Lục tiên sinh của phòng số 16 đội mũ bảo hiểm, nếu có gì bất tiện, hãy nhấn chuông gọi nhân viên công tác trợ giúp."

"..."

Quả nhiên, trẻ con là đáng ghét nhất.



Lục Gia Ngọc đội mũ lên, liếc nhìn mấy chai bia thủy tinh trên mặt đất. Anh đi đến ghế ngồi xuống, tùy ý nhặt một chai ném về phía trước, cái chai vừa rời tay anh đã nát tươm, tiếng thủy tinh vỡ tan giòn giã chẳng hề có cảm giác kí©h thí©ɧ, chỉ thấy ồn. Anh dừng lại, ngồi yên một chỗ, chậm rì rì dùng tay đấm mấy cái chai, đấm như thể đang đấm vào bông.

Phòng quyền anh của Lục Gia Doanh bên cạnh.

Cô bé như một chú trâu điên, vô cùng phẫn nộ hét ầm lên với mô hình người trước mặt, mỗi lần ra đòn cô bé lại cảm thấy mình như một hảo hán.

"A a a a a a!"

"Chết hết đi cho ta!"

Lục Gia Ngọc: "..."

Đánh một cái tượng giả mà cũng hưng phấn đến vậy, con bé này quá đáng thương.

Lục Gia Doanh phát tiết xong, hứng trí bừng bừng vác một thân mồ hôi chạy về phía Lục Gia Ngọc: "Anh, thú vị chứ? Sao anh ra sớm thế?"

Lục Gia Ngọc theo bản năng định trào phúng cô bé, nhưng nhìn vào hai mắt đang tỏa sáng lấp lánh kia lại nghĩ đến Vưu Cẩn Vi, Thốc Thốc của anh cũng luôn nhìn anh như vậy, hũ nút chơi gì cũng có thể vui vẻ.

"...Thú vị, lau mồ hôi đi."

Lục Gia Ngọc tùy tay ném cho cô bé cái khăn.

Lục Gia Doanh thụ sủng nhược kinh, anh trai vậy mà lại lấy khăn cho cô!

Lúc hai người xuống lầu, Trần Ngôn Thâm cũng vừa đến.

Người đàn ông nghiêm túc trong bộ tây trang và một cô gái xinh đẹp. Nhìn sắc mặt của cô gái đó là biết không phải tình nguyện, người đàn ông đối diện nhẫn nại nói gì đó, khuôn mặt lạnh nhạt có thêm tia nhu hòa. Hình ảnh này thật sự khiến người ta lầm tưởng là một cảnh phim. (góc nhìn của pháo nhỏ)

Lục Gia Doanh khϊếp sợ: "Anh, em mù mất!"

Lục Gia Ngọc mặc kệ cô bé, lập tức bước đến ngắt lời đôi nam nữ, nhìn Đào Ánh Nhiễm: "Thốc Thốc sao còn chưa tới? Gọi cho cô ấy xem."

Ngữ khí người này vô cùng tự nhiên, làm như đã hẹn cô từ trước.

Nhất thời, lời này khiến Đào Ánh Nhiễm không phản ứng kịp, cô lấy điện thoại ra gọi, gọi xong mới thấy có gì đó không đúng.

"Sao anh không tự gọi?" cô buồn bực.

Lục Gia Ngọc: "Điện thoại hết pin."

Đào Ánh Nhiễm: "..." Không hiểu sao cô thấy mình hình như bị lừa.

Thành Bắc, Vưu Cẩn Vi có chút hoang mang, tối nay cô có hẹn ăn tối sao? Lục Gia Ngọc sao không nói với cô?

"Chị, sao thế?"

Vưu Cẩn Ngu thấy cô thất thần liền lên tiếng.

Vưu Cẩn Vi tỉnh táo lại, chần chừ nói: "A Ngu, em ăn tối một mình được chứ? Tối nay chị có chút việc, trước khi em hết tiết tự học chị sẽ về."

Vưu Cận Ngu: "Em đâu phải trẻ con, chị đi đi."

Vưu Cẩn Vi dặn dò: "Đi xe cẩn thận đấy."

Vưu Cận Ngu: "Em biết."

Vưu Cận Ngu đưa cô đến đầu ngõ, thấy cô lên xe mới quay về. Một mình cậu ăn tối, dọn dẹp sạch sẽ mới lấy cặp sách, đẩy xe đạp ra cửa.

Thiếu niên lạnh lùng cưỡi xe đạp hồng phóng qua ngõ nhỏ khiến hàng xóm sôi nổi ló đầu ra nhìn theo, cả tháng nay dù đã nhìn nhiều lần nhưng mỗi khi cậu đi qua họ vẫn sẽ vui vẻ nhìn theo.

