Chương 27

Edit: Khiija

Nửa đêm, phòng làm việc "Hoa Nhi" đèn đuốc sáng trưng.

Lúc Lâm Thơ Đồng chạy tới, cô gái ở quầy lễ tân đã sắp bị dọa khóc, vừa thấy bà liền mếu máo nói: "Nửa đêm gọi vào số khẩn cấp, nói muốn kiểm tra camera an ninh, tôi nói mình không có quyền kiểm tra thì anh ta bảo gọi người có quyền đến."

Lâm Thơ Đồng nhìn người đang bắt chéo chân ngồi trên ghế liền thấy đau đầu.

Người đàn ông nhuộm một cái đầu vàng chói, lúc này đang nhàn nhã dựa vào sô pha, một tay anh cầm chiếc bật lửa chơi, bật lên lại dập xuống, ngọn lửa lập lòe khiến người nhìn cảm thấy bất an. Thấy Lâm Thơ Đồng đến anh mỉm cười, vô cùng lễ phép chào:

"Dì Lâm đích thân đến đây cơ à?"

Lục Gia Ngọc bên ngoài gọi một tiếng dì nhưng tư không hề nhúc nhích. Lâm Thơ Đồng sớm biết về việc anh chẳng coi tác phong lễ phép ra gì, bà cũng chẳng thích loại người ăn chơi bất thường thế này, vậy mà con gái lại thích nên bà không thể ra vẻ thái quá. Hơn nữa lần này anh đột nhiên tới, nghĩ tới nghĩ lui bà chỉ nhớ ra được chuyện hạng mục đầu tư của Lâm Thị có chút khúc mắc với anh mà thôi.

Lâm Thơ Đồng bảo cô bé lễ tân đi pha trà, nhẹ nhàng hỏi: "Trễ thế này rồi sao cháu còn muốn xem camera, có chuyện gì sao? Dù về công hay tư thì nơi đây đều không có quan hệ gì với Lục Gia nhỉ?"

Lục Gia Ngọc: "Tìm người."

Lâm thơ Đồng ngẩn người: "Người chỗ dì sao?"

Lục Gia Ngọc nghe vậy, động tác trên tay dừng lại, anh trào phúng: "Xem ra Thốc Thốc không nhắc đến chuyện này với dì. Dì Lâm à, bạn gái tôi hôm nay không về nhà, liên hệ cũng không được, dì nói xem có nên đến tìm hay không?"

Lâm Thơ Đồng kinh ngạc: "Cháu tìm Thốc Thốc?"

Vưu Cẩn Vi và Lục Gia Ngọc?

Chuyện này không thể nào, Thốc Thốc sao có thể thích người như cậu ta.

Lục Gia Ngọc đứng lên, mất hết kiên nhẫn lạnh giọng: "Bà là giáo sư của Thốc Thốc, chắc biết về cô ấy nhiều hơn tôi. Cô ấy ở Lạc Kinh cũng chẳng có mấy người bạn, quan hệ với người nhà lại không tốt, Vưu Cận Ngu thì đi học, trừ về thành Bắc và phòng làm việc ra thì không có chỗ nào để cô ấy đến. Bây giờ không liên lạc được, tôi chỉ muốn tìm người, chuyện khác bà tự mình đi mà hỏi."

Lâm Thơ Đồng cả kinh, lập tức gọi cho Vưu Cẩn Vi nhưng máy vẫn không có ai nghe. Bà suy tư một lát liền lấy chìa khóa đến phòng an ninh xem video giám sát.

Trong video, mọi người đều tan tầm lúc 5 giờ, trừ Vưu Cẩn Vi. Cô một mình ở lại khu làm việc, cứ thế cho đến 7 rưỡi mới ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cô dừng việc đang làm, sửa soạn đơn giản rồi lấy đồ của mình vội vàng rời đi.

Lục Gia Ngọc nhìn chằm chằm cô gái trong màn hình, ngữ khí không tốt lắm: "Cô ấy thường xuyên về muộn như vậy sao?"

