Khách Sạn Orchid.
Hành Lang yên tĩnh được ánh đèn thủy tinh vàng chiếu xuống,mang cảm giác ấm áp,lại êm dịu.
Đối lập với cảm giác nhẹ nhàng mà khách sạn mang đến là khung cảnh ngay lúc này,trên hành lang một đám người áo đen,trên tay cầm các loại súng đặc chế,biểu cảm trên mặt họ chỉ có một,lạnh lẽo!
Họ tiến đến một cánh cửa được chạm khắc cầu kì và vô cùng tỉ mỉ bằng vàng, bề mặt cửa được treo chiếc khuôn nhỏ ánh kim lấp lánh đề ba chữ "phòng tổng thống".
"Cốc...Cốc...thiếu gia,phu nhân sai chúng tôi đến hộ tống người về biệt thự"sau một hồi do dự mới có một tên dám tiến lên và gõ cửa.
"Cút"từ này làm đám người sợ mất mật,lùi về phía sau một bước,vẫn kiên trì không chịu rời khỏi,thái độ vẫn như trước.
"Thiếu...thiếu gia phu nhân không..không được khỏe ngài nhanh về đi ạ"trước khi tới đây bọn họ đã được dặn dò vô cùng tỉ mỉ kịch bản phải nói như thế nào mới đúng cách!
Thời gian trôi qua rất lâu,phía trong phòng vẫn im lặng không phát ra bất kì tiếng đáp lại nào.
"Thiếu gia,phu nhân thực sự xắp chống đỡ không nổi rồi,xin ngài hãy về biện thự!" giọng nói vẫn vang lên đều đều ở hành lang,họ thật khóc không ra nước mắt mà,có ai nghe tin mẹ mình bệnh xắp chết,mà vẫn không chút lo lắng nào cả,dù có lạnh lùng.
Bên trong phòng.
Quản gia Đạt đứng nhìn bóng dáng cao lớn bên cửa sổ kia mà không khỏi thở dài,lần này phu nhân làm ra chuyện gì mà khiến cậu chủ phải dọn tới khách ở,trong lòng ông cũng ngạc nhiên và đầy thắc mắc,từ nhỏ tới lớn cậu chủ chưa từng ở khách sạn,tự dưng lần này lại im lặng rời khỏi biệt thự.
"Có vẻ lần này con đã quyết định đúng"Hắn nhìn khung cảnh ngoài cửa số cất giọng nói mang chút u buồn,cảnh vật tỏa sáng trước mắt hắn thực sự rất đẹp hút mọi ánh nhìn từ nhiều phía,từng ánh đèn nhấp nhô cao thấp,hay những tòa cao ốc chọc trời,thậm chí hạt mưa khẽ bay bay bay trong gió như muốn hòa quyện vào làm một vậy.
Khi nghe hắn hỏi vậy quản gia đạt có chút sững người,không kịp phản ứng,tại sao hắn lại hỏi câu đó!.
"Ông về biệt thự trước đi đem cả đám người kia rời khỏi,con muốn được yên tĩnh"Thấy ông cúi đầu không trả lời,khóe môi hắn khẽ nhếch lên một đường.
"Thiếu gia sao người có thể ở đây một mình được,nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao" ai ở biệt thự mà lại không biết thiếu gia của họ mắc chứng sợ bẩn!
"Ông yên tâm, con có thể tự lo cho bản thân,sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu"hắn xoay người lại, bước tới vỗ nhẹ vào vai quản gia đạt.
"Dạ vâng,thiếu gia nhớ chăm sóc bản thân,ăn uống đầy đủ,không thân gia này sẽ lo lắm"Quản gia Đạt đành bất đắc dĩ rời đi.
"Rầm"khi tiếng đóng cửa vang lên,hắn rốt cuộc ngồi xuống sofa lôi điện thoại ra,nhấn dãy số quen thuộc.
