Nơi tận cùng của những bậc thang cao ngất, bức tường trắng toát của Phan Thiên thần điện đứng sừng sững trên đỉnh núi, ráng sớm rực rỡ, mây trắng bâng khuâng. Tất cả những thứ này hỗn hợp lại với nhau tạo thành một thứ ma lực kỳ dị, khiến người ta khϊếp sợ. Khiến người ta khi đứng trên đỉnh núi, không tự chủ được mà để trào dâng từ nơi đáy lòng, thấm vào xương tủy một cảm giác vô cùng hoan hỉ, vô cùng kính sợ.
Nhưng trên bức tường này không thấy cửa đâu.
Nơi đáng lẽ phải là cánh cửa trên bức tường đó, được nặn thành một đôi tay khổng lồ.
Bàn tay ấy nắm chặt một thanh kiếm đá cao bằng người. Toàn bộ thanh kiếm đá sáng lóng lánh, ngoài quầng sáng xoay chuyển của ráng mây bao bọc xung quanh thì không còn trang sức gì khác.
Ngước mắt nhìn vào ánh dương chói mắt bên trên, trên bờ bức tường gần như tiếp cận đến bầu trời này, có gắn năm bức tượng bán thân khổng lồ. Năm bức tượng này lần lượt có các màu đỏ, đen, xanh, trắng, tím, đều dùng cả tảng bảo thạch thiên nhiên mà đẽo gọt thành. Nét mặt tượng thần mỗi bức một khác, bên trên mạ vàng óng ánh, hoa lệ đến độ khiến người ta phải kinh ngạc.
Nét mặt tượng thần có giận có vui, nhưng bức nào cũng đều khẽ chau mày lại, cơ hồ như vĩnh viễn đều đang suy tư bí mật thâm ảo của vũ trụ này.
Bộ Tiểu Loan nghiêng nghiêng đầu, lẩm bẩm nói: "Sao muội thấy quen quen thế nhỉ?”
Chúng nhân không ai nói gì. Năm tia sáng chói mắt từ dấu ấn giữa trán tượng thần từ từ rọi xuống, tựa như năm cánh tay khổng lồ, vuốt ve chạm tới từng người một, thậm chí là từng hạt bụi một.
Bất cứ ai đứng dưới ánh dương rải xuống xiên xiên thế nay, ngẩng đầu lên nhìn những gương mặt thần thánh mà phải ngửa hắn cổ lên mới nhìn thấy đó, cảm nhận được sức mạnh vô biên mà chỉ thần mới có, cùng sự nhỏ bé yếu ớt của sinh mạng đều không thể cầm lòng mà rùng mình run rẩy, vì sự bé mọn của mình trước sức mạnh thần linh, cầu mong sự khoan thứ của thánh thần.
Bộ Tiểu Loan ngây ra nhìn tượng thần, không ngừng lẩm bẩm: “Đây rốt cuộc là ai nhỉ?”
Dương Dật Chi nói: “Brahma. Mạn Đà La giáo cung phụng Shiva tam vị nhất thể, tổng giáo ở biên giới Tây Tạng thờ tượng thần Shiva trong Lạc Thắng Luân cung, còn hai phân đàn nhỏ ở Ấn Độ và Trung Quốc, thì lần lượt thờ hai hóa thân Brahma (Phạn Thiên) và Vishnu (Tỳ Thấp Nỗ).”
Trác Vương Tôn mỉm cười nói: “Hiếm khi thấy Dương minh chủ mở miệng vàng.”
Dương Dật Chi chau mày nói: “Tại hạ đã nói rồi, không phải là tại hạ không muốn tỏ bày, nhưng tất cả mọi sự trong Mạn Đà La trận đều trong tầm khống chế của chủ trận, mỗi lời nói cử chỉ của ta, đều có thể gây bất lợi cho các vị.”
Tử Thạch Cơ cười lạnh một tiếng nói: “Thì ra Dương minh chủ nghĩ cho tất cả chúng ta, không biết tại sao đến lúc này, ngài lại không kiêng dè gì nữa vậy?”
Dương Dật Chi trầm giọng nói: “Bởi vì đến lúc này, dù là chúng ta làm gì đi nữa, kết quả cũng đều như nhau hết.”
Tử Thạch Cơ thoáng ngần người, rồi hứ khẽ nói: “Nói bậy dọa người.”
Nhưng nét mặt lại không giấu nổi sự sợ hãi.
Tương Tư nói: “Vậy rốt cuộc là chúng ta phải làm sao mới vào trong tòa Phạn Thiên thần diện này vậy?”
dương v*t Chi chầm chậm lắc đầu đáp: “Truyền thuyết nói rằng cửa lớn của Phạn Thiên thần điện do đích thân đại thần tạo ra, bên trên có lời chúc phúc của Brahma. Nếu chủ nhân không tự mở nó ra, sức lực người phàm khó mà phá hoại được."
Tương Tư ngây người nói: “Vậy chủ nhân thần điện đang ở đâu?”
Dương Dật Chi đáp: “Chủ nhân thần điện cũng chính là chủ nhân của Mạn Đà La trận. Người đó đã biết chúng ta tới đây, lại đóng cửa không tiếp, mục đích duy nhất chính là muốn thử xem liệu trong chúng ta có ai có thể cưỡng chế mở cánh cửa này ra không.”
Tương Tư băn khoăn: “Thế nhưng... cửa thần điện này chẳng phải nói là vô cùng khó phá hay sao?”