Trong lòng Lâm Thơ Đồng khẽ thở dài: "Phòng làm việc không quy định về thời gian của nhân viên, chỉ cần họ hoàn thành công việc trong một ngày là có thể tan làm. Thốc Thốc là người thường xuyên ở công ty nhất. Ở Lạc Kinh con bé đúng là không có chỗ nào để đi, không ở nhà thì chính là ở đây. Lúc học đại học cũng vậy, nghỉ không về Nghiệp Lăng, Tết cũng một mình ở lại trường, chỉ có A Ngu thường đến thăm con bé."

Lục Gia Ngọc không lên tiếng, anh chuyển sang camera ở cửa công ty.

Vưu Cẩn Vi khóa cửa, sau đó như là đi về phí trạm tàu điện ngầm, vừa bước vài bước thì cô lấy điện thoại ra nghe, nghe xong liền chuyển hướng gọi taxi rời đi, nhìn như thể việc rất gấp.

"Cô ấy có thể sẽ đến chỗ nào?"

Lục Gia Ngọc hỏi.

Lâm Thơ Đồng nhíu mày: ".....Giờ này, dì gọi điện thoại hỏi chút đã."

- -

Bệnh viện nhân dân, cửa phòng cấp cứu mở ra.

Tần Vãn Ngọc lập tức chạy đến, chồng bà Trần Tử Kế và Tần Niệm Phù cũng theo sát phía sau, bác sĩ dặn dò vài câu về tình trạng của bà ngoại, ông ấy nói bệnh nhân tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người nhẹ nhàng thở ra rồi vội vàng đẩy bà đến phòng bệnh, chẳng ai để ý đến Vưu Cẩn Vi luôn đứng trong góc.

Vưu Cẩn Vi nắm chặt tay, cả người cô vẫn lạnh toát không nghĩ được gì.

Cô đứng một lát, hòa hoãn lại cảm xúc rồi vào thang máy đến phòng bệnh. Vưu Cẩn Vi chỉ đứng ngoài cửa, cô không vào trong mà chỉ im lặng nhìn giường bệnh.

Tần Vãn Ngọc ngồi bên giường, nắm chặt tay bà ngoại.

Con gái bà cũng ngoan ngoãn ngồi sát bên cạnh, thân mật nhỏ giọng nói chuyện, có vẻ đang an ủi mẹ mình đừng lo lắng.

Vưu Cẩn Vi đứng đó nhìn một lúc mới xoay người rời đi.

Hiện giờ mới là đầu tháng ba, trời vẫn còn lạnh. Gió từ núi phía bắc thổi xuống mang theo chút hơi ẩm, giống vị của đất rừng.

Giờ này bệnh viện không còn nhiều người, ánh đèn ảm đạm rọi xuống như kéo dài thêm bóng người gầy yếu dưới nền gạch.

Vưu Cẩn Vi ngồi phát ngốc một mình ở bậc thềm cầu thang bộ, tay cô ôm lấy hai chân nhẹ đặt cằm lên đầu gối, tầm mắt không có tiêu cự nhìn xuống đất. Mấy viên gạch lát nền đã có vết rạn do năm tháng, có thể vì vừa mưa nên trên mặt đất xuất hiện vài vũng nước nhỏ.

Bỗng nhiên, một giọt nước rơi xuống nền dưới chân Vưu Cẩn Vi.

Cùng lúc đó, một đôi giày da ưu nhã xuất hiện trong tầm mắt, là mũi giày da Oxford đen.

Vưu Cẩn Vi chậm chạp ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh. Lục Gia Ngọc gục đầu nhìn cô, một tay anh đút vào túi quần, tay kia cầm hộp thuốc, hộp thuốc lá bị anh nắm bẹp dí mất rồi.

"Hộp hoa quả của anh đâu?"