"Cậu tốt nhất giải quyết sạch sẽ mọi chuyện cho tôi" ngữ điệu của hắn nghe có vẻ rất tức giận nhưng bên trong lại mang ý cười.
"Thiếu gia Vũ Minh Nhật Đằng, cậu biết vụ này có liên quan trực tiếp đến tổ chức "Kan" không hả,liệu mình tôi sao có thể lo liệu được,còn hai cái tên chết dẫm Kỳ Hạo,Vĩ Hoành kia lại đi Paris hưởng thụ ong bướm,cậu có thấy bất công không hả???cả một kì này tôi bị giam lỏng ở nhà đau đớn thế nào, trời ơi sao số con khổ thế này..."Ngạn Dương gằn lớn giọng gọi đầy đủ họ tên hắn lại còn phun một tràng trong điện thoại.
"Vậy vụ này đợi hai tên kia về,rồi chúng ta cùng giải quyết tắt máy đây"hắn nhíu nhíu mày trả lời,từ bao giờ cái tên Ngạn Dương này lại nói lắm như vậy chứ,chết tiệt!!
"Khoan... Cậu đừng tưởng chúng ta ra tay được,cậu đừng quên còn bà mẹ yêu dấu của cậu nữa chứ!Nghe nói dì mới sang Tây Ban Nha hả, còn chuyên chở về chiếc l*иg to chả nhẽ tính nhốt cậu trong đấy??"
"Cậu tưởng tượng hơi bị nhiều rồi đấy,nhà tôi mới có thêm con vẹt quý"Nói xong,hắn tắt máy luôn,ném điện thoại sang một bên,nhắm mắt lại hai tay day thái dương.
"Bốp" nghe thấy tiếng động hắn không mở mắt ra:"Điều tra tới đâu rồi!"
"Theo như điều tra tổ chức Kan đã hành động thu gom toàn bộ cổ phần của phía công ty"
"Hừ,tiếp tục theo dõi cho tôi"
"Vâng,thưa thiếu gia"
Cuộc đối thoại chưa tới một phút này vô tình lọt vào tai kẻ thứ ba!
Hắn toàn thân mệt mỏi lại mở mắt,nhấc thân hình cao lớn của mình vào phòng tắm,vừa đi vào liền dẫm phải thứ gì đó.
"A!mẹ kiếp"Thụy Lâm chửi thề một tiếng,sức của hắn dẫm lên bàn tay rất nhẹ đối với nó không đáng gì,nhưng hiện tại cánh tay vừa trúng đạn mới được sơ cứu qua loa,nên có thể lần dẫm này đối với nó là chí mạng.
Liếc mắt trong bóng tối hắn nhìn thấy dưới sàn có một bóng dáng ngồi dựa lưng vào tường,mái tóc xõa dài hơi rối che đi nửa gương mặt.
"Cô là ai?tại sao lại ở đây?"Hắn thắc mắc nó tại sao lại vào được trong đây chứ,nơi này hắn đã lắp đặt hệ thống tự động,một con ruồi bay vào thì cũng lập tức có chuông cảnh báo truyền vào đồng hồ hắn đeo trên tay.
"Mà Kan đâu chỉ có thế,ngu ngốc"Nó khẽ nhếch miệng nói,thực sự giọng nói của nó rất nhỏ nhưng thâm thúy vô cùng, khí lạnh cứ như thế mà tăng dần.
"Cái gì?"hắn ngồi xuống rút từ trong túi quần ra chiếc khăn tay cao cấp,rồi chạm vào mặt nó chậm rãi xoay lại về phía mình,hắn muốn thấy mặt cô gái to gan dám chửi mình "ngu".
Khi
hai mắt chạm nhau hắn ngây ngô mà nhìn chằm chằm nó không chớp mắt,nó thực sự rất rất đẹp,lông mi cong dài khẽ chập chờn kèm theo con ngươi xám bạc to tròn linh động,chiếc mũi cao vυ"t,còn có chiếc miệng xinh xắn,đường nét trên khuôn mặt như được trạm khắc cẩn thận tỉ mỉ từng chút một,hơn thế nữa như thể
được rèn rũa rất lâu mới tạo lên được.
