Phương Dương cười khổ một tiếng, sau đó lắc lư cơ thể trước mặt Trần Khang Ninh, “bịch" một tiếng, ngã xuống vũng nước, máu loang ra bên dưới, nhưng mà rất nhanh liền bị nước mưa cuốn trôi.
Hoắc Chỉ Quân giật mình, đi qua kiểm tra nói: "Cậu đừng dọa chúng tôi, rốt cuộc cậu làm sao vậy?"
Phương Dương cố gắng cười nói: "Tạm thời còn chưa chết, chỉ là bị thương một chút, dị năng cũng cạn kiệt, làm phiền mấy người rồi."
Dám giao phó bản thân cho bọn họ, cũng là bởi vì bọn họ đã chạy ra cứu anh ta trong đêm mưa gió này, rõ ràng biết đó là một con sư tử một sừng cấp B nguy hiểm, nhưng mà vẫn không lùi bước, cho nên người như vậy không có khả năng bỏ mặc anh ta, nghĩ đến Đinh Sướиɠ Hoan, Phương Dương chỉ có thể cười khổ.
Lạc Hành Chu đứng bên cạnh con sư tử một sừng, lớn tiếng nói: "Mấy người đưa Phương Dương về trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại."
"Được, cậu cẩn thận, có gì không ổn thì gọi chúng tôi."
"Được."
Trần Khang Ninh hỏi rõ tình hình vết thương trên người Phương Dương, liền cõng anh ta lên, gọi Hoắc Chỉ Quân cùng nhau quay về, tư thế này tuy rằng không thoải mái, nhưng mà sự chú ý của Phương Dương đều đặt trên người Lạc Hành Chu, còn có tâm trạng hỏi:
"Chúng ta cứ như vậy mà quay về sao?"
Hoắc Chỉ Quân tốt bụng giải thích: "Yên tâm đi, anh Lạc có thể xử lý được, con sư tử một sừng kia có thể giải quyết, là nhờ có anh Lạc, nếu không cho dù chúng ta có ra ngoài cũng không thể cứu cậu ra được."
Phương Dương càng thêm tò mò về Lạc Hành Chu, cẩn thận nhớ lại tình hình trên phi thuyền lúc đến hành tinh Hồng Ái, bởi vì anh ta là dị năng giả có thực lực mạnh nhất, cho nên trên phi thuyền bị không ít tuyển thủ vây quanh, hy vọng có cơ hội lập thành một đội với anh ta, nhưng mà không nhớ rõ có người tên là Lạc Hành Chu.
Phương Dương xấu hổ nói: "Lạc Hành Chu cậu ta... Thực lực lợi hại như vậy sao? Tại sao tôi lại không có ấn tượng gì về cậu ta?"
Hoắc Chỉ Quân phì cười một tiếng, Trần Khang Ninh cũng cười, giải thích: "Cậu có ấn tượng về anh Lạc mới là lạ, nhưng mà nói đến người bình thường trên phi thuyền, Phương Dương, cậu hẳn là có chút ấn tượng chứ, anh Lạc chính là người bình thường, nhưng mà anh Lạc vận may tốt, ngày đầu tiên đã thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là dị năng rất lợi hại."
Phương Dương "hít" một tiếng, vừa mới thức tỉnh mấy ngày đã có thể lợi hại như vậy sao? Nào chỉ là lợi hại.
Đưa Phương Dương về hang động, Mễ Lạc và Lị Na vội vàng tiếp nhận, rửa sạch vết thương và cho Phương Dương uống thuốc, thuốc trị thương cơ bản vẫn được trang bị, thuốc uống và thuốc bôi ngoài da đều có, cho nên sẽ không có vấn đề gì lớn, còn về phần dị năng cạn kiệt, chỉ cần có đủ thời gian nghỉ ngơi sẽ từ từ khôi phục.