Vưu Cẩn Vi nhấp cánh môi khô khốc của mình, nhẹ giọng nói: "...Em xin lỗi."

Lục Gia Ngọc nhìn từ trên cao xuống hồi lâu, bỗng cúi người sát xuống, ngón tay niết mạnh vào môi cô, trên đó còn in hai dấu răng nho nhỏ, rất sâu nhưng lau một lúc liền biến mất.

Anh ngước mắt đối diện với cô: "về thành Bắc hay đến chỗ anh?"

Vưu Cẩn Vi không nói tiếng nào mà chỉ vươn tay về phía anh, hai cánh tay nâng lên nhưng không chạm vào anh, mắt hạnh ươn ướt, tỏ vẻ muốn ôm.

Lục Gia Ngọc nhìn chằm chằm cô, cúi người luồn tay qua gối bế ngang người lên, không nhẹ không nặng dạy dỗ: "Lần sau phải gọi cho anh trước."

Vưu Cẩn Vi ôm cổ anh, ngửi mùi thuống lá nhàn nhạt, áo sơ mi dính chút sương đêm, chắc anh đã tìm cô rất lâu.

Cô nhỏ giọng thì thào: "Lục Gia Ngọc, bà ngoại em không sao."

"Anh biết."

Lục Gia Ngọc ôm chặt hơn.

- -

Lúc Vưu Cẩn Vi tỉnh lại, trong phòng tối đen.

Không biết mấy giờ rồi mà trời còn chưa sáng, cô lặng lẽ nhấc chăn lên, vừa nhích ra đã bị người phía sau ôm lấy, cánh tay rắn chắc kéo cô ra sau dán sát vào l*иg ngực ấm áp.

"Tỉnh rồi?"

Hơi bạc hà mát lạnh phả vào sau gáy, anh hôn cổ cô.

Vưu Cẩn Vi nhịn ngứa, nhớ đến chuyện tối qua, nhỏ giọng nói: "Di động hết pin, em không nghe thấy điện thoại của anh."



Lục Gia Ngọc không để ý đáp ừ một tiếng, men theo cần cổ mềm mại hôn ra phía trước, hôn đến khi cô hoàn toàn tỉnh ngủ mới lười biếng nói: "Đói cả đêm rồi, ra ngoài ăn cơm đi."

Cô ngây ra: "Bây giờ sao? Mấy giờ rồi?"

"3 giờ sáng."

Lục Gia Ngọc lôi người từ trong chăn ôm lên, tùy tiện lấy cái áo khoác treo trong tủ bọc người cô lại rồi kéo ra cửa. Vưu Cẩn Vi giãy giụa, cô muốn vào bếp tự nấy nhưng anh không cho, nhất quyết phải ra ngoài vào lúc này.

Ngõ nhỏ vào khuya vô cùng yên tĩnh, ánh trăng khuất bóng tối mịt. Vưu Cẩn Vi sợ tối, cô nấp sau lưng Lục Gia Ngọc dù tay cô đã nắm chặt lấy tay anh, không nhịn được nhỏ giọng ai oán: "Em chưa từng ra ngoài vào giữa đêm thế này."

Lục Gia ngọc hừ cười: "Em thật là, ở trường làm học sinh giỏi, ra ngoài thì làm một cô bé ngoan. Chưa bàn đến việc đi chơi đêm, đừng nói với anh ngay cả tiệm net em cũng không giám vào đấy nhé?"

"Em vào rồi."

Vưu Cẩn Vi chậm rãi nhớ lại. "Hồi đó trong trường bị mất điện nên em ra quán net làm bài tập."

Lục Gia Ngọc liếc cô: "Còn đi lần nữa không?"

Vưu Cẩn Vi lắc đầu, thật thà nói: "Sau này nếu mất điện em sẽ cùng bạn đến quán cà phê ngồi, ở đó có ổ cắm để sạc máy tính, khi nào đầy thì về."