"Đá" hắn còn đang mê muội chìm đắm vẻ đẹp tựa thiên thần của nó thì ngay lập tức tỉnh táo lại bởi giọng nói của nó, nhưng hiện tại ánh mắt nó như khối băng nhọn mà có thể gϊếŧ người trong chớp mắt.
"Hả" hắn có chút khϊếp sợ ánh mắt đó đối với hắn,nó ngay lúc này như một con rắn chuẩn bị nhả lọc độc vậy.
Thân thể nó không ngừng run lên,tỏa ra khí lạnh phả vào người hắn.
"Cô sao vậy?"Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy từng lớp khí lạnh được ra từ người nó.
"Đá"cánh môi hơi run rẩy yếu ớt nói,thân mình càng lúc càng tỏa ra nhiều khí lạnh.
"Cô cố gắng chịu thêm chút nữa,tôi đưa cô đến phòng chứa đá "Hắn không suy nghĩ nhiều,ôm cả người nó lên chạy vội,theo hắn biết thì khách sạn này có một phòng chứa đá rất lớn,cung cấp để phục vụ khách hàng và ướp rượu nho.
"Rốt cuộc là tầng mấy vậy"hắn cảm nhận được người con gái trong lòng xắp không chịu nổi được nữa rồi,bởi nó đã ngất lịm,mà toàn thân lạnh ngắt như băng ngàn năm vậy, hắn cứ ngỡ mình đang ôm tảng băng chứ không phải một cô gái!
Không còn cách nào khác hắn chặn đường một nhân viên phục vụ hỏi:"phòng chứa đá ở đâu?"
"Dạ,dạ ở tầng mười ba thưa quý khách".
Hắn nhanh chóng chạy vào thang máy nhấn tầng mười ba!sự khẩn trương gấp rút,của hắn thực dọa nhân viên khách sạn ngất đi rồi.
Vừa đến tầng mười ba,hắn liền đạp cửa bước,mấy tên bảo vệ cũng vội vàng ngăn cản.
"Thưa anh chỗ này rất nguy hiểm không thể vào "
"Biến hết cho tôi"hắn đạp tên bảo vệ ngã xõng xoài trên nền đất,đi đến bên trong chỗ chứa đá to lớn,toàn bộ là những tàng đá viên tỏa ra sức lạnh kinh khủng đặt nó xuống,hắn thật sự không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Hai tên bảo vệ thấy thế liền bỏ chạy nhanh chóng.
Cửa tự động khép vào do hai tên bảo vệ khóa lại bằng mật khẩu ca trực của mình,mỗi người làm tại phòng đá này khi trực sẽ được quản lí cung cấp mật khẩu cho để canh giữ và ghi lại những lần lấy hàng của nhân viên.
Thời gian cứ thế chậm chạm trôi,không biết bao lâu sau nó mới động.
Hắn ở trong này thực sự không chịu nổi,cái lạnh từng đợt của đá thấm vào người hắn,ngược lại nó mở mắt có phần tỉnh táo lại hơn và hồi phục sức sống.
"Cô thế nào rồi?"Hắn nhẹ giọng nói.
"Chuyện hôm nay anh thấy được nếu lộ ra bên ngoài
nửa chữ thì cái mạng anh đừng mong giữ lại "Nó ngước mắt nhìn hắn,tuy giọng nói vẫn yếu ớt nhưng ánh mắt nó vẫn vậy lạnh đến thấu xương.
"Cô ít nhất cũng phải cảm ơn tôi một tiếng chứ,dù sao tôi cũng cứu cô một mạng mà"cô gái này thật là, vừa tỉnh dậy đã đe dọa hắn rồi.