Xử lý xong, Lạc Hành Chu cũng trở về, mang theo da, xương và tinh hạch còn lại của con sư tử một sừng, gật đầu với Phương Dương đang dựa vào vách đá nghỉ ngơi nói:
"Cửu Đường đã dùng máu thịt rồi, phần còn lại các cậu chia đi, mọi người đều ra sức."
Phương Dương ho khan một tiếng nói: "Tôi không cần chia, nếu như không có mấy người xuất hiện, tối nay tôi căn bản không thể sống sót, ân cứu mạng, chờ sau khi rời khỏi hành tinh Hồng Ái, tôi sẽ báo đáp."
Lúc này Mễ Lạc và Lị Na mới biết được con sư tử một sừng mà bọn họ gặp phải là cấp B, có thể thấy tình hình lúc đó nguy hiểm đến mức nào, cho nên cách làm của Phương Dương cũng là hợp tình hợp lý.
Nhìn thấy anh ta nói như vậy, Trần Khang Ninh và Hoắc Chỉ Quân không từ chối nữa, nhưng mà vẫn tính cho Lạc Hành Chu một phần, chờ sau khi rời khỏi hành tinh này, đổi da, xương và tinh hạch thành tiền, ba người lại chia nhau, dù sao cũng là thứ mà mọi người liều mạng đối phó.
Nửa đêm sau không còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy người nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau khi trời sáng, tuy rằng mưa nhỏ hơn một chút, nhưng mà vẫn không ngừng rơi, vừa vặn cho Phương Dương đủ thời gian để điều chỉnh và khôi phục.
Vì để chăm sóc cho người bị thương này, ngày hôm nay đám Lạc Hành Chu chia nhau luân phiên ra ngoài săn bắn, thu thập nguyên liệu nấu ăn, bởi vì thời gian dư dả, ngày hôm nay Lạc Hành Chu ngoại trừ nướng thịt và nấu canh như thường lệ, còn làm thêm hai món xào.
Lúc mùi hương tràn ngập cả hang động, Phương Dương đã ăn tạm mấy ngày, cũng không nhịn được mở mắt ra nhìn về phía Lạc Hành Chu, liền nhìn thấy Mễ Lạc giống như con chó nhỏ, ngồi xổm bên cạnh Lạc Hành Chu, nhìn chằm chằm vào nồi, nước miếng sắp chảy ra, mấy người khác cũng chỉ khá hơn Mễ Lạc một chút.
Phương Dương cho rằng, anh ta đã hiểu rõ tại sao năm người này lập thành một đội, hơn nữa bầu không khí lại hòa hợp như vậy, nhóm năm người này rõ ràng là lấy Lạc Hành Chu làm trung tâm, là Lạc Hành Chu dựa vào tay nghề nấu nướng của mình để gắn kết mọi người lại với nhau.
"Oa, cuối cùng cũng có thể ăn rồi, Phương Dương Phương Dương, lần này cậu có phúc rồi, anh Lạc nhà chúng ta lần đầu tiên làm món xào."
Phương Dương mỉm cười nói: "Gặm thịt khô không có mùi vị mấy ngày nay, bây giờ cảm thấy cuối cùng cũng trở về cuộc sống con người rồi, gặp được mấy người thật may mắn."
"Đừng khách sáo, cùng nhau ăn đi." Lạc Hành Chu mời.
"Cảm ơn."
Ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm là cách dễ dàng nhất để gắn kết tình cảm, cộng thêm ân cứu mạng ngày hôm qua, Phương Dương dần dần thả lỏng, trò chuyện cùng mọi người, mọi người mới biết được, thì ra Phương Dương và Đinh Sướиɠ Hoan cũng là bạn tốt quen biết từ lâu.
Mễ Lạc lập tức đồng cảm nhìn Phương Dương, tuy rằng cậu ta không có mặt ở hiện trường, nhưng mà Trần Khang Ninh đã kể hết mọi chuyện cho cậu ta nghe, Phương Dương vậy mà lại bị người bạn tốt đẩy ra ngoài chịu chết, thật là uổng công anh ta là dị năng giả cấp B.