- -

Lúc Vưu Cẩn Vi đến, mọi người còn chưa gọi đồ ăn.

Bốn người ngồi ngoài ban công, hai người đàn ông nhỏ giọng trò chuyện, Đào Ánh Nhiễm nhàm chán nghịch di động, Lục Gia Doanh cặm cụi làm bài.

"Vưu Vưu!" Đào Ánh Nhiễm thấy cô đến thì kéo người ngồi xuống.

"Cậu đến chậm vậy, mình chán chết rồi."

Trần Ngôn Thâm khựng lại, liếc cô ấy một cái.

Lục Gia Ngọc nhìn vị trí trên bàn, anh và Vưu Cẩn Vi cách nhau một bởi một cái Lục Gia Doanh, anh nhấc chân đá ghế cô bé liếc mắt ra hiệu.

Lục Gia Doanh rất biết nghe lời, khoe mẽ nói: "Chị Vưu Vưu, em đổi chỗ với chị được không? Em muốn hỏi bài chị Nhiễm Nhiễm."

Vưu Cẩn Vi đồng ý, đứng lên đổi chỗ cho cô bé.

Chỉ thấy Lục Gia Doanh cầm đề toán trung học, hỏi Đào Ánh Nhiễm: "Chị Nhiễm Nhiễm, đề này phải giải thế nào?"

Đào Ánh Nhiễm: "...."

Cô theo bản năng quay đầu nhìn Trần Ngôn Thâm.

Trần Ngôn Thâm: "Câu nào?"

Lục Gia Ngọc cúi người qua, đổi toàn bộ đồ ăn trên bàn, ngữ khí không cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Mặt mũi anh đúng là không lớn bằng cô bạn của em nhỉ, chỉ cần gọi một cuộc là em đến. Thế nào, tên nhóc kia hôm nay không dính lấy em."

Vưu Cẩn Vi nhấp nhấp môi, nhẹ giọng nói: "một tuần nữa là em ấy phải thi rồi."

Lục Gia Ngọc: "Thi xong sẽ đi hả?"

Vưu Cẩn Vi bất đắc dĩ, người này nếu so với một cậu nhóc thì chắc còn phải bé hơn.

Cô dịch sang gần anh, nhỏ giọng nói: "Chỉ qua nghỉ hè nữa thôi, vào đại học thằng bé sẽ ở trong ký túc xá, anh đừng keo kiệt như vậy."

Lục Gia Ngọc hừ cười: "Anh keo kiệt?"

"Anh đã nhường nhịn cậu ta quá rồi đấy, là em bất công. Cả ngày không để ý đến anh, không chịu ra ngoài thì thôi đi, ngay cả ở trên giường cũng không cho hôn...."

Vưu Cẩn Vi che miệng anh lại, hai tai đỏ bừng.

May mà ba người kia vẫn đang giải bài nên không ai chú ý.

"Không cho nói."

Cô nhỏ giọng ngăn anh, lời nói thế quái nào mà lại tủi hờn như vậy.

Lục Gia Ngọc hừ nhẹ một tiếng, nhìn ba người đối diện: "Tôi có việc, đi trước. Quả pháo nhỏ để lại cho hai người, đưa về đến nhà là được."

Nói xong, anh kéo Vưu Cẩn Vi đi mất.

Lục Gia Doanh: "...."

Thì ra cô bé chỉ có chút tác dụng thế này thôi à.

Đào Ánh Nhiễm vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắn, nhưng lại không thể nói là gì.

- -

Trong xe, Lục Gia Ngọc bất động. Không lái xe, cũng chẳng nói lời nào.

Vưu Cẩn Vi thử nắm tay anh, anh không nhúc nhích, cô nhẹ gãi vào lòng bàn tay anh, ôn nhu nói: "Anh muốn ăn gì? Hay là về ngõ Linh Tây?"

"Tối nay ngủ ở đó?"

Đại thiếu gia cuối cùng cũng mở miệng vàng.

Vưu Cẩn Vi: "....Phải về nhà, còn A Ngu nữa."

Lục Gia Ngọc thấy hơi bực, anh trực tiếp lái xe đến câu lạc bộ. Trên đường, trong xe thật im lặng, Vưu Cẩn Vi không hỏi đi đâu, cũng không nói gì nữa.



Lục Gia Ngọc đã lâu không đến câu lạc bộ, lần cuối đến là hôm sinh nhật cô.

