Chương 2

Khoa Luân Y sau khi về đến nhà, trước tiên ôm Ấu Niên Thú đi tắm nước ấm, sau đó biến thân thành Dực Hổ Thú, ngậm Ấu Niên Thú vào trong phòng ngủ được phủ bởi một tấm thảm lông thật lớn.

Khoa Luân Y thích nhất là ngủ trên thảm lông, vì lẽ đó phòng ngủ không có giường, trong phòng chỉ được phủ kín bởi một tấm thảm lông thật lớn có thể lăn thoả thích, Khoa Luân Y cũng không đặt bất cứ thứ gì trong phòng.

Ấu Niên Thú được thả xuống, ở trên thảm trải sàn ngọ nguậy bò tới đến bụng Khoa Luân Y, ngậm đầu v* uống sữa.

Mắt thú xanh thẳm của Khoa Luân Y thỏa mãn nhìn Ấu Niên Thú uống sữa.

Lúc chạng vạng, Y Liên Na•Phi Đặc Lai tìm đến nhà Khoa Luân Y thì nhìn thấy: Một con đại Bạch Dực Hổ thú đang thỏa mãn mỉm cười nằm nghiêng ngủ, dựa vào bụng là một con Tiểu Hắc Dực Hổ Thú đang nằm ngủ với vẻ mặt hạnh phúc.

Nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, Ý Liên Na đến nhà bếp mở tủ lạnh tìm kem socola ít chất béo của Khoa Luân Y, đem đến ghế salông ở phòng khách vừa xem ti vi vừa ăn.

Y Liên Na ăn xong muỗng kem cuối cùng thì Khoa Luân Y ôm Ấu Niên Thú đi ra khỏi phòng.

"Thật không tiện, Y Liên Na, buổi chiều tôi có công việc đột xuất. Tôi xế chiều đi bệnh viện thăm bạn..." Khoa Luân Y giải thích quá trình gặp Ấu Niên Thú.

Y Liên Na cười cầm hộp kem rỗng trên tay lắc lắc: "Không sao, tôi đã nhận được bồi thường."

Ngoại trừ là đồng nghiệp ở bên ngoài, hai người còn là tri kỷ nhiều năm.

Khoa Luân Y thân là Dực Hổ Thú, cùng Y Liên Na Vũ Cầm Tộc trở thành tri kỷ, thật sự vô cùng kỳ diệu.

"Khoa Luân Y, có bằng hữu mời ta đi Milan tẩu tú, vừa vặn ngươi cũng có hài tử, chúng ta không bằng tạm dừng phòng làm việc vài hôm?"

Y Liên Na cùng Khoa Luân Y kết hợp mở ra phòng làm việc chuyên nhận tiệc rượu đám cưới cùng thiết kế hội trường, ở trong giới có chút danh tiếng.

"... Cũng được, vừa vặn tôi cũng không biết cha mẹ của nó chừng nào đến đón"

"Nói không chừng sẽ không tới, để đứa nhỏ đói bụng đến khóc, tám phần mười không phải là cha mẹ tốt,cậu ôm hài tử về chăm sóc, có thể bọn họ không chừng còn rất cao hứng."

"Đứa nhỏ đáng yêu như thế..."

"Đừng quên, phần lớn Dực Hổ Thú không có người làm cha làm mẹ tốt, người như cậu có mẫu tính ở Dực Hổ Thú thật sự rất hiếm thấy."

Y Liên Na nói chính là sự thực, Khoa Luân Y không có phản bác.

Thấy sắc trời đã tối, Khoa Luân Y mời Y Liên Na ở lại ăn bữa tối, Y Liên Na đương nhiên không từ chối.

Khoa Luân Y ôm Ấu Niên Thú sao có thể làm cơm đây?

Y Liên Na đưa tay ra: "Đứa nhỏ để tôi ôm giúp cậu"

"Cảm ơn cậu." Khoa Luân Y đem Ấu Niên Thú đưa ra.

Đứa nhỏ Ấu Niên Thú mới vừa rồi còn ngủ say vừa tiếp xúc với tay Y Liên Na, lập tức phát ra tiếng gầm gừ non nớt: "Hống ô..." [không nên đυ.ng ta!! ]

Lấy móng tay đùa bỡn Ấu Niên Thú đang đối với mình vung vẩy móng vuốt nhỏ, Y Liên Na cười nói: "Oa ~ thật là một đứa trẻ xấu tính."

Khoa Luân Y xoa xoa Ấu Niên Thú, động viên Ấu Niên Thú, Ấu Niên Thú đánh đánh cái mũi nhỏ, yên tĩnh lại.

"... Không phải vậy chúng ta nên gọi thức ăn bên ngoài chứ?"

"Oa ~ cuộc sống của cậu rất nguyên tắc, không phải là không thích thức ăn bên ngoài sao? Đứa nhỏ này vào ngày thứ nhất liền đánh vỡ nguyên tắc nhiều năm của cậu~ "

"... Cậu có số điện thoại thức ăn bên ngoài sao?"

"Có người sẽ đem thức ăn ngoài tiệm điện thoại bên người mang theo sao?"

Cuối cùng, Khoa Luân Y chỉ có thể đem Ấu Niên Thú đặt ở trên đầu làm cơm, Ấu Niên Thú cũng vui vẻ với nằm sấp trên đầu Khoa Luân Y, móng vuốt nhỏ ôm lấy tóc Khoa Luân Y, trong miệng cũng ngậm xoa một cái, khò khè lải nhải ngủ.