Dương Dật Chi nói: “Đúng là như vậy. Nhưng năm xưa khi tại hạ còn ở trong Mạn Đà La từng nghe qua một truyền thuyết. Brahma là khởi thủy của trời đất, là chúa tể sáng tạo, nhưng lại yêu vợ của thần Shiva. Vì mê đắm dung mạo tuyệt trần của nàng nên đã sinh ra năm cái đầu, để có thể ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng từ những góc độ khác nhau. Shiva biết được chuyện này thì nổi giận lôi đình, vung kiếm chặt một đầu Brahma xuống. Về sau các vị thần khác phải nhờ Vishnu khuyên giải, Shiva mới bỏ qua. Từ đó Brahma chi còn lại bốn cái đầu. Khi Brahma tỉnh lại, cũng tự thấy xấu hổ và hối hận trước hành vi của mình. Nhưng đồng thời thần cũng bắt đầu oán hận Shiva, thế nên đã nguyền rủa Shiva đời đời kiếp kiếp đều phải lưu lạc để bù lại.”
Tương Tư gật đầu: “Truyền thuyết này tôi cũng từng đọc qua rồi, nhưng nó thì liên quan gì tới cánh cửa thần điện này chứ?”
Dương Dật Chi trầm giọng: “Nếu tại hạ đoán không lầm, then chốt của cơ quan chính là phải có một người dùng thanh kiếm đá trong tay Brahma, chặt đầu một tượng thần xuống.”
Tương Tư lúng túng hỏi: “Vậy... rốt cuộc phải là bức nào?”
Dương Dật Chi lắc đầu: “Tại hạ cũng không biết. Chỉ sợ nếu chặt sai hoặc là không thể một kiếm chặt bay đầu, chúng ta sẽ cũng không thế nào rời khỏi đây được nữa.”
Gương mặt Tương Tư hiện lên sự sợ hãi, nói: “Lẽ nào chỉ có một lần cơ hội?”
Dương Dật Chi gật gật đầu, rồi không nói gì nữa.
Vách núi cao ngất, bọn họ đã không còn đường lui. Trong màn sương u ám, năm bức tượng bán thân của Brahma càng toát lên vẻ dữ tợn, trái tim Tương Tư như trầm hẳn xuống.
Chỉ có một lần cơ hội, lại quyết định sống chết của cả sáu người. Trách nhiệm này không phải hơi nặng quá sao? Nên để cho ai gánh lấy trách nhiệm này đây?
Tương Tư chỉ thấy hai môi mình cũng nặng như thanh kiếm đá kia, không thể thốt ra bất cứ cái tên nào!
Chợt nghe một tiếng ho khẽ, Trác Vương Tôn đã chậm rãi bước lên, nói: “Để ta.”
Sắc mặt Tương Tư trắng nhợt: “Tiên sinh cẩn thận, nếu lỡ tay...” ánh mắt nàng khẽ run lên, toát lên vẻ quan tâm vô hạn, nhưng sự quan thiết ấy không phải vì an nguy của cả mấy người, mà chỉ vì một mình y.
Dương Dật Chi quay người đi, nhìn ráng mây cuồn cuộn chốn xa xăm.
Gương mặt Trác Vương Tôn thoáng trầm xuống không nhìn nàng nữa, mà đi thẳng tới trước cửa điện. Gió núi thổi tới, thổi tung mái tóc dài của y lên, nhưng thân hình họ Trác thì vẫn vững chãi như núi cao, sừng sững vươn lên trời.
Tương Tư không kìm được tiếng lòng, kêu lên một tiếng: “Ngài hãy cẩn thận!”
Thân hình Trác Vương Tôn khẽ ngừng lại, rồi cổ tay đột nhiên đưa ra, chớp mắt đã hút thanh kiếm đá cao tám thước ấy vào lòng bàn tay!
Thời gian chỉ như tia chớp lóe lên, Trác Vương Tôn không hề dừng lại, thanh kiếm đá chém tạt vào tượng thần trên tường cung điện!
Một kiếm này của y lại như tiện tay vung ra vậy, cả tiếng rít gió cũng không nghe thấy.
Tim Tương Tư trầm xuống chỉ thấy thanh kiếm đi lướt qua tượng thần, rồi vọt khỏi tay Trác Vương Tôn, cắm xuống nền đá kêu " cạch ” một tiếng.
Sắc mặt Tương Tư trắng nhợt, chăm chú nhìn y, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng lại không dám mở miệng.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng động khẽ, giữa hai chân mày bức tượng Brahma màu trắng tách ra một vết ngấn mờ mờ như có như không. Vết rạch mỗi lúc một lớn, rồi một tiếng động ầm ầm vang lên, tựa như trời đất bị rạch toang ra vậy, núi non rung chuyển ầm ầm không dứt. Đầu Brahma không ngờ vỡ toang làm đôi, rơi bịch xuống đất. Cánh cửa Phạn Thiên thần điện đang đóng chặt cũng lập tức từ từ mở ra trong tiếng ì ùng đó.
Trác Vương Tôn thản nhiên nói: “Đi thôi!” đoạn dẫn đầu đi vào trong thần điện.
Chỉ nghe một tiếng thở dài nhàn nhạt vang lên tận sâu trong thần điện: “Trác Vương Tôn, ta biết ngươi chắc chắn có thể mở cánh cửa này, quả nhiên là ngươi không làm ta thất vọng.”
Giọng nói kia có chút lạnh lẽo, lại cực kỳ nhẹ nhàng dịu dàng, hiển nhiên là của một nữ tử.
Chúng nhân đều không khỏi ngắn người ra – lẽ nào chủ nhân của Mạn Đà La trận mà cả thiên hạ khϊếp hãi, lại là một nữ nhân?
Thần sắc Trác Vương Tôn từ từ trở nên lạnh lùng khôn tả, thản nhiên nói: “Ngươi chính là chủ nhân Mạn Đà La trận?”
Âm thanh kia điềm đạm cất lên: “Quý khách từ phương xa tới, sao không bước vào nói chuyện?”