Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồ Yêu Và Thư Sinh

Chương 5: Mười mắt ba miệng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đã gần đến giờ Tý, cả thôn Phủ Hà chìm vào giấc ngủ say. Ngoài tiếng gió thổi qua ngọn cây tạo nên những âm thanh xào xạc, chỉ còn lại tiếng ngáy thỉnh thoảng vang lên từ các ngôi nhà.

Bảo Châu khoanh tay, ngước nhìn ánh trăng trên bầu trời, vẻ mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Nàng là một hồ yêu, mà hồ yêu vốn không phải loài có tính nhẫn nại. Nếu đêm nay không xảy ra chuyện mà nàng dự đoán, có lẽ cơn giận này sẽ trút hết lên đầu Lý Chí.

Nàng quay lại nhìn Lý Chí đang ngủ say trên sàn nhà trong gian chính.

Hàng mi dài của hắn ngoan ngoãn rủ xuống, gương mặt hoàn toàn không có chút phòng bị nào, trông thực khiến người khác muốn thương xót.

Bảo Châu nhìn hắn rất lâu, sau đó mới dời mắt đi.

Không phải nhất định phải lấy Lý Chí để trút giận…

Chỉ là thôn Phủ Hà này quả thực có điều gì đó rất kỳ lạ.

Những chuyện xảy ra tại nhà Lý Khánh vào ban ngày, tất nhiên nàng có cách để biết rõ. Người đàn bà có chiếc lưỡi dài, Trương Ngọc Nương, nàng vẫn còn nhớ mang máng.

Kiếp trước, khi Lý Khánh cầu xin Lý Chí giúp tu sửa từ đường, Trương Ngọc Nương với tư cách nữ quyến tất nhiên cũng đã vào hậu viện gặp Bảo Châu. Khi đó, bà chẳng qua chỉ là một thôn phụ bình thường, không biết chữ, nhưng trong mắt có chút khôn ngoan tự nhiên. Nói cách khác…

Bà ấy vốn dĩ có thể sống yên ổn thêm nhiều năm nữa!

Bảo Châu cố gắng nghĩ ngợi một lát, nhưng bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng như muốn nổ tung. Nàng mềm nhũn ngả người ra chiếc ghế, lẩm bẩm:

“Ta phí sức nghĩ ngợi làm gì chứ.”

Nằm trên ghế, nàng ngửa mặt nhìn lên ánh trăng, dõi theo nó từ từ leo lêи đỉиɦ trời.

Đã đến giờ Tý.

Đột nhiên, bên ngoài tiểu viện vang lên tiếng gió lạnh rít ù ù.

Một giọng nữ ai oán, nức nở vang lên ngoài cổng: “Công tử, xin hãy cứu ta.”

Quả nhiên!

Bảo Châu bật dậy, vừa bước ra cửa vừa xắn tay áo. Đến cửa, nàng mạnh mẽ mở toang cánh cổng, đối diện với người đàn bà trước mặt, kẻ có mười con mắt và ba cái miệng.

“Cứu ngươi?”

Bảo Châu nghiêng đầu, không chút do dự, tung một cú đấm trúng ngay một trong mười con mắt trên mặt ả. Một tiếng “phụt” vang lên, đầu của ả bị đấm xuyên qua.

Người đàn bà thét lên một tiếng chói tai, vội rút đầu ra khỏi tay Bảo Châu, cái lưỡi dài ngoằng của ả vung vẩy, hoảng loạn lao về phía thôn trang.

Bảo Châu hừ một tiếng, đuổi theo ngay sau. Nàng túm lấy cái lưỡi dài của ả từ phía sau, kéo lê như dắt một con chó, cùng ả bay lượn trên không.

Chẳng mấy chốc, ả đàn bà dẫn Bảo Châu đến cây hòe cổ thụ ở trung tâm thôn. Ả bổ nhào về phía thân cây, lập tức tan biến vào lớp vỏ xù xì của cây hòe.

Bảo Châu giật mạnh một cái, nhưng không giữ lại được. Nàng trơ mắt nhìn người đàn bà mười mắt hòa làm một với cây hòe.

Chẳng lẽ cây hòe cổ này đã thành tinh, hóa thân thành người đàn bà mười mắt kia?

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên cây hòe già không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, cao lớn và tươi tốt vô cùng.

