Đi gần một tiếng đồng hồ nữa mà không có mục đích, Lạc Hành Chu cuối cùng cũng gặp được tinh thú đầu tiên trong ngày, là một tinh thú cấp D, rất thích hợp để Lạc Hành Chu rèn luyện thân thủ.
Sự khác biệt giữa tinh thú và thú hoang bình thường chính là sự khác nhau về thực lực, và điểm quan trọng nhất là trong cơ thể tinh thú có một viên Thú hạch, đây là hạch năng lượng trong cơ thể tinh thú.
Chính Thú hạch khác với đan điền này khiến Lạc Hành Chu biết tinh thú cũng khác với yêu thú ở thế giới khác.
Đây là một tinh thú hình con báo, đôi mắt báo hung dữ và cảnh giác.
Khi Lạc Hành Chu vừa bước chân vào phạm vi cảnh giác của nó, tinh thú lập tức chuyển từ trạng thái thư thả sang trạng thái chiến đấu, hung hăng trừng mắt về phía Lạc Hành Chu xuất hiện.
Lạc Hành Chu có kinh nghiệm xuyên không ở kiếp trước, không hề sợ hãi trước sự xuất hiện của tinh thú này, những tình huống nguy hiểm hơn cậu cũng đã trải qua ở đời trước, ngược lại còn rất khao khát chiến đấu.
Lại sắp có trận chiến rồi, có người trong phòng live ra ngoài kêu gọi, thế là trong phòng live của Lạc Hành Chu lập tức ùa vào rất nhiều người, ai cũng muốn xem so với hôm qua, Lạc Hành Chu tiến bộ được bao nhiêu.
"Oa, là một con báo tinh, loại tinh thú này tuy thể hình không quá lớn, nhưng không dễ đối phó, tốc độ của nó rất nhanh, móng vuốt cũng vô cùng sắc bén."
"Oa, nó tới rồi, nó lao tới rồi!"
Quả cầu quay đang đối diện với con báo tinh kia, nên đã quay lại toàn bộ cảnh nó lao về phía Lạc Hành Chu, trình chiếu trong phòng live stream, nhìn như thể nó đang lao về phía những người xem trực tiếp vậy, làm những người có lòng dạ nhỏ hẹp suýt bật thét lên.
Lạc Hành Chu kiềm chế Cửu Đường đang nhảy nhót, tay cầm dao găm. Khi móng vuốt của con báo sắp chạm vào người cậu, cậu xoay người né tránh, đao găm cũng đâm tới trước, định rạch móng trước của con báo.
Trong mắt con báo lóe lên hung khí, thân thể nó linh hoạt xoay chuyển, cũng tránh được đòn tấn công của Lạc Hành Chu.
Cứ như vậy, hai bên qua lại giao thủ hơn chục hiệp, trên người Lạc Hành Chu và con báo đều để lại vết thương do đối phương gây ra.
Lạc Hành Chu thở hổn hển, con báo cũng không khá hơn bao nhiêu, ánh mắt càng thêm hung dữ, lại lấy đà từ chân sau lao về phía Lạc Hành Chu.
Lần này Lạc Hành Chu vỗ nhẹ Cửu Đường đang xoắn xuýt trên cổ tay mình: "Đến lượt em rồi, Cửu Đường, đây là con mồi đầu tiên hôm nay dành cho em."
Cửu Đường được phép ăn liền hứng khởi nhảy xuống, vừa chạm đất đã phát triển mạnh mẽ, mấy sợi dây leo nhanh chóng quấn lấy một chân của con báo.
Con báo hoảng sợ kêu thét lên, nhưng thân hình nó khựng lại, lại bị Lạc Hành Chu nắm cơ hội để lại thêm một vết thương trên người, các dây leo khác tranh thủ chui vào từ vết thương.
Con báo giãy giụa dữ dội, nhưng rơi vào tay Cửu Đường thì không thể nào thoát ra được, biên độ giãy giụa càng lúc càng nhỏ.