Lục Gia Ngọc nhớ Lâm Thơ Đồng nói, đêm giao thừa cô không có chỗ để đi đành một mình ở lại ký túc xá, anh theo bản năng nắm tay cô chặt hơn, thuận miệng nói: "Mai đi thì cầm theo chìa khóa đi."

Vưu Cẩn Vi nghi ngờ: "Chìa khóa gì?"

"Chìa khóa của Hoa Gian."

Anh nói chẳng chút để tâm.

Vưu Cẩn Vi chớp chớp mắt, Lục Gia Ngọc thực ra không thích dùng chìa khóa, lúc ở Nghiệp Lăng nếu người trong nhà chưa ngủ thì anh chắc chắn không tự mình mở cửa. Về Lạc Kinh thì hay rồi, Hoa Gian lúc nào cũng có người, về sớm thì tiểu Mê chưa ngủ, về muộn thì Lưu Dật cũng chưa ngủ, nếu sáng hôm sau mới về thì càng tốt cả tiểu Mê lẫn Lưu Dật đều đã dậy, cái thói ồn ào thông cáo mình đã trở lại của anh càng được đà phát huy.

"Vâng."

Cô nhỏ giọng đáp.

Vào sâu trong ngõ Linh Tây sẽ thấy những khu nhà cũ, giờ này dù là vật nuôi cũng ngủ hết rồi chứ đừng nói có người, hai người đã đi hai con phố mà không thấy nhà ai mở cửa.

Vưu Cẩn Vi trốn trong chiếc áo khoác rộng thùng thình liếc trái liếc phải, chỗ này đường nào cũng thấy như nhau, nếu để một mình cô lại thì chắc chắn không thể về được.

Lục Gia Ngọc thấy điệu bộ vừa lo vừa sợ của cô thì trêu trọc hỏi: "Lúc mới đến Lạc Kinh em biết đường không? Hỏi đường xong chắc cũng chẳng biết hướng mà lần nhỉ?"

Vưu Cẩn Vi buồn bã nói: "Lúc mới đến đúng là không quen, người ở đây đều dùng đông tây nam bắc để chỉ đường, chỗ bọn em lại chỉ theo quang cảnh xung quanh. Không quen nên càng hỏi càng lạc đi xa."

Lục Gia Ngọc cười, cúi đầu nói: "Vậy em phải nắm chặt lấy anh, buông tay thì sẽ chẳng ai đưa em về đâu."

Chỗ ăn khuya là một tiệm đồ nướng, phải ra khỏi hai con phố cũ.

Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, trong tiệm không nhiều người ngồi, mọi người hầu như đều ngồi hết ở ngoài, bãi đất trống cạnh cửa hàng kê khá nhiều bàn gỗ và ghế nhựa làm chỗ ngồi.

Lục Gia Ngọc quen ông chủ nên chào hỏi xong thì tìm cái bàn nào đó ngồi xuống. Vưu Cẩn Vi ngạc nhiên vì khuya rồi mà vẫn nhiều người đến ăn như vậy. Tuy tay nhỏ dấu trong túi áo nhưng ánh mắt lại bay nhảy khắp nơi, cô nhìn ngang ngó dọc một hồi, có điều không nhìn người bên cạnh nên hồn nhiên không phát hiện anh đã khó chịu ra mặt.

"Có gì hay đâu mà nhìn."

Anh ném hộp thuốc lên bàn.

Vưu Cẩn Vi định thần, rạng sáng được ngồi ở nơi náo nhiệt, ngửi hương thơm của đồ ăn, nhìn ánh lửa bập bùng từ lò nướng khiến cô không còn hoảng hốt.

Vừa nãy mới tỉnh ngủ nên Vưu Cẩn Vi chưa nhìn kỹ Lục Gia Ngọc, giờ nhìn qua cô hơi sửng sốt.

Anh vẫn mặc bộ đồ từ lúc ở bệnh viện, vừa rời giường khiến áo sơ mi hơi nhăn, cổ tay áo khoác bên ngoài xắn lên đến khuỷu đã lỏng lẻo nhưng anh chẳng thèm sửa lại.

