Chương 1: Đám mây

Sự mâu thuẫn giữa Loan Thành và gió sông dịu dàng thể hiện sự pha trộn giữa mới và cũ cũng như sự phồn hoa và giản dị của thành phố này.

Bến tàu cảng biển ở phía đông thành phố tấp nập người qua lại, cách đó không xa là nhà ga Loan Thành, chạy thêm nửa giờ đi xe là sân bay và bến tàu hình thành một hệ thống đầu mối giao thông tam giác Loan Thành, bến tàu cùng nhà ga là không thể thiếu đối với những người bán gánh hàng nhỏ, bọn họ xuyên qua những dòng người nối liền không ngừng rao bán sức lực của mình, hòa với tiếng còi sà lan và tiếng máy móc cần cẩu bến tàu cùng miêu tả phồn vinh.

Mà nhà ga vận chuyển hàng hóa và nhà tù u ám ở phía tây thành phố lại là một cảnh tượng tiêu điều khác. Đường ray cũ, mùi than đá gay mũi, cầu vượt trải qua phong sương kéo dài đến cách cửa chính ngục giam hơn mấy chục mét, nơi những thanh sắt kiên cố được hàn thành vô số ô lưới vuông, những hàng rào sắt cao ngất ngưỡng dày đặc lưới điện, bốn chữ "Khó bay" được viết khắp nơi.

Phía bắc thành phố là khu đô thị chính của Loan thành. Các dãy tòa nhà thương mại và cơ quan chính phủ san sát nối xếp dọc hai bên đại lộ trung tâm, các cầu vượt đan xen ngang dọc và nối liền với các nhà máy lớn cùng thôn trang đồng ruộng ở phía bắc thành.

Ở phía nam thành phố có một khu vực tập trung đầy pháo hoa. Trong đó, ngõ Liên Thủy và ngõ Y Thủy là hai ngõ cổ nổi tiếng nhất ở phía Nam thành phố, những con đường lát đá xanh và bức tường trắng với ngói đen cùng kể về lịch sử của những ngõ cổ, hầu như tất cả những ngôi nhà dân dụng kiểu cổ ở đây đều dùng để buôn bán, chúng giống như mạng lưới bàn cờ được phân bố chằng chịt trên mảnh đất không lớn nhỏ này, tầng một có rất nhiều loại cửa hàng, từ cửa hàng nước tương cổ xưa đến cửa hàng trà sữa mới mẻ độc đáo, cái gì cần có đều có.

Lúc này, ngọn lửa tháng bảy vừa mới đốt cháy nửa bầu trời nhưng giông bão lại nhanh chóng chạy như bay đến trên đỉnh đầu mọi người trút xuống màn nước như cột.

Chân phải của Phàn Quân lại tái phát bệnh cũ.

Ông ta run rẩy vịn vách tường, từ trong tủ chén lấy ra một chai rượu, lại run rẩy nằm vật xuống sô pha, giơ chai rượu lên rót vào bụng.

Rượu mạnh thiêu đốt xóa đi hơi ẩm ướt nhớp nháp của ngày mưa nhưng chân phải què lại vẫn ngứa ngáy như cũ, giống như ngàn vạn con kiến bò qua.

Phàn Quân dần dần ngủ thϊếp đi, ông ta nhớ lại lúc làm cảnh sát giao thông, cũng là một ngày trời mưa như vậy, ông ta mặc cảnh phục, bị một chiếc xe máy cố ý đυ.ng ngã xuống đất, lốp xe nặng nề nghiền nát bắp chân ông ta.

Phàn Quân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ mà thô tục kia chửi rủa. Nhưng cơ thể lại chật vật ngã xuống vũng mưa, miệng sặc một ngụm nước bùn lớn, vừa gào thét vừa khóc.

Một người đàn ông trưởng thành, khóc còn thảm hơn cả Mạnh Khương Nữ, thậm chí muốn gọi Mạnh Khương Nữ ra ngoài, để cho nàng dùng tiếng khóc thê lương giúp đỡ ông ta.