Những bông hoa bạc phách treo trước mỗi nhà trong thôn đã làm xao lãng linh cảm của Bảo Châu, khiến nàng hoàn toàn không nhận ra bí mật ẩn giấu trong cây hòe.

Bảo Châu đi vòng quanh cây hòe nhiều lần, muốn bắt lại người đàn bà mười mắt kia

Nhưng tiếc thay, ả không xuất hiện nữa. Thay vào đó, con ngỗng trong sân nhà gần đó nghe động tĩnh, lập tức bắt đầu kêu to.

Con ngỗng này chuẩn bị đánh thức cả đàn chó trong thôn lần nữa. Bảo Châu tức giận, nhớ lại lần trước cũng chính con ngỗng này khởi đầu mọi chuyện. Nàng phẫn nộ lao vào sân nhà nó, quyết định đàm phán một phen.

Con ngỗng dang rộng cánh, oai phong đứng thẳng kêu gào inh ỏi. Không kịp phản ứng, trước mắt nó thoáng qua một bóng người. Bảo Châu xuất hiện, đưa tay túm lấy cái mỏ của nó, lập tức chặn đứng tiếng kêu.

Con ngỗng cứng đờ thân mình tại chỗ.

Bảo Châu lạnh lùng hừ một tiếng, nắm lấy mỏ con ngỗng, lắc mạnh qua lại, nhỏ giọng mắng:

“Cho ngươi hét to này.”

Con ngỗng bị lắc đến chóng mặt, chỉ còn biết chật vật vỗ cánh để giữ thăng bằng.

Hai sinh vật nhỏ náo loạn trong sân, tất nhiên đã đánh động chủ nhà. Một bà lão tóc bạc, cầm theo đèn dầu, run rẩy đẩy cửa bước ra, thò đầu nhìn vào sân.

Trong sân, chẳng có gì cả.

Chỉ có con ngỗng của bà đang quay vòng vòng tại chỗ, cánh vỗ loạn xạ, trông như say rượu.

Bà lão đưa mắt nhìn quanh, thấy sân yên ắng, gió lặng, nhưng vẫn không lập tức quay vào trong nhà ngay.

Đôi bàn tay nhăn nheo giơ cao chiếc đèn dầu, bà lão chầm chậm bước từ trong nhà ra sân.

Trong sân nhà bà, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy cây hòe cổ. Vị lão bà, dù vừa mới rời giường, mái tóc bạc trắng vẫn gọn gàng, không có một sợi tóc loà xòa. Bà ấy đứng lặng trong sân, lắng nghe tiếng gió nhẹ thổi qua ngọn cây, rất lâu vẫn không nhúc nhích.

Rồi lại im lặng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cây hòe cổ.

Qua một hồi lâu, bà lão mới cúi đầu, như lúc đi ra, lại từ từ chậm rãi quay vào trong nhà.

Ngay trước khi cánh cửa được khép lại, Bảo Châu, người đang nấp trên bức tường bao quanh sân, thoáng thấy trong gian chính có hai bài vị được đặt trên bàn thờ.

Hai bài vị kia đại diện cho điều gì? Bảo Châu trầm tư, cảm thấy trong lòng có một dự cảm không lành.

Đó là bài vị của trượng phu và nữ nhi bà lão.

Có điều gì đó không ổn, nhưng Bảo Châu lại không thể nói rõ đó là gì.

Không tìm được người đàn bà mười mắt kia, Bảo Châu thất vọng quay về nhà Lý Chí.

Lý Chí vẫn đang ngủ say.

Bảo Châu nhẹ nhàng bước tới, khẽ ngửi gương mặt của hắn.

Đột nhiên, nàng mở to mắt, dường như nhận ra điều gì đó.

Là luồng ác ý nhè nhẹ, mang đầy oán độc, đang lẩn quẩn trong ánh mắt của Lý Chí, cố gắng thâm nhập sâu hơn vào cơ thể hắn.

Bảo Châu hít sâu một hơi, như tối qua, nàng kéo luồng oán khí ra khỏi đôi mắt hắn.

Trong khoảnh khắc, nét u ám mờ nhạt trên gương mặt Lý Chí cũng biến mất.

“Ai da.”

Sau khi làm xong tất cả, Bảo Châu cảm thấy mệt mỏi. Nàng chẳng giữ hình tượng, ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm:

“Không biết ngày mai bá mẫu của ngươi sẽ ra sao đây.”