Mọi người vote vF để lại bình luận góp ý cho mình nha,thanks ❤
Khách Sạn Orchid.
Hành Lang yên tĩnh được ánh đèn thủy tinh vàng chiếu xuống,mang cảm giác ấm áp,lại êm dịu.
Đối lập với cảm giác nhẹ nhàng mà khách sạn mang đến là khung cảnh ngay lúc này,trên hành lang một đám người áo đen,trên tay cầm các loại súng đặc chế,biểu cảm trên mặt họ chỉ có một,lạnh lẽo!
Họ tiến đến một cánh cửa được chạm khắc cầu kì và vô cùng tỉ mỉ bằng vàng, bề mặt cửa được treo chiếc khuôn nhỏ ánh kim lấp lánh đề ba chữ "phòng tổng thống".
"Cốc...Cốc...thiếu gia,phu nhân sai chúng tôi đến hộ tống người về biệt thự"sau một hồi do dự mới có một tên dám tiến lên và gõ cửa.
"Cút"từ này làm đám người sợ mất mật,lùi về phía sau một bước,vẫn kiên trì không chịu rời khỏi,thái độ vẫn như trước.
"Thiếu...thiếu gia phu nhân không..không được khỏe ngài nhanh về đi ạ"trước khi tới đây bọn họ đã được dặn dò vô cùng tỉ mỉ kịch bản phải nói như thế nào mới đúng cách!
Thời gian trôi qua rất lâu,phía trong phòng vẫn im lặng không phát ra bất kì tiếng đáp lại nào.
"Thiếu gia,phu nhân thực sự xắp chống đỡ không nổi rồi,xin ngài hãy về biện thự!" giọng nói vẫn vang lên đều đều ở hành lang,họ thật khóc không ra nước mắt mà,có ai nghe tin mẹ mình bệnh xắp chết,mà vẫn không chút lo lắng nào cả,dù có lạnh lùng.
Bên trong phòng.
Quản gia Đạt đứng nhìn bóng dáng cao lớn bên cửa sổ kia mà không khỏi thở dài,lần này phu nhân làm ra chuyện gì mà khiến cậu chủ phải dọn tới khách ở,trong lòng ông cũng ngạc nhiên và đầy thắc mắc,từ nhỏ tới lớn cậu chủ chưa từng ở khách sạn,tự dưng lần này lại im lặng rời khỏi biệt thự.
"Có vẻ lần này con đã quyết định đúng"Hắn nhìn khung cảnh ngoài cửa số cất giọng nói mang chút u buồn,cảnh vật tỏa sáng trước mắt hắn thực sự rất đẹp hút mọi ánh nhìn từ nhiều phía,từng ánh đèn nhấp nhô cao thấp,hay những tòa cao ốc chọc trời,thậm chí hạt mưa khẽ bay bay bay trong gió như muốn hòa quyện vào làm một vậy.
Khi nghe hắn hỏi vậy quản gia đạt có chút sững người,không kịp phản ứng,tại sao hắn lại hỏi câu đó!.
"Ông về biệt thự trước đi đem cả đám người kia rời khỏi,con muốn được yên tĩnh"Thấy ông cúi đầu không trả lời,khóe môi hắn khẽ nhếch lên một đường.
"Thiếu gia sao người có thể ở đây một mình được,nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao" ai ở biệt thự mà lại không biết thiếu gia của họ mắc chứng sợ bẩn!
"Ông yên tâm, con có thể tự lo cho bản thân,sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu"hắn xoay người lại, bước tới vỗ nhẹ vào vai quản gia đạt.
"Dạ vâng,thiếu gia nhớ chăm sóc bản thân,ăn uống đầy đủ,không thân gia này sẽ lo lắm"Quản gia Đạt đành bất đắc dĩ rời đi.
"Rầm"khi tiếng đóng cửa vang lên,hắn rốt cuộc ngồi xuống sofa lôi điện thoại ra,nhấn dãy số quen thuộc.
