Chương 10

Cô ấy chưa tốt nghiệp đại học nên căng thẳng đến mức run rẩy làm ghế kêu cọt kẹt cọt kẹt như hạt đậu biết nhảy, âm thanh ấy ám ảnh đến nỗi làm thần kinh Hạ Diên Điệp cũng sắp rung theo.

Hạ Diên Điệp cố gắng chịu đựng: "Không đâu, không sao đâu."

"Nhưng chắc chắn anh ta tức giận lắm, hồi nãy chị cúi người xin lỗi anh ta mà anh ta còn không thèm quan tâm nữa kìa!"

"..."

Thù mới thù cũ chất chồng lên nhau thì nó vậy đó.

Hạ Diên Điệp cầm trang tài liệu trên bàn, kìm lòng không đặng lại quay mặt sang.

Tình cờ làm sao, lần này cô bị bắt quả tang ngay tại trận.

Du Liệt ngồi dựa vào lưng ghế, đặt hờ tay trái lên mép bàn và gõ một cách thong dong. Chiếc nhẫn màu bạc sáng lấp lánh trên ngón tay, làm bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng ấy càng chói mắt hơn nữa.

Chỉ trong hai giây, anh lại thờ ơ nhìn sang nơi khác, những sợi tóc đen nhánh rủ xuống đuôi mắt.

...

Từ trước đến nay, Hạ Diên Điệp thích nhất là đôi mắt của Du Liệt.

Đen láy, thuần túy, như thể không nhiễm một hạt bụi trần nào, sạch sẽ đến độ che lấp bao nhiêu rối ren trên thế gian.

Có điều, anh chưa bao giờ nhìn cô từ khoảng cách xa như vậy.

Suýt chút nữa Hạ Diên Điệp đã không che giấu được sự bối rối nơi đáy mắt. Cô vội cụp mắt, giơ tay lên chống trán như một cách che đi sự tồn tại của cái người cho dù tỏ ra điềm nhiên cách mấy thì cũng không tài nào xem nhẹ được kia.

"Hồi nãy em nói gì à?"

"... Dạ?"

Cô bé sinh viên thực tập ngẩn người trước câu hỏi của cô, ngập ngừng đáp: "Em không ạ, em không dám nói lung tung đâu, họ nói chuyện trong nhóm ấy chứ." Dứt lời, cô ấy đẩy điện thoại đến trước mặt Hạ Diên Điệp.

Những dòng tin nhắn trong nhóm phòng dự án đang được nhảy lên trên với tốc độ càng lúc càng nhanh.

[Mẹ nó, người này có ngoài đời thật hả? Tôi cứ tưởng mấy cái ảnh trên poster là tâm huyết của cả triệu thợ Photoshop chứ, sao người thật còn đẹp hơn cả poster quảng cáo thế kia?]

[Tôi cá bạn gái cũ của anh ấy bị mù!]