Chương 20: Có bản lĩnh thì phang đi?
Đường Trọng, Lý Ngọc, Lương Đào 3 người đứng ở cửa đợi, thấy Hoa Vô Khuyết kiếm được chỗ ngồi thì liền vui sướиɠ, bọn hắn liền chuẩn bị đi qua.
Không nghĩ tới chính là thấy tên gia hỏa to lớn kia đi tới, lập tức liền chắn tầm mắt của bọn hắn lại.
Bọn hắn cảm thấy được tình huống khác thường, vội chạy nhanh tới.
Nhưng mà bọn hắn vẫn chậm một bước còn chưa đi đến đó thì đã nghe tiếng ghế gãy và tiếng người ngã xuống đất.
Bên này tranh chấp, các khách nhân ngồi trong quán không ai chạy đi cả, ngược lại tất cả mọi người đều lộ ra bộ mặt hưng phấn, chờ mong kịch hay sẽ diễn tiếp, sinh viên đánh nhau, loại chuyện tình này thì bọn hắn cảm thấy hứng thú.
- Con bà mẹ nhà mày.
Tuy rằng Hoa Vô Khuyết bị hắn ám toán nhưng mà chung quy da thịt của Hoa Vô Khuyết vô cùng dày, liền nhanh từ dưới đất đứng dậy, hắn liền mượn 2 chai bia của bàn phía sau, hung hăng nhắm vào đầu tên gia hỏa kia và phang xuống.
Tên gia hỏa kia là một kẻ mạnh mẽ, tay của hắn liền nắm chặt lấy 2 tay của Hoa Vô Khuyết, khiến cho chai bia trong tay hắn không có cách nào đập vào được.
- Đồng học, cậu mới sinh ra sao? Cậu xác định đây là ngày đầu tiền đến trường, cậu muốn bởi vì đánh nhau mà trường học sẽ ghi lại thậm chí là khai trừ ngươi sao?
Tên nam nhân cao to nhìn Hoa Vô Khuyết, mỉm cười nói.
- Ghi tội cái cộng lông, hôm nay lão tử muốn mở đầu của mày ra.
Giọng nói của Hoa Vô Khuyết khàn khàn, hắn cho rằng không có kẻ nào dám dến trêu chọc chính mình, nhưng không nghĩ ra hôm nay ngày đầu tiên thì mình lại thua thiệt trong tay của tên gia hỏa này.
Hiện tại hắn thấy máu trong đầu của mình sôi lên, thậm chí vì muốn lấy lại thể diện mà hắn cũng bất chấp, không lo lắng đến kết quả sau này.
- Trương lão sư, ngài cũng đã thấy được rồi đó? Không phải em không muốn mời mọi người ăn cơm, mà ở đây lại có trẻ nhỏ gây náo loạn.
Tên nam nhân cao to vội lui ra 2 bước, đứng nhìn nam nhân trung niên đeo kính nói.
- Chuyện gì đây?
Trương Hải Dương tức giật quát:
- Làm gì? Các cậu muốn làm gì? Ngày đầu tiên khai giảng liền đánh nhau? Bộ dạng của sinh viên là đây sao?
Hắn đi tới trước mặt Hoa Minh, rống lớn nói:
- Còn không bỏ chai xuống? Cậu muốn đánh ai? Nếu cậu lợi hại như vậy thì có bản lĩnh hãy phang vào đầu của tôi đi.
“ Ách”
Trương Hải Dương chỉ cảm thấy đầu đau xót, sau đó ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ
Sau đó, thân thể hắn lung la lung lay liền ngã xuống trên sàn nhà
Hoa Minh thỏa mãn yêu cầu của hắn, đã phang chai bia vào đầu của hắn.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau
Người nầy rất mãnh liệt? Ngay cả thầy cô giáo cũng dám đánh?
- Tôi….
Hoa Minh muốn giải thích cái gì, lại cái gì cũng nói không nên lời
Ngơ ngác nhìn tay của mình, sau đó vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn vào tên gia hỏa kia.
