Chương 9

Hứa Lộc ngồi trên bàn học, nhìn bài tập nghỉ đông của em trai một lát, lại nhận ra quả nhiên việc này chỉ thích hợp với Hứa Ngạn Thanh.

Không phải Hứa Tử Diệu mới học cấp 2 à, sao bài tập đều khó quá vậy?

Rầm! ——

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, mấy đứa nhóc giống như viên đạn xông vào, hai đứa vây quanh Hứa Lộc, ba đứa còn lại vây quanh Hứa Tử Diệu, giọng nói lanh lảnh chỉ có ở mấy đứa con nít vang lên:

"Anh Tử Diệu, tụi em muốn chơi trốn tìm!!!"

"Chị Tiểu Lộc, tụi em muốn chơi trốn tìm!!!"

Xém chút nữa Hứa Tử Diệu đã làm rơi bộ điều khiển trong tay, giậm chân quát: "Chơi trốn tìm cái gì! Các em tự mình chơi đi!"

"Không được! Không đủ người!"

"Cùng tụi em chơi đi! Cùng tụi em chơi đi!"

Hứa Tử Diệu bị làm phiền tới tức chết, đang muốn bùng nổ, thì tiếng bà Vương ở dưới lầu truyền lên: "Hứa Tử Diệu! Đừng có buồn bực trong phòng suốt ngày, đi chơi cùng mấy em một lát đi!"

Hứa Tử Diệu: "......"

Được lắm, mọi người lo chơi mạt chược, để mấy đứa con nít cho con trông?

Hứa Lộc cười đứng dậy, nói với anh em sinh đôi và mấy đứa em họ khác: "Chơi một ván thôi được không? Lát nữa anh Tử Diệu còn phải làm bài tập."

Chị gái đã nói vậy, Hứa Tử Diệu đành phải thỏa hiệp, phiền toái nói: "Chơi ở trong nhà, chỗ lớn quá lười tìm."

Đám con nít cùng hoan hô, lôi kéo anh chị chơi kéo búa bao, người anh sinh đôi Hứa Phi thua, phải ở lại trong phòng đếm số, còn những người khác lập tức giải tán, đều đi tìm để chỗ trốn.

Trò chơi này quả thật là, quá ngây thơ......

Hứa Tử Diệu chơi qua loa cho có, quay đầu đi vào phòng Hứa Lộc.

Hứa Lộc không tìm được chỗ có thể trốn, nên đi vào phòng Hứa Ngạn Thanh gần đó.

Cô vừa vào phòng liền sửng sốt, thì ra bàn học cũ trong thư phòng được dọn tới phòng ngủ của Hứa Ngạn Thanh, được đặt song song với cái bàn trong phòng ngủ, trên bàn cũng được bày hoa thủy tiên.

Hứa Lộc mỉm cười, đi lại nhìn, trên mặt bàn gỗ có nét vẽ tinh tế, bên cạnh còn có vết bút chì hồi nhỏ lưu lại, thật sự là cái bàn học đó, cũng không biết tại sao lại bị chuyển tới nơi này, chẳng lẽ Hứa Ngạn Thanh muốn giữ lại làm lưu niệm?

Nghĩ đến khả năng này, Hứa Lộc không khỏi cười lắc đầu, anh trai cô sợ mọi người biết quan hệ của cô với anh, hẳn sẽ không làm việc "dư thừa" như vậy.

Có lẽ là do bảo mẫu tùy ý bày xếp.

Dù sao phòng ngủ của anh cũng không có ai ở, bày vài cái bàn cũng không đáng ngại.

Hứa Phi sắp đếm xong, Hứa Lộc không nghĩ ngợi nhiều, cởi dép lê ra xách trên tay, mở tủ quần áo ra khom lưng chui vào ——

Đây là một chỗ tốt để trốn.

Chỉ cần treo vài cái áo khoác dài, dù có mở tủ quần áo, cũng khó phát hiện ra bên trong có người, trước đây cô hay dùng chiêu này ăn vạ ở trong phòng Hứa Ngạn Thanh, chờ đến buổi tối lại trộm bò lên giường anh...

Ai, đương nhiên mỗi lần đều bị anh đuổi xuống giường.

Hứa Ngạn Thanh thật sự rất dung túng cô.

Trừ việc không được phép yêu anh, còn lại cái gì anh cũng đồng ý.

......

16 tuổi, Hứa Lộc vào trường cấp ba, bởi vì thường xuyên phải tới nơi khác dự thi, nên thành tích văn hóa tụt dốc không phanh.