Nghỉ ngơi một lúc, Bảo Châu lại nhích tới bên cạnh Lý Chí, chống tay ngắm gương mặt hắn, rồi khẽ nói:

“Ngươi đã làm gì đắc tội với nhà bá phụ vậy? Sao bà ấy lại dùng chính sinh mạng của mình để đặt một lời nguyền độc ác như vậy lên ngươi.”

Vừa nói, nàng vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào gương mặt hắn.

Nhưng Lý Chí lúc này đang chìm trong giấc mơ được tạo bởi bí thuật của Bảo Châu, tất nhiên không thể trả lời nàng.

Hơn nữa, dường như bí thuật này lại có tác dụng ngược. Bảo Châu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, nàng giống như kiếp trước, tựa đầu lên vai Lý Chí, co người lại và chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Lý Chí đã mở mắt.

Trong thoáng chốc mơ hồ, hắn nhận ra trên vai mình có một sức nặng ấm áp. Một hơi thở nhè nhẹ phả vào cổ hắn, gây nên cảm giác tê tê, khó diễn tả.

Một cảm xúc không rõ ràng trào dâng trong lòng Lý Chí. Hắn lo sợ đánh thức người bên cạnh, nên cứng đờ người, không dám động đậy.

Không biết bao lâu trôi qua, ánh sáng ngoài cửa sổ dần rực rỡ hơn. Lý Chí cảm thấy Bảo Châu khẽ cử động.

Hắn lập tức nhắm mắt, giả vờ như vẫn đang ngủ. Bên cạnh, Bảo Châu đã tỉnh dậy, khẽ hít một hơi lạnh, rồi nhỏ giọng bực bội:

“Sao ta lại ngủ quên mất chứ…”

Áp lực trên vai biến mất. Bảo Châu lặng lẽ rời đi.

Một lúc sau, Lý Chí mới từ từ mở mắt.

Hắn ngồi dậy từ nền đất cứng, duỗi thẳng cơ thể có phần tê cứng, làm như vừa tỉnh giấc. Hắn tự nhiên cất lời chào buổi sáng với Bảo Châu, lúc này đã ở trong gian chính.

Bảo Châu thận trọng quan sát Lý Chí, thấy hắn không có vẻ gì là biết chuyện nàng tối qua dựa vào vai hắn ngủ, thì thở phào nhẹ nhõm.

Lý Chí giả vờ như không biết.

Hắn điềm nhiên hỏi nàng tối qua ngủ có ngon không, rồi đề nghị dẫn nàng đến tìm Lý Khánh:

“Ta nghĩ nhà đường bá ta hẳn đã ổn định hơn hôm qua. Hôm nay có lẽ đã có thể xử lý công việc.”

Bảo Châu đáp lời, đôi mắt xoay tròn đầy toan tính. Sau đó, nàng vào trong, lấy ra một chiếc bọc nhỏ, rồi theo Lý Chí đến nhà Lý Khánh.

Lúc này, người dân trong thôn đã bắt đầu một ngày làm việc.

Trên đường đi, Lý Chí và Bảo Châu nhận được vô số ánh mắt dò xét, rõ ràng hoặc âm thầm, từ những người họ đi ngang qua. Họ đến trước nhà Lý Khánh, rồi Lý Chí bước lên gõ cửa.

Không lâu sau, Lý Dao với khuôn mặt đen như than mở cửa. Thấy người tới là Lý Chí, y càng thêm bực bội, chắn trước cửa lẩm bẩm: “Ngươi là tú tài mà chẳng được tích sự gì. Nương ta hôm nay còn tệ hơn hôm qua.”

Lý Chí nghe vậy, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ khẽ chắp tay: “Ta đến tìm đường bá.”

Nói rồi, hắn nghiêng người, để lộ Bảo Châu đang đứng phía sau, bàn tay nhẹ nhàng che mũi, mùi từ nhà Lý Khánh quả thực khiến hồ yêu khó chịu đến mức không chịu nổi.

“Ngày hôm qua, trên núi ta tình cờ gặp vị tiểu thư này. Nàng đi một mình, lại lạc mất gia nhân, nghe nói nàng đến thôn Phủ Hà để tìm người thân, ta liền dẫn nàng đến đây, mong đường bá giúp đỡ tìm hiểu đôi chút.”