"Cậu tốt nhất giải quyết sạch sẽ mọi chuyện cho tôi" ngữ điệu của hắn nghe có vẻ rất tức giận nhưng bên trong lại mang ý cười.
"Thiếu gia Vũ Minh Nhật Đằng, cậu biết vụ này có liên quan trực tiếp đến tổ chức "Kan" không hả,liệu mình tôi sao có thể lo liệu được,còn hai cái tên chết dẫm Kỳ Hạo,Vĩ Hoành kia lại đi Paris hưởng thụ ong bướm,cậu có thấy bất công không hả???cả một kì này tôi bị giam lỏng ở nhà đau đớn thế nào, trời ơi sao số con khổ thế này..."Ngạn Dương gằn lớn giọng gọi đầy đủ họ tên hắn lại còn phun một tràng trong điện thoại.
"Vậy vụ này đợi hai tên kia về,rồi chúng ta cùng giải quyết tắt máy đây"hắn nhíu nhíu mày trả lời,từ bao giờ cái tên Ngạn Dương này lại nói lắm như vậy chứ,chết tiệt!!
"Khoan... Cậu đừng tưởng chúng ta ra tay được,cậu đừng quên còn bà mẹ yêu dấu của cậu nữa chứ!Nghe nói dì mới sang Tây Ban Nha hả, còn chuyên chở về chiếc l*иg to chả nhẽ tính nhốt cậu trong đấy??"
"Cậu tưởng tượng hơi bị nhiều rồi đấy,nhà tôi mới có thêm con vẹt quý"Nói xong,hắn tắt máy luôn,ném điện thoại sang một bên,nhắm mắt lại hai tay day thái dương.
"Bốp" nghe thấy tiếng động hắn không mở mắt ra:"Điều tra tới đâu rồi!"
"Theo như điều tra tổ chức Kan đã hành động thu gom toàn bộ cổ phần của phía công ty"
"Hừ,tiếp tục theo dõi cho tôi"
"Vâng,thưa thiếu gia"
Cuộc đối thoại chưa tới một phút này vô tình lọt vào tai kẻ thứ ba!
Hắn toàn thân mệt mỏi lại mở mắt,nhấc thân hình cao lớn của mình vào phòng tắm,vừa đi vào liền dẫm phải thứ gì đó.
"A!mẹ kiếp"Thụy Lâm chửi thề một tiếng,sức của hắn dẫm lên bàn tay rất nhẹ đối với nó không đáng gì,nhưng hiện tại cánh tay vừa trúng đạn mới được sơ cứu qua loa,nên có thể lần dẫm này đối với nó là chí mạng.
Liếc mắt trong bóng tối hắn nhìn thấy dưới sàn có một bóng dáng ngồi dựa lưng vào tường,mái tóc xõa dài hơi rối che đi nửa gương mặt.
"Cô là ai?tại sao lại ở đây?"Hắn thắc mắc nó tại sao lại vào được trong đây chứ,nơi này hắn đã lắp đặt hệ thống tự động,một con ruồi bay vào thì cũng lập tức có chuông cảnh báo truyền vào đồng hồ hắn đeo trên tay.
"Mà Kan đâu chỉ có thế,ngu ngốc"Nó khẽ nhếch miệng nói,thực sự giọng nói của nó rất nhỏ nhưng thâm thúy vô cùng, khí lạnh cứ như thế mà tăng dần.
"Cái gì?"hắn ngồi xuống rút từ trong túi quần ra chiếc khăn tay cao cấp,rồi chạm vào mặt nó chậm rãi xoay lại về phía mình,hắn muốn thấy mặt cô gái to gan dám chửi mình "ngu".
