Chương 33

Một cô gái khác mặc váy lụa trắng, mái tóc đen nhánh, để xõa tự nhiên được chải gọn gàng, kẹp một chiếc kẹp màu be rất nhỏ ở một bên, nhưng cô ấy cũng ngước cần cổ thiên nga mỹ miều lên để thẳng thắn đáp trả.

"Đừng có đá xoáy tôi! Có chứng cứ cậu đặt xuống bàn trước không?"

Đinh Hoài Tinh cười khẩy: "Ai có mắt cũng thấy, chỉ có mấy đứa múa ba lê như cậu mới suốt ngày nhìn trên đầu người ta, đi đứng cũng để mắt trên trời luôn đúng không?"

"Cậu...!"

Ngay bên cạnh là trận cãi nhau chí chóe, trong khi Kiều Xuân Thụ ngồi đối diện với Hạ Diên Điệp lại "tập trung chuyên môn", thoải mái mà ăn.

Hạ Diên Điệp đến là phục với sự bình tĩnh của cô ấy.

"Cậu mới chuyển đến trường này nên không biết là đúng rồi."

Nhân lúc uống nước, Kiều Xuân Thụ xúi đầu, thì thầm kể cho cô nghe: "Đinh Hoài Tình là hoa khôi khóa chúng ta, bọn con trai vô liêm sỉ trường mình đã bình chọn ẩn danh trong diễn đàn của nhà trường. Còn Vu Mạt Mạt ấy hả? Cậu ấy chính là nữ thần ba lê trong trường mà tớ từng kể đó. Người giữ kỷ lục nói chuyện với thái tử gia lâu nhất khối."

Dường như Hạ Diên Điệp đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Kiều Xuân Thụ: "Cả hai người họ đều nằm trong ban văn nghệ, không hợp nhau xưa giờ, lại đều thích anh Liệt nữa mới ghê chứ. Hai người đó vì chuyện ai được dẫn chương trình với Du Liệt trong chương trình liên hoan văn nghệ vào Tết Nguyên đán hồi đầu năm mà cãi nhau chí chóe, đến độ cạch mặt nhau, kết quả là cậu cả nhà người ta vốn đâu có đi! Sau này, hai người họ thề không đội trời chung, hễ chạm mặt nhau là móc mỉa lẫn nhau, rồi cũng quen thôi à."

Hạ Diên Điệp khẽ gật đầu: "Vậy chúng ta có cần đổi chỗ không?"

Vì ngồi cạnh hai kẻ này thì ồn chết đi được.

Thật ra bên cạnh đó, lý do cô ngỏ ý như vậy một phần cũng vì không biết nếu họ nhường chỗ thì liệu hai người này có cố gắng chịu đựng, ngồi ăn cùng một bàn với nhau không.

"Hả?"

Rõ ràng Kiều Xuân Thụ không hề nhận ra suy nghĩ xấu xa bị che giấu bởi vỏ bọc trầm tính, ít nói của Hạ Diên Điệp: "Ồ, cậu sợ hai đứa nó đánh nhau à?"

Hạ Diên Điệp cụp hàng mi cong dài, đẩy kính lên, không đáp.

Kiều Xuân Thụ phất tay: "Không cần đâu, hai người đó cãi nhau thôi ấy mà, không có gì to tát đâu."

"Ừm."

Cô vừa dứt lời.

"Tôi kêu cậu tránh ra, có nghe không!"

Một giọng nữ đầy tức giận gào lên, kế đó, khay thức ăn bay lên trời.

"Bốp!"

Thế là cả khay thức ăn, canh đổ hết vào người Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp: "..."

Hạ Diên Điệp: "???"

...

Hai phút sau, tại sân bóng rổ.

"Trời đất ơi! Đậu xanh rau má!"

Cao Đằng đang nằm trên ghế chơi điện thoại trong lúc nghỉ ngơi thì đột nhiên nhổm người dậy.

Diêu Hoằng Nghị mệt bở hơi tai vì cuộc huấn luyện của Du Liệt đang ngồi xổm kế bên, nghe vậy thì bực bội quát: "Gì mà hét kinh thế, bị giẫm trúng đuôi chắc?"

Hiếm khi Cao Đằng không đốp chát lại Diêu Hoằng Nghị. Cậu ấy nhảy cẫng lên, vẫy điện thoại với Du Liệt đang đứng dưới khung bóng rổ.

"Anh Liệt! Có ba nữ sinh đang đánh nhau ở căn tin vì cậu kìa! Phá kỷ lục rồi, những ba người!"