Chương 37

Cô giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt không nhịn được dò xét của những cô gái đi ngang qua sau lưng cô được phản chiếu vào trong gương, cũng như không biết bọn họ túm năm tụm ba xì xào bàn tán hay nếu chỉ đi một mình thì cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô.

Những ánh mắt ấy chưa hẳn là có ác ý gì nhưng cô luôn có cảm giác như mọc gai sau lưng, khiến cô muốn cuộn mình lại, tốt nhất là thu nhỏ tới mức không ai trên đời này có thể nhìn thấy cô.

Hạ Diên Điệp từng thử làm vậy rồi nên cô biết rõ làm vậy chẳng có tác dụng gì.

Vậy nên cô cầm cuộn giấy để bên cạnh lên, xoay người, đi ra khỏi phòng vệ sinh, quay về lớp học.

Trong phòng học của lớp 11/1 còn ầm ĩ hơn bên ngoài hành lang. Ngoài một vài học sinh giỏi đang vùi đầu học bài ra, hầu hết học sinh đang sôi nổi bàn tán về “chuyện thú vị” xảy ra ở căn tin số ba trong giờ cơm tối nay.

Bọn họ vừa nói chuyện vừa quay đầu nhìn góc cuối lớp…

Cậu cả không hề liên quan tới sự việc này nhưng anh còn bị mọi người nhắc tới nhiều hơn hẳn cả ba đương sự.

Chỉ vậy thôi đã đủ làm Du Liệt bực bội rồi.

Đã vậy, còn có một người chẳng biết thức thời còn ngồi ngay bên cạnh anh, cầm điện thoại, tường thuật lại cho anh nghe nội dung thảo luận trong diễn đàn của trường.

“... Hóa ra không phải là ba bạn nữ đánh nhau mà có một người trong ba người này là bị tai bay vạ gió thôi.” Có vẻ như Cao Đằng rất thất vọng về chuyện này: “Không biết là ai mà xui xẻo như vậy, chỉ thấy kể là bị dính nước cà chua khắp người, chậc chậc, sao trong bài đăng lại không có ai chia sẻ ảnh chụp cô bạn đó chứ? Ôi chao.”

Cuối cùng Du Liệt không thể nhịn được nữa.

Anh mệt mỏi ngước mí mắt lên, co chiếc chân dài đạp vào ghế của Cao Đằng:

“Cậu ngồi xa ra chỗ khác mà đọc, tôi đau đầu.”

“Đừng mà, đây là chuyện liên quan tới chuyện lớn cả đời của cậu đó, anh Liệt!” Cao Đằng chẳng những không dịch xa ra mà còn tiến sát lại gần, trượt chân, suýt nữa thì đập vào cạnh bàn của Du Liệt, ngã rụng răng.

“... Nguy hiểm thật.”