Chương 39: Ân tình quá lớn

Ý thức hoặc có thể nói là tinh thần lực của Lạc Hành Chu đang điều khiển Cửu Đường, năng lực khống chế của cậu cực mạnh, mỗi lần đầu tua đều nhắm trúng điểm yếu trên cơ thể côn trùng, sau đó ra tay là gϊếŧ chết ngay, năng lượng trong cơ thể côn trùng cũng không ngừng chảy vào Cửu Đường, rất nhanh biến thành một cái xác khô treo trên tua.

Cửu Đường tổng cộng phân chia ra bảy bảy bốn mươi chín sợi tua, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mỗi sợi tua đều đã xiên được năm sáu con côn trùng, không chỉ giải quyết xong một nửa số côn trùng mà cậu phụ trách, còn có dư lực giúp Phương Dương bên kia tiêu diệt côn trùng, bởi vậy sau vài phút trôi qua, nhờ sự nỗ lực của sáu người, số lượng côn trùng xung quanh nhanh chóng giảm bớt.

Lạc Hành Chu hô lớn một tiếng: "Chúng ta rút lui! Mọi người đi trước đi, tôi và Phương Dương chặn hậu."

"Được!"

Trần Khang Ninh và Mễ Lạc bọn họ coi như đã phát hiện ra, cho dù Phương Dương là dị năng giả cấp B, nhưng bởi vì dị năng khác nhau, tốc độ và hiệu suất tiêu diệt côn trùng của cậu ta cũng không bằng Lạc Hành Chu.

Cửu Đường của Lạc Hành Chu nghiễm nhiên rất thích hợp để tấn công quần thể, lại có Cửu Đường bảo vệ, côn trùng muốn đến gần cậu, rất khó.

Bởi vậy Lạc Hành Chu vừa ra lệnh, bốn người bọn họ không chút do dự xoay người chạy về phía trước, Lạc Hành Chu và Phương Dương theo sát phía sau, những con côn trùng lẻ tẻ đuổi theo cũng nhanh chóng bị cọc đất và Cửu Đường giải quyết, sáu người bọn họ bởi vì phối hợp ăn ý nên lại giành được một khoảng thời gian để thở dốc.

Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, khán giả trong phòng livestream lúc đầu xem đến mức thót tim, sau đó thì hò hét "666666", sáu người này thật sự quá ngầu, đặc biệt là Phương Dương và Lạc Hành Chu, khiến người ta xem mà hả hê vô cùng.

"Mẹ ơi, Lạc Hành Chu trước đây thật sự chưa từng tiêu diệt côn trùng sao? Mọi người có chú ý không, Lạc Hành Chu thông thường đều là một kích tất sát, không có con côn trùng nào rơi vào tay cậu ấy còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay cậu ấy. Phương Dương tuy rằng cấp bậc dị năng cao, nhưng bởi vì lớp vỏ ngoài của côn trùng rất cứng, có một số cọc đất tấn công là vô hiệu, cho nên hiệu suất cậu ấy gϊếŧ côn trùng so với Lạc Hành Chu thấp hơn nhiều, đương nhiên cậu ấy cũng rất giỏi."

"Hy vọng bọn họ có thể sống sót, nếu không hy sinh trên hành tinh Hồng Ái thì đối với đế quốc mà nói tổn thất quá lớn, đặc biệt là Lạc Hành Chu, dị năng của cậu ấy có lực sát thương với côn trùng lớn nhất."

"Bây giờ không có thời gian, chờ nơi này kết thúc có thể xem lại, tôi cũng cảm thấy hiệu suất Lạc Hành Chu tiêu diệt côn trùng rất cao, hoàn toàn không có đòn tấn công nào là vô hiệu, cho nên tôi cảm thấy cậu ấy không chỉ thức tỉnh dị năng, đồng thời tinh thần lực cũng rất mạnh mẽ, có thể đồng thời điều khiển nhiều tua như vậy."

"Lạc Hành Chu 666666, nhân tiện mắng một câu tên khốn nhà họ Ngũ kia!"

Tất cả những ai biết đến sự xuất hiện của Trùng tộc đều đang chú ý đến phòng livestream, người phụ trách chương trình nhìn thấy mấy người Lạc Hành Chu tiêu diệt một đợt côn trùng lại tiếp tục chạy trốn, lúc này mới phát hiện ra toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi.

Hậu đài có lớn hơn nữa thì chuyện này cũng không thể che giấu được, nếu như những người này đều không thể sống sót rời đi, thì ông chủ lớn phía sau cũng sẽ bị người dân phẫn nộ chỉ trích.

Thật là tốt quá, ai có thể ngờ được Lạc Hành Chu lại là một con hắc mã như vậy, may mà có cậu ấy tham gia buổi livestream lần này.

Hoắc Đình Quân nhìn thấy em gái mình toàn thân trên dưới không thiếu một miếng thịt nào, cũng thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ được nhiều thời gian như vậy, xác suất giải cứu thành công sẽ tăng lên rất nhiều, hiện tại anh ta tin tưởng có Lạc Hành Chu ở đó, những người đi giải cứu hoàn toàn có thể đưa bọn họ trở về an toàn.

Tính ra như vậy, em gái coi như là nợ Lạc Hành Chu hai mạng, ân tình này quá lớn.

Nhìn thấy Lạc Hành Chu vượt qua cơn nguy hiểm đầu tiên, Phong Trạm thế mà lại kỳ tích áp chế được sự hỗn loạn trong đầu, lúc này quản gia cũng rốt cuộc có thể đến gần Phong Trạm, thuận lợi đưa thuốc đến bên miệng để anh uống, những liều thuốc này chính là do Lạc đại dược tề sư để lại trước khi mất tích.

Bên kia tình huống của Ni Nhĩ và Đinh Sướиɠ Hoan lại không tốt như mấy người Lạc Hành Chu.

Đối mặt với côn trùng từ trên trời rơi xuống, lần này Đinh Sướиɠ Hoan không thể nào đẩy Ni Nhĩ ra đỡ đạn được nữa, bởi vì côn trùng quá nhiều, mà dị năng hệ thủy của cậu ta chỉ có thể dùng để rửa mặt rửa tay biểu diễn, trước mặt côn trùng căn bản không đủ nhìn, nhiều nhất là tắm cho côn trùng một cái, bởi vậy vừa hét thảm thiết vừa trốn sau lưng Ni Nhĩ.

Ni Nhĩ đối phó với một con tinh thú hoặc là thêm vài con nữa cũng có thể ứng phó được, nhưng thứ anh ta không am hiểu nhất chính là tấn công quần thể, côn trùng vừa nhiều, hai nắm đấm khó địch nổi bầy côn trùng, lại còn có Đinh Sướиɠ Hoan ở bên cạnh vướng víu, thường xuyên cắt đứt công kích của anh ta, bị côn trùng nhân cơ hội cắn lên người, chọc cho Ni Nhĩ gào lên, hận không thể ném tên nhóc yếu đuối Đinh Sướиɠ Hoan này vào trong đám côn trùng.

Có điều Ni Nhĩ tự cao tự đại thì tự cao tự đại, nhưng lương tâm vẫn chưa mất hết, tuy trong lòng hung ác, nhưng cũng không ném Đinh Sướиɠ Hoan ra ngoài.

Anh ta chỉ có thể vừa đánh vừa chạy, bởi vì là dùng hình thú để đối địch, gấu tuy rằng tốc độ giảm xuống, nhưng da dày thịt béo còn có lông mao cản trở, cho nên vết thương bị cắn trên người cũng không nghiêm trọng bằng Đinh Sướиɠ Hoan.