Vừa vào cửa, phục vụ đã dẫn hai người đến phòng VIP trên tầng, vị trí rất tuyệt, ở đây có thể ngắm toàn cảnh đường đua. Phòng bao đã có nhiều người, thấy hai người đến thì bắt đầu ồn ào.

"Ôi, Lục thiếu gia cuối cùng cũng chịu đến chơi."

"Lâu rồi không gặp chị dâu."

"Khi nào chúng ta lại chơi bài tiếp đây?"

Vưu Cẩn Vi cười chào hỏi với họ, cô nói gần đây mình hơi bận. Khi cô nói chuyện, Lục Gia Ngọc một mình đi đến cửa sổ sát đất, tùy ý trò chuyện với mấy người gần đó.

"Chị dâu, ngồi đây đi."

Tả Bách nhường chỗ cho cô.

Vưu Cẩn Vi gặp họ vài lần, ít nhiều cũng từng nói chuyện qua, trò truyện cũng không quá xấu hổ, họ nhanh chóng nói về chuyện câu lạc bộ này.

"Nơi này của Tả Bách vốn dĩ không trụ nổi, Lúc ấy tài chính của cậu ta gần như bị chặn đứng, bọn tôi lại còn quá nhỏ nên không có nhiều tiền, dù thế nào cũng không xong, may mà sau đó có Lục ca ra mặt vá lại hết những lỗ thủng lớn. Lúc ấy vì chuyện này mà Lục ca còn gây sự một trận với người nhà."

Vưu Cẩn Vi hơi dừng lại, hỏi: "Là chuyện khi nào vậy?"

"5 năm trước."

5 năm trước, là lúc Lục Gia Ngọc học năm hai.

Lâm Tư Di nói với cô, năm ấy vì cãi nhau với người nhà nên anh đã mất tích một thời gian, sau nữa thì xuất ngoại. Vì chuyện này sao, cô thấy không phải đơn giản như vậy.

Vưu Cẩn Vi nhìn về phía Lục Gia Ngọc.

Sắc trời ảm đạm, vệt hoàng hôn cuối cùng sắp tắt chỉ còn lại mờ mờ ánh tà dương.

Anh dựa vào cửa dổ sát đất, một tay cắm túi, nhàn nhạt nghe người ta nói chuyện.

Ánh sáng mạnh của đèn điện chiếu vào khiến khuôn mặt anh nhòe đi, dưới cằm nhiễm ánh vàng, môi mỏng khép mở nói gì đó, thi thoảng anh sẽ giương môi cười, dung mạo bất thường càng trở nên say lòng người.

Cô lần đầu so sánh anh, lần đầu thấy anh giống một hố đen.

Dáng vẻ anh sinh động, tính cách rạch ròi, nhưng quá khứ của anh với cô là trống rỗng, những người ở đây có lẽ biết, có người không biết, nhưng chút ít vẫn biết được một phần quá khứ của anh.

Cô không biết, từ trước đến nay chỉ được nghe nói. Nghe cô ấy nói, anh ta nói.

Nhưng không phải là Lục Gia Ngọc nói.

Vưu Cẩn Vi nghĩ, là anh không muốn cô biết.

"Chị dâu, chị dâu." Người bên cạnh gọi cô. "Lục ca xuống dưới đua xe, chị xuống xem không, hay ngồi đây đợi một lát?"

Vưu Cẩn Vi hoàn hồn, bỗng phát hiện không còn thấy bóng dáng Lục Gia Ngọc bên cửa sổ nữa.

"Các anh xuống đi, tôi ngồi lại đây một lát."

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại mình cô.

Vưu Cẩn Vi tiến đến cửa sổ sát đất nhìn xuống.

Đèn công xuất lớn soi rọi đường đua sáng như ban ngày, đám người tốp năm tốp ba tụ tập cùng nhau, Lục Gia Ngọc đứng giữa đám đông, anh nhận lấy điếu thuốc được đưa tới ngậm vào miệng xong liền có người giúp anh châm lửa. Dạo gần đây anh rất ít khi hút thuốc, trước mặt cô lại càng không chạm vào.

Xung quanh anh luôn náo nhiệt như vậy, người người vây quanh.

Không biết ai nói gì mà anh cúi đầu cười rộ lên, đến nỗi sặc cả khói thuốc, anh gập người ho khan khiến gân xanh trên cổ nổi lên, điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy rực.

Cô lẳng lặng nhìn, nhẹ tựa trán vào cửa kính.

Ngón tay vô thức vòng quanh mặt kính. Hai tháng này như một giấc mơ dài.

Chỉ cần anh muốn, anh có thể bày ra bất cứ khuôn mặt nào, lạnh lùng hay ôn nhu, tất cả đều là Lục Gia Ngọc.