Khi
hai mắt chạm nhau hắn ngây ngô mà nhìn chằm chằm nó không chớp mắt,nó thực sự rất rất đẹp,lông mi cong dài khẽ chập chờn kèm theo con ngươi xám bạc to tròn linh động,chiếc mũi cao vυ"t,còn có chiếc miệng xinh xắn,đường nét trên khuôn mặt như được trạm khắc cẩn thận tỉ mỉ từng chút một,hơn thế nữa như thể
được rèn rũa rất lâu mới tạo lên được.
"Đá" hắn còn đang mê muội chìm đắm vẻ đẹp tựa thiên thần của nó thì ngay lập tức tỉnh táo lại bởi giọng nói của nó, nhưng hiện tại ánh mắt nó như khối băng nhọn mà có thể gϊếŧ người trong chớp mắt.
"Hả" hắn có chút khϊếp sợ ánh mắt đó đối với hắn,nó ngay lúc này như một con rắn chuẩn bị nhả lọc độc vậy.
Thân thể nó không ngừng run lên,tỏa ra khí lạnh phả vào người hắn.
"Cô sao vậy?"Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy từng lớp khí lạnh được ra từ người nó.
"Đá"cánh môi hơi run rẩy yếu ớt nói,thân mình càng lúc càng tỏa ra nhiều khí lạnh.
"Cô cố gắng chịu thêm chút nữa,tôi đưa cô đến phòng chứa đá "Hắn không suy nghĩ nhiều,ôm cả người nó lên chạy vội,theo hắn biết thì khách sạn này có một phòng chứa đá rất lớn,cung cấp để phục vụ khách hàng và ướp rượu nho.
"Rốt cuộc là tầng mấy vậy"hắn cảm nhận được người con gái trong lòng xắp không chịu nổi được nữa rồi,bởi nó đã ngất lịm,mà toàn thân lạnh ngắt như băng ngàn năm vậy, hắn cứ ngỡ mình đang ôm tảng băng chứ không phải một cô gái!
Không còn cách nào khác hắn chặn đường một nhân viên phục vụ hỏi:"phòng chứa đá ở đâu?"
"Dạ,dạ ở tầng mười ba thưa quý khách".
Hắn nhanh chóng chạy vào thang máy nhấn tầng mười ba!sự khẩn trương gấp rút,của hắn thực dọa nhân viên khách sạn ngất đi rồi.
Vừa đến tầng mười ba,hắn liền đạp cửa bước,mấy tên bảo vệ cũng vội vàng ngăn cản.
"Thưa anh chỗ này rất nguy hiểm không thể vào "
"Biến hết cho tôi"hắn đạp tên bảo vệ ngã xõng xoài trên nền đất,đi đến bên trong chỗ chứa đá to lớn,toàn bộ là những tàng đá viên tỏa ra sức lạnh kinh khủng đặt nó xuống,hắn thật sự không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Hai tên bảo vệ thấy thế liền bỏ chạy nhanh chóng.
Cửa tự động khép vào do hai tên bảo vệ khóa lại bằng mật khẩu ca trực của mình,mỗi người làm tại phòng đá này khi trực sẽ được quản lí cung cấp mật khẩu cho để canh giữ và ghi lại những lần lấy hàng của nhân viên.
Thời gian cứ thế chậm chạm trôi,không biết bao lâu sau nó mới động.
Hắn ở trong này thực sự không chịu nổi,cái lạnh từng đợt của đá thấm vào người hắn,ngược lại nó mở mắt có phần tỉnh táo lại hơn và hồi phục sức sống.
"Cô thế nào rồi?"Hắn nhẹ giọng nói.
"Chuyện hôm nay anh thấy được nếu lộ ra bên ngoài
nửa chữ thì cái mạng anh đừng mong giữ lại "Nó ngước mắt nhìn hắn,tuy giọng nói vẫn yếu ớt nhưng ánh mắt nó vẫn vậy lạnh đến thấu xương.
"Cô ít nhất cũng phải cảm ơn tôi một tiếng chứ,dù sao tôi cũng cứu cô một mạng mà"cô gái này thật là, vừa tỉnh dậy đã đe dọa hắn rồi.