Người đàn ông đang đi lang thang trong giấc mơ, mí mắt thỉnh thoảng nhấp nháy lên xuống, sau khi tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, đôi mắt bồn chồn đột nhiên mở ra như một xác chết phản chiếu ánh sáng.

Triệu Chiêu từ lớp học bổ túc trở về, ném cặp sách ướŧ áŧ ở cửa trước rồi nhanh chóng thay một chiếc váy trắng sạch sẽ.

Cô đi tới bên cạnh sô pha, đá văng chai rượu rải rác, ngón chân không kiên nhẫn cuộn lại, dùng mu bàn chân gõ nhẹ vào chân phải bị què của cha, "Này, dịch qua một chút, tôi muốn xem TV.”

Phàn Quân nheo mắt nhìn chiếc váy lụa trắng tung bay mông lung trước mắt. Ông ta nắm lấy cổ chân tinh tế của con gái nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nhảy ra khỏi chiếc ghế sô pha da dê ấm áp ôm lấy vòng eo Triệu Chiêu, khóa chặt cô vào trong vòng tay của mình.

Hơi thở nóng hổi mang theo mùi rượu mơ hồ phả vào chiếc cổ ngọc của cô, đôi môi mỏng thỉnh thoảng lướt qua vai cô, bàn tay to thô ráp dần dần phủ lên cặp đùi trắng nõn của cô gái, vuốt ve từng chút từng chút.

“Con về rồi... " Ông ta khẽ gọi, "Chiếc váy này, thật đẹp. Rất thích hợp với Chiêu Chiêu. Ánh mắt của ba, được chứ?”

Dường như Triệu Chiêu đã quen với sự thân mật của ông ta, mặt không chút thay đổi ấn điều khiển từ xa, ánh sáng loang lổ trên màn hình TV lặng lẽ chiếu lên trên người một đôi ba con đang ôm nhau.

Nhưng mà, khuôn mặt lạnh lùng của cô gái dần dần đỏ lên, những giọt mồ hôi lặng lẽ chảy ra, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, điều khiển từ xa đột nhiên tuột khỏi tay cô, tiếng hét sợ hãi của cô gái đột nhiên lọt vào tai của người đàn ông.

Xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi khiến ngọn lửa của ông ta càng mãnh liệt hơn, tâm trí hỗn loạn bất an nhất thời của ông ta được cứu rỗi bởi hương thơm cơ thể ngọt ngào của cô gái.

Tay Phàn Quân thô bạo ấn lên bộ ngực mềm mại của con gái, đầu lưỡi trơn trượt từng tấc càn quét trong khoang miệng cô, mùi rượu nồng nặc nhanh chóng xộc vào mũi, khiến thân thể Triệu Chiêu sinh ra một loại cảm giác tê dại kỳ lạ.

Miễn cưỡng buôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của con gái ra, Phàn Quân trực tiếp quỳ rạp xuống đất, vén làn váy lên, tách hai chân cô ra, dùng mũi cọ xát vào khe hở qua qυầи ɭóŧ của cô rồi trực tiếp đâm vào một đường rãnh nhỏ.

Ông ta cảm thấy được môi hoa mềm mại như đậu hũ của con gái mình, một dòng điện từ sườn mặt đánh úp tới, tóc dựng thẳng lên như kim châm.

“Lại ướt rồi, tiểu dâʍ đãиɠ, xem ra là con đang chờ ba tới chọc lỗ nhỏ của con rồi." Màu sắc giữa qυầи ɭóŧ dần dần đậm hơn, mùi dâʍ ɖị©ɧ tanh ngọt nhanh chóng xộc vào trong mũi, Phàn Quân cười một tiếng rồi vươn đầu lưỡi liếʍ láp một cách mập mờ.

Triệu Chiêu đột nhiên nắm lấy một nắm tóc của ba mình, giống như muốn lột da đầu của ông ta, nghiến răng nghiến lợi: "Ông làm gì? Lão què, ông lại muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi.”

Lửa giận của người đàn ông chính xác được khơi dậy, kèm theo bởi du͙© vọиɠ, đốt sạch lý trí còn sót lại, "Đúng, đúng, là ba muốn cưỡиɠ ɧϊếp con, làʍ t̠ìиɦ với con.”