Nhìn anh như cả đêm không ngủ, cơm tối chắc cũng chưa kịp ăn.

"...Anh tìm em rất lâu đúng không?"

Vưu Cẩn Vi thấy hơi chột dạ.

Lục Gia Ngọc ấn hộp thuốc bẹp dí trên bàn, ném sang bên cô, nói: "Bật lửa bị anh ném vỡ rồi. Tìm cả đêm, cuối cùng phải tìm Lâm Thơ Đồng mới ra. Bà ta không biết quan hệ của chúng ta, lại còn nghĩ anh nói dối, tưởng rằng anh muốn lừa bắt em."

Vưu Cẩn Vi kéo góc áo anh, áo khoác mềm mại từ cotton bị cô vò thành những nếp nho nhỏ, sau khi buông ra nó lại từ từ trở về hình dáng ban đầu.

Cô không biết nên giải thích thế nào về quan hệ của bọn họ, dù sao hai người cuối cùng cũng không thể bên nhau lâu dài.

Đoạn quan hệ ngắn ngủi này cô muốn giữ riêng cho mình, không muốn bị người khác quấy rầy cũng không muốn những thứ tình cảm dư thừa trở thành gánh nặng, Cô biết Lâm Thơ Đồng nhất định sẽ phản đối hai người, không chỉ vì bà là mẹ của Lâm Tư Di, mà càng vì người đó là Lục Gia Ngọc.

Nhưng nếu không giải thích, anh sẽ lại giận.

Hồi lâu, cô nhỏ giọng nói: "Lâm Tư Di thích anh, em không biết mở lời với cô giáo thế nào về chuyện này...Sẽ hơi xấu hổ."

Lục Gia Ngọc cười mỉa: "Cả một tháng theo học mà cái này không giám, cái kia cũng không giám. À, bắt nạt anh thì học nhanh đấy, ba ngày hai buổi đều chỉ muốn bắt nạt anh thôi chứ gì."

Vưu Cẩn Vi vô tội chớp mắt.

Đang nói chuyện, ông chủ bưng mâm xiên nướng ra, còn có thêm cả một đĩa lớn bánh thịt bò và mấy lon bia, bàn nhỏ trống không lập tức chật ních thức ăn,

Một bên đồ cay, một bên không cay. Lục Gia Ngọc đẩy đống đồ không cay cho cô.

Vưu Cẩn Vi thấy nhặt lon bia đầu tiên thì gắp bánh nướng đến bên miệng anh, nghiêm túc nói: "Bác sĩ Trần nói mấy ngày nay anh không được để bụng rỗng uống rượu."

Lục Gia Ngọc lập tức cướp lấy đôi đũa của cô ném xuống bàn, lạnh giọng: "Hôm nay nhắc đến bác sĩ Trần bao nhiêu lần rồi."

"Ăn đi, chỉ có trẻ con mới sợ bác sĩ."

Vưu Cẩn Vi lầu bầu.

Lục Gia Ngọc hừ nhẹ, hung dữ cắn miếng bán nướng thịt bò, chiếc bánh bị anh cắn đến không thể nhìn ra hình dáng ban đầu, cứ như thể anh đang nhai đầu tên nào đó vừa bắt nạt mình thì đúng hơn.

Vưu Cẩn Vi lần đầu được ăn BBQ vào rạng sáng, ngoài cảm giác tò mò ra thì còn có chút tội lỗi, tiểu tiên nữ chắc chắn vẫn phải phiền não về việc giảm cân chứ, nhưng đã ăn nhiều quá rồi...cô liếc nhìn lon bia ngay trước mặt.

Tiếng bật nắp lạch cạch, sau đó là bọt khí ùng ục xủi lên tràn khỏi miệng nắp, hương vị nồng nàn hòa với mùi khói của lò nướng BBQ, rõ ràng đang chớm xuân vậy mà lại khiến người ta như chìm đắm trong đêm hè tươi mát.