- Ta kháo, anh bạn, cậu rất mãnh liệt? Ngay cả Trương lão sư cũng dám đánh?
Tên gia hỏa kia cười nói:
- Còn không mau đem người đi bệnh viện đi? Nếu Trương lão sư mất máu nhiều, xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ không chịu được đâu.
- Nhìn chằm chằm ta làm gì? Sợ ta chạy?
Tên gia hỏa kia cười nói:
- Ta gọi là Kiều Lỗi học ở khoa Quốc Tế Tài Chính, lúc nào cậu muốn đến tìm ta cũng được, ta đều phụng bồi cậu, mà cậu cũng có thể đến tìm bọn hắn, bọn hắn cũng đều biết tên của ta.
- Cứu người trước.
Đường Trọng nói, sau đó hắn liền vọt tới người của Trương lão sư.
- Đường Trọng, trường học có phòng cứu thương.
Lương Đào ở phía sau hô
- Đi bệnh viện.
Đường Trọng nói, trong trường học quả thật là có chỗ y tế, nhưng mà chỗ đó chỉ có thể xử lý một ít cảm mạo đơn giản cùng băng bó mà thôi, người bị thương như vậy, cho dù là vào trong thì cũng như không. Cho nên Đường Trọng không muốn lãng phí thời gian vào đó.
- Mọi người chờ chút.
Trong lòng Hoa Minh muốn tiếp tục xông lên đại chiến 300 hiệp cùng với tên gia hỏa gọi là Kiều Lỗi kia, nhưng nhìn thấy Đường Trọng ôm Trương lão sư chạy đi thì lo lắng một mình hắn không thể chống đỡ nổi. Vì thế, hắn chỉ có thể oán hận liếc nhìn bọn kia một cái, rồi bước nhanh chạy ra ngoài
- Đúng là con nít ranh, thật đúng là không biết trời cao đất dầy không cho bọn hắn một chút giáo huấn, hắn cũng không biết đứng trước mặt Vương gia mà còn láo toét.
Một tên nam sinh đứng bên cạnh Kiều Lỗi cười a a nói.
- Tới địa ngục đi, lão tử sẽ mở 2 mắt chờ.
Sau đó Kiều Lỗi mắng một tiếng, rồi vẻ mặt của hắn trở nên ngưng trọng:
- Các cậu có chú ý tới cái tên kính mắt kia không?
- Kính mắt? Cái gì mà kính mắt?
Lý Đại Bằng hỏi, rồi kéo ghế dựa ngồi xuống, nói:
- Hiện tại, bàn lớn này không phải là của chúng ta rồi sao? Tên tiểu tử ngốc kia dám đến chiếm chỗ của chúng ta, thôi kệ nó đi, mau gọi thức ăn ra, tất cả mọi người đều đói bụng rồi.
- Tên đeo kính ôm Trương lão sư đi đấy.
Tay của Kiều Lỗi cầm lấy menu, ngăn cản không cho bọn hắn gọi thức ăn:
- Nếu không phải cuối cùng hắn chạy ra ôm Trương lão sư thì ta cũng không biết hắn và tên đại ngốc kìa cùng một người.
- Tên đeo kính làm sao thế?
Hách Tùng thấy vẻ mặt của Kiều Lỗi không giống với đang nói đùa, thì lên tiếng hỏi.
- Vừa rồi, hắn yên lặng đứng ở phía sau của chúng ta.
Trong lòng Kiều Lỗi vẫn còn sợ hãi:
- Nếu không phải tên ngốc kia vung tay đánh Trương lão sư thì con mẹ nó, nếu tên kia ra tay thì hậu quả của chúng ta sẽ như thế nào?
- Ý của cậu nói, hắn có thể sẽ đánh lén chúng ta?
Hách Tùng cười cười nói.
- Không phải có thể mà là nhất định.
Kiều Lỗi nói:
- Hắn đứng ở sau ta, cậu là là người thứ nhất mà hắn có thể đánh được, sau đó hắn có thể đem Lý Đại Bằng cùng Trương Ninh chắn lại, không cho 2 người các cậu vào.