"Tàn bạo! Mẹ kiếp, thực sự quá tàn bạo! Nhưng đờ cờ mờ nó, tôi thích!"
"Đúng vậy, Cửu Đường tàn bạo đến đáng yêu! Lạc Hành Chu cũng làm tốt lắm, tôi bây giờ tin rằng thể chất của cậu ấy đã đạt tới cấp D, bản thân thực lực chiến đấu cũng không yếu, dị năng cậu ấy giác tỉnh quả thực lợi hại, mới ngày thứ hai mà thân thủ đã thuần thục như vậy, chiến đấu với con báo cũng không lép vế."
Rất nhanh trên mặt đất chỉ còn lại một bộ da và xương bị hút sạch, Lạc Hành Chu thu lại, cùng với viên Thú hạch quan trọng, mang ra ngoài đều đổi được tinh tệ.
Tuy không có khuy không gian, cái trước cậu để Cửu Đường bán đi đổi lấy tinh tệ rồi, nhưng không sao, Cửu Đường lớn thêm một chút nữa, sẽ có thể mở ra không gian trong cơ thể, không thể mang hết đồ ở đây ra ngoài thì tiếc biết bao.
Trước khi nghỉ trưa, Lạc Hành Chu lại hạ sát thêm một con tinh thú cấp D, con này thể hình lớn hơn con trước nhiều, nên trước khi Cửu Đường ăn, Lạc Hành Chu chặt một đùi lớn, đây là bữa trưa của cậu.
Thịt tinh thú giàu năng lượng, Dị năng giả và thú nhân ăn rất tốt cho cơ thể, còn người thường tuy không thể ăn nhiều, nhưng ăn ít vài miếng cũng có lợi cho sức khỏe.
Trước khi ông ngoại gặp chuyện, Lạc Hành Chu tuy là người thường, nhưng cũng có thể thường xuyên ăn thịt tinh thú cấp D.
Nhưng từ khi theo mẹ rời khỏi nhà họ Ngũ, Lạc Hành Chu về cơ bản dựa vào dịch dinh dưỡng để sống.
Thêm vào đó, ở kiếp xuyên không kia, thực ra với cậu, thịt tinh thú đã là ký ức xa xôi.
Trên đường còn hái lượm thực vật và trái cây hoang dã ăn được, trong đó có thứ dùng làm gia vị.
Tìm chỗ gần nguồn nước, Lạc Hành Chu và Cửu Đường cùng rửa ráy dựng giá nướng, thịt bắt đầu được nướng.
Chẳng bao lâu, ngay cả qua màn hình, mọi người trong phòng live cũng có thể ngửi thấy mùi thịt nướng quyến rũ tỏa ra, lại bắt đầu kích động đặt hàng gọi đồ ăn ngoài, đặc biệt là đồ nướng.
Lạc Hành Chu gốc thực ra không khéo tay như vậy. Ở nhà họ Ngũ lúc không cần tự tay làm, sau khi rời khỏi nhà họ Ngũ, cậu chủ yếu dựa vào dung dịch dinh dưỡng để sống, muốn cậu làm món ăn hay làm thịt nướng cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Ở thế giới trước, sau khi hóa hình, cậu đã ẩn mình trong những tu sĩ loài người và không ít lần học các kỹ năng sống từ những người bạn đồng hành.
Mặc dù cậu là một yêu tu hệ thực vật, nhưng hoa ăn thịt đều không kiêng kỵ thịt hay rau, có khẩu vị rất tốt.
Lúc này, Lạc Hành Chu cảm thấy khi sức khỏe của mẹ khá hơn mà không cần phải chi tiêu nhiều tinh tệ, cậu có thể mở một quán nướng với kỹ năng này, cùng mẹ sống một cuộc sống bình yên không cần giàu sang, nếu ông ngoại và bác cả có thể bình an trở về thì càng hoàn hảo.
Thái thịt nướng thành từng lát mỏng xếp vào đĩa, món súp bên cạnh cũng đã nấu xong.
Lạc Hành Chu ăn mấy lát thịt nướng rồi húp một ngụm súp, thoải mái vô cùng.