Lục Gia Ngọc đến đây hình như đúng là chỉ để ăn khuya, anh không trêu cô cũng chẳng nhắc đến chuyện ban tối, không hỏi có chuyện gì xảy ra, tại sao cô lại ngồi đó một mình. Anh bỗng trở nên đúng mực khiến cô không quen, không giống anh chút nào.

Lục Gia Ngọc quá đói, từ sáng anh vẫn chưa có gì vào bụng nên ăn ngấu nghiến một lát, vừa ăn ánh mắt vừa dừng trên người cô gái đối diện.

Vưu Cẩn Vi thuộc kiểu những cô gái cao gầy, cô cao gần 1m70 nhưng vì khung xương nhỏ nên nhìn có vẻ mảnh khảnh gầy yếu, ấy thế mà sờ vào lại mềm mềm đáng yêu.



Không biết nghĩ đến chỗ nào, Lục Gia Ngọc cảm thấy cổ họng mình có chút khô.

Lúc này không thể lấy rượu giải khát, càng uống có khi càng khô nóng hơn. Anh đơ người tự mình nhẫn nhịn, cơn nghiện thuốc lại ập đến nhưng bao thuốc vừa bị cô giấu đi. Thật ra có thể tìm ông chủ xin một điếu, thấy cô ăn uống nghiêm túc nên anh đành nhịn.

Lại thêm một tiếng vang nhỏ, cô mở đến lon thứ ba,

Trên bàn có năm lon, anh mở một lon còn lại đều bị cô uống hết.

Đến khi lon thứ tư cạn sạch, Vưu Cẩn Vi giơ lên lắc lắc, cô không vui đặt sang bên cạnh sau đó còn như tiếc nuối nấc lên một tiếng.

Cô ngẩn ngơ, lập tức lấy tay bịt miệng.

"Uống no chưa?"

Có người hừ nhẹ một tiếng, cười cô.

Vưu Cẩn Vi nheo nheo mắt, đối diện có người đang ngồi. Là một tên tóc vàng, giống màu lông chú chó nhỏ nhà hàng xóm trước kia, khuôn mặt...Cô không thấy rõ mặt, nhưng có vẻ đẹp trai đấy, chỉ là lời nói có hơi hung dữ.

"Không ăn."

Cô khoanh tay lại, quay mặt đi không nhìn đống đồ trên bàn.

Lục Gia Ngọc hứng thú nhìn điệu bộ của cô một lúc, cúi người tới gần búng vào trán cô một cái, cô muốn tránh nhưng động tác trì trệ nên không thể tránh, lúc quay đi vừa vặn bị anh búng giữa trán.

Vưu Cẩn Vi kêu lên, tức giận trừng mắt hạnh với anh.

"Cún thì phải cắn người chứ sao lại dùng tay búng trán."

"Anh quên mất mình là chó sao?"

"...."

Lục Gia Ngọc cứng đơ, nhìn khuôn mặt nho nhỏ đã đỏ lên thêm cả bộ dáng ấu trĩ, cảm giác mới lạ khiến anh hứng thú. Uống say lại còn biết giận dỗi cơ đấy.

Anh chậc nhẹ một tiếng, rộng lượng lại gần cô dỗ dành: "Về thôi, về nhà nào. Anh không thèm so đo với một con ma men đâu."

Vưu Cẩn Vi ngửa đầu nhìn, nỗ lực trừng mắt nhìn kỹ anh, sau khi nhìn chằm chằm lúc lâu mới nói: "Em không quen anh."

"?"

"Anh là bạn trai em."

Con ma men hồ nghi đánh giá anh, càng nhìn càng thấy choáng, cô nhắm mắt lắc đầu, thầm thì: "Bạn trai em sẽ chẳng thiếu đòn thế này đâu."

