Mấy người Lạc Hành Chu muốn nói gì đó nhưng đều bị những lời này chặn lại, sắc mặt Phương Dương cũng trở nên u ám.
Lúc trước anh ta thật sự rất vui vẻ, nhưng sao có thể quên được cảnh tượng Đinh Sướиɠ Hoan phản bội, muốn anh ta chết đi chứ?
Kết quả là bây giờ gặp lại còn bày ra vẻ mặt khiến anh ta ghê tởm.
Đinh Sướиɠ Hoan hai mắt rưng rưng nước mắt, nhìn Phương Dương với ánh mắt cầu xin, hy vọng Phương Dương đừng vạch trần cậu ta.
Mễ Lạc lại muốn vạch trần bộ mặt thật của tên khốn này, bị Trần Khang Ninh ngăn lại, ra hiệu cho cậu ta nhìn về phía Phương Dương, chuyện này phải để cho Phương Dương tự mình giải quyết, bọn họ đừng nên tự ý xen vào.
Lị Na và Hoắc Chỉ Quân cũng bị ghê tởm không thôi, nhưng chuyện này cũng cần phải để cho Phương Dương tự mình quyết định, hai người bọn họ dứt khoát kéo Lạc Hành Chu ra bờ sông xử lý cá đã câu được, chuẩn bị bữa tối.
Phương Dương cụp mắt xuống, khẽ cười một tiếng, che giấu vẻ mỉa mai trong mắt:
“Đinh Sướиɠ Hoan, chuyện trước kia tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, Phương Dương tôi không dám nhận hai tiếng anh Dương này. Ni Nhĩ, biết người biết mặt không biết lòng, lời khuyên chỉ có vậy, mọi người tự lo liệu cho tốt.”
Nể tình bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh ta không vạch trần bộ mặt thật của Đinh Sướиɠ Hoan trước mặt Ni Nhĩ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây mà thôi.
Nước mắt Đinh Sướиɠ Hoan ào ào tuôn rơi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt đau lòng, muốn nói gì đó.
Có điều Phương Dương đã ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, khiến cho Đinh Sướиɠ Hoan giật mình, vội vàng ngậm miệng lại, sợ rằng mình nói nhiều sai nhiều chọc giận Phương Dương, anh ta sẽ không còn để ý đến tình nghĩa nhiều năm nữa.
Ni Nhĩ lại không vui nói: “Phương Dương, cậu có ý gì đây? Đàn ông con trai sao lại nhỏ nhen như vậy?”
Phương Dương thản nhiên nhìn anh ta: “Xin lỗi, chúng ta không thân.”
Ni Nhĩ bị thái độ của anh ta chọc giận đến mức mắng mỏ không thôi, tên nhóc ẻo lả này có còn là đàn ông nữa hay không?
Anh ta càng muốn phủi sạch quan hệ với Đinh Sướиɠ Hoan, Ni Nhĩ lại càng muốn mang theo Đinh Sướиɠ Hoan bên cạnh, chờ đến ngày có thể rời khỏi đây, xem người khác sẽ nhìn anh ta ta như thế nào.
Hơn nữa trong phòng livestream còn có nhiều khán giả như vậy, xem Ni Nhĩ anh ta đây trọng tình trọng nghĩa, lại còn anh dũng vô song.
Anh ta không biết rằng, hiện tại những người ở lại trong phòng livestream của anh ta đều đang mắng chửi anh ta thậm tệ, còn hung hăng hơn cả mắng Đinh Sướиɠ Hoan.
Người ta đã tốt bụng nhắc nhở anh ta rồi, kết quả là tên ngốc Ni Nhĩ này không những không để tâm, mà còn mắng ngược lại, thật sự là không biết tốt xấu.
[Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, ban đầu tôi làm sao lại đi thích tên ngốc này chứ, người ta đã nhắc nhở anh ta bên cạnh là một con rắn độc rồi, vậy mà còn xem lòng tốt của người khác như lòng heo!]
