Chương 26

Lớp 11/1 lại còn là lớp chọn của khối tự nhiên, phân cho thầy Miêu làm chủ nhiệm lớp này chưa đến nửa tháng, bởi vậy khó tránh khỏi còn nhiều người chưa nghe lời ông ấy.

Hỏi từ người này sang người khác mà ai nấy cũng cứng đầu như trâu, thầy Miêu cũng hơi sượng mặt. Ông ấy đanh mặt lại, liếc nhìn cô học trò nhanh nhẹn, hoạt bát nhất ngồi bàn đầu: "Kiều Xuân Thụ."

"..."

Người đang nằm nhoài trên bàn nhổm người dậy một cách bất mãn, vén cái áo đang trùm đầu lên, để lộ mái tóc còn ngắn hơn cả con trai.

Kiều Xuân Thụ nhìn về phía thầy Miêu với gương mặt ngái ngủ như sắp gục ngã tới nơi.

"Bạn mới bị cận thị, em nhường chỗ cho bạn ấy đi, em chuyển tới..."

Lời còn chưa dứt thì cô gái cùng bàn với Kiều Xuân Thụ nhíu mày, quay qua: "Thưa thầy, em không muốn ngồi chung với bạn mới đâu ạ!"

"Tại sao?" Thầy Miêu nhíu mày, tận tình khuyên bảo cô ấy: "Hồi nãy thầy nói gì em không nghe à? Bạn mới đến từ vùng khác, các em phải đùm bọc bạn ấy chứ?"

"Ai mà thèm! Thầy bảo đứa khác đùm bọc đi, tại sao chỉ có mình em là xui xẻo, ngồi với một đứa ăn mày như..."

"Rầm!"

Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn vang lên trên bục giảng, dư âm lớn đến nỗi làm bàn giáo viên rung lắc một hồi.

Cả lớp giật thót, ngay cả thầy Miêu cũng hoảng sợ. Ông ấy ngẩn người một lúc lâu mới ngoảnh đầu lại, nhìn cái người đứng bên cạnh bàn giáo viên vẫn còn lung lay, bụi phấn rơi ào ào.

Du Liệt thong thả đặt chân xuống đất lại. Theo động tác của anh, ống quần đang gấp từ từ buông thõng, che đi một nửa cổ chân mạnh mẽ của anh.

Du Liệt xoay người tại chỗ, khẽ ngước đôi mắt sắc lạnh lên. Ánh nhìn của anh vẫn hờ hững trước sau như một nhưng lại hệt lưỡi dao lạnh thấu xương, và chúng đang lướt qua những gương mặt còn vương nhiều nét bàng hoàng nhất ở hàng đầu.

"Có mỗi việc đổi chỗ ngồi thôi mà cũng đùn đẩy là sao?"

Du Liệt thản nhiên liếc từ trái sang phải: "Sợ lạnh, sợ nóng, sợ không có chỗ ngồi? Văn phòng hiệu trưởng rộng thênh thang, sao mấy cậu không chuyển tới đó luôn đi?"

Lúc anh nhìn đến cô gái cuối cùng kia, chẳng biết do sợ quá hay vì cảm thấy ấm ức mà vành mắt cô ta đỏ hoe, cúi đầu lầm bầm: "Cậu, cậu ngồi một mình mà, đương nhiên không thấy có gì to tát rồi!"

Du Liệt khẽ bật cười, đuôi mắt hơi híp lại như con dao vừa bật lưỡi.

"Cậu muốn ngồi với tôi thì ngồi đi, tôi cản à?"

"...!"