Lục Gia Ngọc cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, trực tiếp cúi xuống vác người lên vai. Mắt thấy ai đó sắp hét lên làm loạn, anh ghé vào tai cô nói nhỏ, vừa nói xong người trên vai lập tức ngừng giãy giụa.

Thùng bia nhỏ im lặng một lát lại nhỏ giọng thương lượng:

"Cõng có được không, khiêng thế này khiến em muốn nôn."

"..."

"Sáng mai tỉnh lại tốt nhất là nhớ được hết cho anh."

Gân xanh trên trán Lục Gia Ngọc nhảy lên thình thịch, tay chân lại vô cùng nhẹ nhàng đặt người xuống. Anh ngồi xổm, bực mình nói: "Không lên thì ném em lại chỗ này luôn."

Vưu Cẩn Vi méo miệng, chậm rì rì bò lên lưng anh.

"Còn tự nhận là bạn trai em, đồ hung dữ."

Lục Gia Ngọc cam chịu cõng người lên, ngả ngớn nói: "Không phải bạn trai em thì sao biết dưới ngực em có...."

Miệng bị đôi tay mềm mại bịt kín.

Mặt Vưu Cẩn Vi đã nóng nay càng đỏ lên, nhỏ giọng nói vào tai anh: "Đó là bí mật của em, không thể tùy tiện nói ra ngoài đâu."

"Buông ra."

Anh ồm ồm nói.

Cô nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn buông tay vòng qua cổ anh ôm chặt, gương mặt nóng ấm dán vào gáy anh cọ tới cọ lui, cọ xong còn không quên khen một câu: "Người anh mát thật đấy."

Lục Gia Ngọc bất đắc dĩ đáp lại hai câu, đột nhiên hỏi: "Ở bệnh viện có bị bắt nạt không?"

Đi bộ trên phố lúc nửa đêm, cả con đường chỉ có tàng cây lay động dưới ánh trăng làm bạn, gió lạnh cuốn bao nilong loạt xoạt chạy qua rồi im bặt, dư lại tiếng bước chân anh.

"...Không biết."

Sau một lúc mới nghe thấy cô trả lời.

Lục Gia Ngọc: "Có khóc không?"

Vưu Cẩn Vi dùng sức ôm chặt anh, dán má vào vành tai lành lạnh, lắc lắc đầu: "Bà ngoại không sao, em không khóc. Nhưng...Em không được nắm tay bà."

Cô dừng lại, mờ mịt nói: "Em muốn ôm bà, muốn nói chuyện với bà, muốn thấy bà mở mắt ra. Nhưng có mẹ và em gái ở trong, mẹ không thích gặp em."

Hầu kết Lục Gia Ngọc lăn lộn, khàn giọng nói: "Mai cùng em đến thăm bà."

"...Có được không?"

Cô cẩn thận hỏi.

Lục Gia Ngọc nói với cô: "Anh ở đây, em muốn đi đâu thì đi. Đêm khiêu vũ đã hứa với em, nói lời tất nhiên phải giữ lời."

Vưu Cẩn Vi khép hờ mắt, nhìn ánh trăng như đang nhảy múa dưới mặt đất, cô thấy cơ thể mình trở nên nhẹ nhàng, hỏi: "Nói gì cũng giữ lời sao?"

Anh cuồng vọng cười: "Anh là Lục Gia Ngọc."

Trong lúc mơ màng, dưới ánh trăng cô nhớ đến đêm đó ở quán bar. Anh tháo đồng hồ xuống ném lên bàn, ngả ngớn cười nói nửa năm.

Anh nói nửa năm, vậy thì nửa năm.

Vưu Cẩn Vi nhắm mắt lại, thả lỏng người từ từ cảm thấy buồn ngủ, cả người cô trầm xuống. Lục Gia Ngọc xốc người lên, thật giống như đang cõng một khúc gỗ.

Cô nghĩ, nhất định phải thích anh ít lại một chút.

Ít lại một chút, một chút nữa.