- Nói cách khác, nếu ta bị hắn đánh bại, như vậy thì còn lại một mình Hách Tùng đứng ở trước mặt hắn.
- Hắc không phải là chỉ một tên thôi sao? Không phải bọn ta không tin? Cậu lo lắng ta không phải là đối thủ của hắn sao?
Hách Tùng không thèm quan tâm nói.
- Ta còn thật lo lắng cậu không phải là đối thủ của hắn.
Kiều Lỗi nói:
- Cậu nghĩ lại đi, tên kia có bộ dạng gầy gò mà có thể ôm Trương lão sư, một người nặng gần 75kg chạy như nhanh như bay, như vậy thì người kia không đơn giản.
Mọi người nhớ lại cảnh Đường Trọng ôm Trương lão sư chạy đi thì vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.
Kiều Lỗi nhếch miệng cười to, nói:
- Các anh em đừng chú ý đến bọn trẻ trâu ấy làm gì.
-------------------
Sau khi đăng ký thì Trương lão sư được đưa vào phòng kiểm tra.
Hoa Vô Khuyết thở hổn hển tựa vào góc tường, vẻ mặt lệ khí cùng bất an.
Đường Trọng đi qua, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Yên tâm không có việc gì.
- Ka bị bọn hắn chơi một vố rồi.
Hoa Vô Khuyết hung tợn nói.
- Ka biết.
Đường Trọng gật đầu:
- Cho dù tính tình của chú xúc động thì ngươi cũng không thể nào mà đột nhiên vung tay được, nói cho ka nghe vì sao lại như vậy?
Vẻ mặt Hoa Minh kinh ngạc nhìn Đường Trọng, hỏi:
- Làm sao chú biết?
Tình huống chính xác là như vậy, quả thật là Hoa Minh không cố ý đập vào đầu của Trương lão sư, lúc ấy hắn đang nổi nóng, liền mạng muốn cướp chai bia về nhưng mà hắn dùng lực quá mạnh cho nên khi lấy được chai bia thì nó liền đập vào đầu của Trương lão sư.
Hắn nghĩ rằng chỉ có bản thân mình mới biết, cho dù nói ra thì sao? Cũng chẳng có ai tin cả.
Nhưng mà, Đường Trọng lại biết.
- Từ vẻ mặt ủy khuất của chú thì ka đã đoán ra được.
Đường Trọng nói:
- Thôi không nói đến chuyện này nữa, chuyện ngươi đánh lão sư thì trường học hẳn đã biết, một hồi nữa có ngươi sẽ đến hỏi chúng ta, cần phải nghĩ biện pháp để vượt qua cửa ải khó khăn này đã?
- Người nào làm người đó chịu chuyện này hoàn toàn là trách nhiệm của ka, cùng các chú không có vấn đề gì.
Hoa Minh nhìn Đường Trọng nói:
- Chú dẫn mọi người đi đi, không thì sẽ bị liên lụy vào.
- Hôm nay đã chia ra lão đại, lão nhị, hiện giờ chú muốn đuổi chúng ta đi à?
Đường Trọng lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chút nữa người của trường đến thì chú hắn đứng ở một bên, ta đi ra nghĩ biện pháp.
Nói xong, Đường Trọng bước đi ra ngoài.
Lương Đào vυ"t qua, nhỏ giọng hỏi:
- Đường Trọng đi rồi sao?
- Hắn đi ra ngoài nghĩ biện pháp.
Hoa Vô Khuyết nói
- Hắc hắc, chắc là sợ quá nên bỏ đi rồi.
Lương Đào cười lạnh nói.
- Câm miệng.
Hoa Vô Khuyết thấp giọng rống một tiếng, vẻ mặt chán ghét.
Sau đó, hắn đi đến bên hành lang, từ trong túi rút ra một chiếc điện thoại, bấm một dãy số, thấp giọng nói:
- Nhị thúc, cháu là Hoa Minh, cháu ở trường học xảy ra ít chuyện.