Chương 6

Hạ Diên Điệp đang định mỉm cười đáp trả thì chiếc điện thoại đang đặt bên cạnh rung lên.

Cô cụp mắt nhìn sang, có tin nhắn do người được chú thích là "Đinh Vấn" gửi đến: [Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, nhất định phải triệu tập toàn thể phiên dịch viên trong phòng dự án đến đông đủ.]

Hạ Diên Điệp gõ phím, trả lời: [Rõ.]

Lúc cô ngẩng đầu lên lại, các thành viên trong phòng dự án bàn bên đang trò chuyện rôm rả về vấn đề do trưởng phòng dự án 2 Khương Sam đưa ra.

"Em thấy anh Khương nói đúng lắm! Tổng giám đốc Đinh vẫn còn trẻ, mới tiếp quản công ty chưa đến hai năm nên chưa nắm bắt được tình hình của thị trường. Công ty chúng ta còn không lọt nổi top hai mươi công ty phiên tịch trong nước, cạnh tranh thì nghe có vẻ mơ mộng quá!"

"Nghe đồn cả Thiên Truyền lẫn Tụ Mộng đều ra tay đấy! Cũng phải thôi, cơ hội đến là phải nắm bắt ngay!"

"Dù gì Helena cũng là công ty dưới trướng tập đoàn nhà họ Du, lại còn do cậu chủ tự tay sáng lập, ai sáng suốt cũng nhận thấy đây sẽ là người nắm quyền tương lai của tập đoàn Du Thị, họ không muốn leo lên cành cây này mới là lạ đấy!"

"Đúng đó, sợ mỗi việc chúng ta cố gắng suốt cả tháng trời mà cuối cùng không được chia phần nào thôi!"

"..."

Câu chuyện đã đi quá xa, Hạ Diên Điệp cũng lười chẳng muốn quay về đôi co với Khương Sam nữa.

Trên thực tế, Hạ Diên Điệp cũng không dám chắc công ty mình sẽ được nhận dự án phiên dịch song song của Khoa học Kỹ thuật Helena. Lý do vì sao ấy hả? Ngoài những khó khăn về điều kiện mà họ kể ra, những điều còn lại chỉ có bản thân cô biết.

Do đủ thứ nhân quả trong quá khứ, Hạ Diên Điệp chẳng muốn tham gia vào cuộc thảo luận về dự án này chút nào, khổ nỗi có kẻ cứ muốn lôi cô vào bằng được.

"Suýt thì quên mất, sao lại nói là không có hy vọng được chứ?" Khương Sam liếc sang đây: "Công ty chúng ta có đóa hoa đẹp nhất giới phiên dịch cabin Vanny trấn thủ mà. Tổng giám đốc Du kia mới về nước, biết đâu sẽ tiến tới với trưởng phòng dự án 1 của chúng ta để thử cảm giác mới mẻ thì sao, đúng không?"

"..."

Hiếm khi nào Hạ Diên Điệp á khẩu trước lời móc mỉa của Khương Sam.

Sau vài giây im lặng, cô ngước mặt lên, đáp lại bằng một nụ cười xinh đẹp, dịu dàng và vô hại: "Làm gì có, tôi chỉ hạng bình thường thôi, trưởng phòng Khương nên tự mình ra trận thì hơn."

"..."