[Ni Nhĩ, đồ ngu ngốc, tiền donate cho anh ta trước kia coi như tôi vứt xuống sông xuống biển rồi, bây giờ đừng hòng tôi donate cho anh ta một đồng nào nữa, tôi thà rằng đem đi quyên góp còn hơn là donate cho anh ta.]
Ni Nhĩ và Đinh Sướиɠ Hoan không rời đi, cũng tìm một chỗ bên bờ hồ để nghỉ ngơi qua đêm, không nói đến Đinh Sướиɠ Hoan, Ni Nhĩ rõ ràng là có ý định so đo với Phương Dương, đáng tiếc là Phương Dương không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái.
Dù sao những lời nên nói đều đã nói rồi, Ni Nhĩ tự mình không nghe lọt tai thì thôi kệ vậy.
Mặt khác cũng là bởi vì, nếu gặp phải tình huống giống như vậy, Đinh Sướиɠ Hoan muốn đẩy Ni Nhĩ ra cũng không dễ dàng như làm với anh ta.
Dù sao Ni Nhĩ cũng là tên ngốc to xác, lúc chiến đấu lại biến thành gấu, dựa vào thân hình nhỏ bé của Đinh Sướиɠ Hoan có đẩy nổi chắc?
Mấy người Lạc Hành Chu nhóm lửa, phần lớn số cá đã được xử lý được dùng để nướng, số còn lại thì nấu canh cá, trong canh còn cho thêm nấm dại và những loại thực vật ăn được khác nhặt được trên đường, sau đó xé thêm một ít thịt khô ăn thừa, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
Đám Phương Dương thì không sao, đây không phải là lần đầu tiên được ăn đồ ăn do Lạc Hành Chu nấu, còn Ni Nhĩ và Đinh Sướиɠ Hoan lại không chịu nổi.
Bọn họ đã hơn hai mươi ngày nay không được ăn ngon rồi, bây giờ ngửi thấy mùi thơm này, bụng kêu lên ùng ục.
Đinh Sướиɠ Hoan vừa ôm bụng vừa oán hận nhìn về phía Phương Dương và Lạc Hành Chu, cậu ta không thể tin được Phương Dương lại có thể tuyệt tình với cậu ta như vậy.
Hơn nữa đêm hôm đó tuy rằng cậu ta làm sai, nhưng Phương Dương cũng không sao cả, lúc đó đầu óc cậu ta không được tỉnh táo, chỉ là hành động vô thức do quá sợ hãi mà thôi, sao Phương Dương không thể tha thứ cho cậu ta chứ?
Ni Nhĩ cho rằng số cá kia chắc chắn là do dị năng giả cấp B Phương Dương bắt được, cũng là cấp B như nhau, một thú nhân như anh ta càng không thể thua kém. Nhìn thấy bên kia sắp ăn rồi, Ni Nhĩ đứng dậy nói:
“Cậu ở đây chờ đi, tôi xuống hồ bắt vài con cá lên, tôi cũng nướng cá cho cậu ăn!”
Không phải chỉ là cá nướng thôi sao? Tuy rằng anh ta thích ăn thịt tinh thú, không thích ăn cá, nhưng chắc chắn không thể thua kém Phương Dương, hơn nữa không phải chỉ là cá nướng thôi sao?
Nhìn bọn họ nướng cá kìa, có gì khó khăn đâu, hơn nữa mùi vị này hình như còn thơm hơn cả thịt nướng, cho nên anh ta quyết định cải thiện bữa ăn một chút.
Ni Nhĩ cởϊ áσ ngoài ra, nhảy xuống hồ bắt cá. Ban đầu, thân hình cường tráng của anh ta rất được một bộ phận khán giả yêu thích, nhưng hiện tại những người này cho dù có thích cũng không muốn hâm mộ một tên ngốc, hơn nữa cũng không phải chỉ có mỗi mình Ni Nhĩ là tên ngốc có cơ bắp.