Vào giữa hè, ve kêu thôi thúc mọi người ngủ, cách quạt điều hòa quay sàn sạt, hương hoa thơm ngào ngạt. Sau khi một phen chiến đấu với đề thi các môn, cô cảm thấy sức cùng lực kiệt, gục xuống mặt bàn lạnh căm nghỉ ngơi.

Lúc Hứa Ngạn Thanh đi vào thư phòng, thấy nửa khuôn mặt của cô gái đang nghỉ trưa, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Mấy năm nay cô trổ mã càng thêm xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh sáng bóng, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, lông mi dày đậm, cánh môi hồng thuận, xinh đẹp mà tinh tế, như công chúa tinh linh trong giấc mơ, làm anh không dám nhìn thẳng, dường như chỉ cần liếc mắt một cái, thì phần đen tối sâu trong lòng sẽ bị lộ.

Nếu để Hứa Lộc biết ý nghĩ của anh, không chừng sẽ cười nhạo anh mắc chứng cuồng em gái quá đà, quả thật cô lớn lên xinh đẹp, nhưng không có khoa trương như vậy.

Nhận thấy được xung quanh bỗng nhiên tối đi, Hứa Lộc chậm rãi mở mắt, thì thấy Hứa Ngạn Thanh, cô cười ngọt ngào nhìn anh, vừa mới tỉnh nên giọng đặc biệt mềm mại: "...... Anh trai."

"Đang làm bài tập à?" Anh nhỏ giọng hỏi.

"Vâng..." Cô nhẹ nhàng ngáp một cái, "Bỏ quá nhiều bài, giờ phải học bù lại."

Hứa Ngạn Thanh lật lật xem đề của cô, không nói chuyện.

"Anh, sao mấy ngày nay anh không có ở nhà vậy?" Hứa Lộc thở dài, "Anh không có nhà, em không làm đề được, cũng không biết nên đi hỏi ai."

"Công ty có nhiều việc, bận quá nên ở lại bên kia luôn, sau này có đề không biết làm, ghi chú lại, chờ anh về sẽ giảng cho em." Hứa Ngạn Thanh nói.

Sau khi anh tốt nghiệp thì vào công ty của Ông chủ Hứa, coi như là con kế nghiệp cha, nhưng cũng không bận rộn như trong tưởng tượng của Hứa Lộc. Anh chỉ cảm thấy, tránh xa cô một chút, đối với cô sẽ tốt hơn.

Cũng có thể là do trong tiềm thức, anh đã sớm nhìn rõ bản thân: Mấy năm nay, chính mình càng ngày càng không từ chối cô được.

Hứa Ngạn Thanh lật hết mấy môn trên bàn, nói với cô: "Lần sau tốt nhất nên mượn bút ký của bạn nhìn một lần, tuy rằng anh có thể giảng đề cho em, nhưng phương pháp của anh chưa chắc phù hợp với trình độ của các em."

Hứa Lộc dựa vào bàn, lười biếng nói: "Các bạn đều không chơi cùng với em, nên sẽ không cho em mượn bút ký đâu."

Hứa Ngạn Thanh sửng sốt, nhìn cô, "Vì sao?"

"Mọi người chê em quê mùa." Hứa Lộc nghiêng đầu, má dán vào mặt bàn, dùng một đôi con ngươi đen xinh đẹp nhìn anh, "Khả Hinh đã làm với một tay trống hơn tuổi, Giai Giai cũng đã quen bạn trai, chỉ có em ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa mất, mọi người xem thường em ~"

Đôi mắt của cô hơi nheo lại, nụ cười cũng trở nên gian manh, "Không thì, anh hôn em một cái đi?"

Hứa Ngạn Thanh: "............"

Ngày trước cô mà đùa anh như vậy, anh sẽ nhẹ giọng quát, nhưng gần đây... Anh càng ngày càng trầm mặc.

Hứa Lộc cười cười nằm sấp trên bàn: "Nếu không, hôn nhẹ một cái lên mặt cũng được nha."

"Hứa Lộc." Vẻ mặt của anh nghiêm chỉnh, nhíu mày gọi tên đầy đủ của cô, "Còn muốn nghe anh giảng đề nữa hay không?"

Cô lập tức ngồi thẳng, ngoan ngoãn đáp: "Muốn nghe, vừa rồi em chỉ nói giỡn thôi, lần sau em sẽ không như vậy nữa, anh."

Lần nào cũng vậy.

Người khıêυ khí©h là cô, vừa thấy anh lộ vẻ mặt không vui, lập tức thu lại cũng là cô.

Dù anh có quyết định sẽ cách cô ngàn dặm, cô cũng có cách làm anh không biết nên xuống tay từ chỗ nào.