Chương 1: Mộ Tần Ca

Mây đen bắt đầu phủ kín nền trời xanh, theo những đợt gió lạnh thổi qua, cơn mưa phùn mùa xuân từ từ rơi xuống.

Một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi diện âu phục đen đi vào bên trong nghĩa trang.

Chỉ vài tiếng trước thôi, anh còn làm nhân chứng chỉ tội bố mình tại tòa án.

Sau khi nghe phán quyết cuối cùng của tòa án là tử hình, Mộ Tần Ca không chút ngạc nhiên, anh bình tĩnh lạnh nhạt rời khỏi tòa án đến nghĩa trang này.

Nhìn di ảnh của mẹ trên ngôi mộ trước mặt, Mộ Tần Ca quỳ xuống, đầu gối va vào nền đất cứng phát ra tiếng. Anh cẩn thận vuốt ve nụ cười dịu dàng của mẹ trên di ảnh, khóe môi hơi cong lên.

- Mẹ, con đã báo thù cho mọi người rồi. Ở chín suối mọi người đã có thể an lòng.

Nhẫn nhịn mấy năm, giờ đây anh đã thành công báo thù!

Bố của anh, Thế Anh là một tên biếи ŧɦái với dã tâm điên cuồng. Từ khi bắt đầu, ông ta đã lợi dụng tình yêu của mẹ anh vào ở rể nhà họ Mộ, từ một nhân viên quèn trở thành tổng giám đốc công ty ông ngoại anh.

Ông đã hao tốn nhiều công sức để đè nén dã tâm và sự bất mãn của mình, mang theo lớp mặt nạ hiền lành khiêm tốn. Nhưng sau mười mấy năm ngoan ngoãn làm việc, ông đã không thể giả vờ được nữa.

Đầu tiên là lên kế hoạch khiến ông ngoại Mộ Tần Ca chết trong một vụ tai nạn giao thông, sau đó lại mua chuộc bác sĩ khiến mẹ và em gái vừa chào đời của anh phải chết trên bàn mổ.

Người thân lần lượt chết, đã để lại đả kích vô cùng to lớn cho Mộ Tần Ca mười lăm tuổi.

Nhưng đó chỉ là bắt đầu…



Vốn dĩ Mộ Tần Ca cho rằng người tiếp theo phải chết chính là bản thân, nhưng không hề ngờ rằng. Người anh gọi là bố mười mấy năm, người luôn được mọi người ngợi khen là hiền lành tốt bụng, thực sự là một tên biếи ŧɦái điên rồ.

Khi đó, đối với bố anh thì Mộ Tần Ca chưa phải mối nguy hiểm. Vì thế, mỗi ngày Thế Anh đều nhốt anh vào trong phòng, không đánh thì mắng, lấy anh ra làm bao cát rút giận.

- Ha ha ha…

Mộ Tần Ca ngửa mặt lên trời cười lớn, nước mưa rơi xuống mặt anh khiến hình ảnh trước mắt trở nên mờ nhạt, bầu trời tối đen bên trên dường như thấp thoáng hiện lên hình ảnh những năm tháng ấy.

Mỗi lần đánh chửi anh, bố đều sẽ phá lên cười cợt và lớn tiếng khoe mẽ chiến tích của mình. Cũng từ đó, hình ảnh người bố mười lăm năm đã tan vỡ, ông bố ấy đã chết theo những người thân trong gia đình, ở lại cạnh Mộ Tần Ca lúc này chỉ là một con ác quỷ.

Vô số lần anh thử tự sát và cũng thử cả việc gϊếŧ chết con ác quỷ chiếm xác bố mình, nhưng kết cục đều là thất bại, vì vậy anh chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi!

Mộ Tần Ca không còn mắng chửi Thế Anh, anh giả vờ đáng thương, giả vờ rơi nước mắt khóc lóc cầu xin ông ta. Không ngờ rằng cách này thế nhưng lại khiến con quỷ ác độc kia động lòng.

Lại trôi qua mấy năm, khi Thế Anh từ từ thả lỏng cảnh giác, ngày càng dịu dàng với anh hơn, thậm chí còn cho phép anh rời khỏi cửa nhà.

Và khi tình cha con trỗi dậy trong lòng Thế Anh, cũng là lúc Mộ Tần Ca báo thù.

- Mẹ, năm ngày nữa tên khốn kia sẽ bị xử bắn, ha ha ha… Là xử bắn đó… Năm tên giúp đỡ ông ta hại chết mọi người cũng đã sa lưới.

Mộ Tần Ca một tay vịn vào tấm bia, một tay che mặt nói.

Càng nói, anh càng cười lớn tiếng, nụ cười trên mặt anh thật méo mó thật dữ tợn, tiếng cười của anh vang xa giữa nghĩa trang hoang vắng, xuyên qua màn mưa phùn như một khúc nhạc bi thương lại có phần rùng rợn, khiến người ta phải sởn tóc gáy rồi lại không kiềm được mà rơi nước mắt.



Cơn mưa lất phất rơi khiến dáng người gầy gò của Mộ Tần Ca càng thêm yếu ớt và mong manh.

- Ha ha ha… Có điều khi ông ta chết rồi… Thế giới này chỉ còn lại mình con…

Nói đến đây, giọng của anh chợt nghẹn ngào, nước mắt cũng đột nhiên tuôn rơi, chảy qua khe những ngón tay hòa cùng những giọt mưa đáp xuống đất.

Mưa mỗi lúc một lớn, anh quỳ ở đây đã hai tiếng, cả người ướt đẫm.

Sau khi ông ngoại mất, không biết mẹ đã cảm nhận được điều gì mà có một ngày đột nhiên nói với anh rằng, dù sau này có chuyện gì đi chăng nữa, cũng phải sống, phải vì bọn họ mà kiên cường đối mặt với cuộc sống.

- Mẹ yên tâm, cho dù thế gian này chỉ còn lại mỗi mình con, con cũng sẽ sống sót.

Mộ Tần Ca đứng dậy, trên gương mặt ướt đẫm nước mưa, anh nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đào hoa cong lên như vầng trăng khuyết nằm ngang.

- Chỉ là, con thật sự rất nhớ mọi người…

Mộ Tần Ca ngừng nói, anh nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời, hàng mi ướŧ áŧ run rẩy.

Anh cứ đứng im lặng như thế, rồi chợt cười khổ.

- Nếu mọi người còn sống thì tốt rồi…

[Tinh! Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công hệ thống “Chữa bệnh cho trùm phản diện”]