- -

Qua vài vòng trên đường đua, mấy chiếc xe ghìm chặt lấy nhau lao về đích, tiếng động cơ gầm rú vang vọng cả ngọng đồi, kim loại va chạm với tốc độ cao tóe ra những tia lửa sáng chói.

Chiếc xe đen tuyền chạy về đích cùng những tiếng cổ vũ khí thế.

Cửa xe mở ra, Lục Gia Ngọc đưa tay tháo mũ bảo hiểm ra, ảnh hưởng từ không khí kí©h thí©ɧ khiến khuôn mặt anh càng thêm kiêu căng, cảm giác hưng phấn với tốc độ cao vẫn chưa tan hết, anh theo bản năng tìm kiếm ánh mắt quen thuộc trong đám người.

Tìm một vòng, tâm trạng anh lạnh dần.

"Cô ấy đâu?" Anh hỏi.

Tả Bách nói: "Chị dâu á? Chị ấy ở phòng bao, không xuống."

Lục Gia Ngọc ngước mắt nhìn vị trí căn phòng, chân dài sải nhanh về phía tòa nhà, vào thang máy đi thẳng lên tầng.

Cửa phòng bao đang đóng bị anh đẩy mạnh ra.

Bên trong vẫn là khung cảnh trước khi anh rời khỏi, rượu và đồ ăn vương vãi khắp nơi, ánh đèn lạnh lẽo chiếu sáng, nhưng không một bóng người.

Cô đi rồi.

Lục Gia Ngọc buộc chặt nắm đấm, tìm người phục vụ hỏi người bên trong rời đi từ khi nào, người phục vụ bị anh dọa sợ, lắp bắp nói nửa tiếng trước.

Anh buông tay ra, bảo người phục vụ mau cút.

Lục Gia ngọc tiến vào bên trong, ngồi xuống sô pha đơn gần cửa sổ, vài giây sau, anh bỗng giơ tay lên gạt hết đống rượu trên bàn xuống, tiếng thủy tinh đập mạnh xuống sàn vang lên chói tai.

Bóng dáng ngoài cửa cứng đờ.

Cô cẩn thận gọi: "Lục Gia Ngọc?"

Người trên sô pha trầm mặc, lát sau, đôi mắt đỏ ngầu ngước lên nhìn cô.

Vưu Cẩn Vi dằn sự kinh ngạc xuống, bê mâm đi vào, cô ngồi xổm trước mặt anh, hơi dùng sức nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng.

"Anh sao thế?" Cô nhẹ giọng hỏi.

Tầm mắt Lục Gia Ngọc vẫn dừng trên mặt cô, nhìn tia nhu hòa trong mắt cô, vừa ôn nhu lại bao dung như tầng tầng sóng biển vỗ vào bờ.

Sau một lúc lâu, anh ấm ách hỏi: "Em đi đâu vậy?"

Vưu Cẩn Vi nhẹ giọng giải thích: "Tiểu Mê nói tháng này anh luôn phải uống rượu, anh không thích ăn cơm ngoài mà, em mượn nhà bếp nấu gì đó cho anh, có muốn ăn chút gì không?"

Lục Gia Ngọc bỗng cúi người, đè lại gáy cô hôn xuống, một tay ôm cô tránh xa khỏi những mảnh vỡ dưới sàn.

Trước cửa sổ sát đất, Lục Gia Ngọc dùng toàn bộ sức lực hôn cô gái trong lòng.

Anh muốn lấy đi độ ấm trên cơ thể cô, muốn cảm nhận hương vị của cô, muốn lấp đầy những trống rỗng, mất mát vừa rồi, anh chỉ muốn thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này.

Mọi người dần dần quay lại phòng bao, nhưng đều chôn chân ở cửa, không khí lặng ngắt như tờ.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn chiếu sáng, người đàn ông cao lớn đem toàn bộ cơ thể bao phủ dáng hình cô gái, cánh tay thon gầy quấn lên cổ anh càng thêm nhu nhược, đầu ngón tay như ngọc đều đã phiếm hồng.

Họ như bỏ mặc tất cả để hôn nhau, tình yêu và du͙© vọиɠ nồng đậm đan xen.

**Chia**

Chia không quên lịch đăng, Chia không bùng chương, Chia cũng không lười, Vậy sao không đăng chương?... Chỉ tại cục Wifi chít tịt không có mạng.

Lịch đăng sẽ bị xáo trộn vì công việc cuối năm học vô cùng dày đặc. Mong mọi người hãy vui vẻ chờ đợi.