Lý Chí nói một lượt, nhưng Lý Dao chẳng nghe lọt tai lấy một chữ. Hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt của Bảo Châu, vẻ bực bội trên mặt nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một nụ cười ngu ngốc.

“Tiểu thư…” Lý Dao cười hề hề, hoàn toàn quên mất người nương đang bệnh nặng của mình.

Lý Chí khẽ nhíu mày, lại lần nữa chắn trước Bảo Châu, che nàng khỏi ánh mắt si mê của Lý Dao.

Động tác này lập tức chọc giận Lý Dao. Hắn trừng đôi mắt cách xa nhau của mình, nhìn Lý Chí, miệng há lớn, chuẩn bị chửi rủa.

“Đương gia à…”

Ngay lúc này, trong nhà vang lên một giọng nữ yếu ớt: “Cha bảo đường ca đến thư phòng.”

Lời mắng mỏ của Lý Dao nghẹn lại trong cổ họng. Hắn đứng ngẩn người, bối rối gãi đầu.

Lý Chí tiến lên một bước, ép Lý Dao phải nhường đường, che chở Bảo Châu bước vào sân, tiến về phía thư phòng.

Bảo Châu vừa che mũi vừa cố chịu đựng mùi hương nồng nặc từ hoa ngân bạch linh. Trước khi bước vào, nàng ngoái đầu nhìn lại.

Ở phía xa, bên kia thân cây hòe già, có một bà lão gầy guộc với mái tóc bạc trắng đang lặng lẽ dõi theo họ.

Bảo Châu quay đi. Ngay sau đó, Lý Dao đóng sầm cánh cửa lại, ánh mắt của bà lão cũng biến mất bên ngoài.

Nhưng cảm giác bất an trong lòng Bảo Châu ngày càng mạnh mẽ.

Trong thư phòng, Lý Khánh cẩn thận xem xét tờ giấy đường dẫn thân mà Bảo Châu đưa ra, đôi mắt nheo lại nhìn kỹ khuôn mặt của nàng.

Nhìn đi nhìn lại, không tìm được điểm nào khả nghi, Lý Khánh cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, hỏi:

“Người thân mà ngươi nói, họ tên là gì?”

Bảo Châu đáp: “Đó là thân thích của mẫu thân ta.”

Nàng mô tả lại dáng vẻ của bà lão tóc bạc mà nàng đã nhìn thấy đêm qua.

Nghe xong, Lý Khánh nhíu mày thật sâu, khẽ ồ một tiếng, bàn tay cầm giấy đường dẫn thân l siết chặt, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.

Bảo Châu vẫn điềm tĩnh, không chút lo sợ. Đường dẫn thân của nàng là thật, thuộc về cô gái mà nàng đã mạo danh. Cô gái đó quả thực đã bỏ mạng trên đường đi tìm người thân, giờ đây xương cốt lạnh lẽo, chẳng ai có thể vạch trần được nàng.

Không gian trong thư phòng tĩnh lặng một lúc, Lý Khánh mới hoàn hồn, giải thích:

“Ngươi nói hẳn là tẩu tử Vương gia. Nhà bọn họ ở ngay dưới cây hòe già, chính là chỗ nuôi ngỗng đó.”

Bảo Châu gật đầu, che mũi cẩn thận hơn, lùi lại phía sau Lý Chí.

Lý Khánh ngẩng lên, liếc nhìn Lý Chí một cái, ngừng lại vài giây rồi chậm rãi nói: “Đường bá mẫu của ngươi hôm nay còn yếu hơn cả hôm qua.”

Lý Chí lo lắng nói: “Đã đến đây rồi, tiểu chất xin phép vào thăm bá mẫu một chút…”

Lý Khánh lập tức cắt ngang lời hắn:

“Không cần đâu, mắt bà ấy đã bị đυ.c màng, trông rất khó coi.”

Bảo Châu đang hít thở nhẹ nhàng, nghe vậy liền khẽ nhếch môi, trong lòng đã hiểu rõ nguyên nhân khiến mắt bá mẫu như vậy.

“Thế này…” Gương mặt Lý Chí hiện lên vẻ nặng nề: “Ai da, vậy phải làm sao đây?”

“Đó là số mệnh của bà ấy, cũng là số mệnh của nhà chúng ta.”

Lý Khánh buông thõng người, cầm lấy chén trà, giọng điệu uể oải: “Chúng ta đã chấp nhận rồi.”

Lý Khánh rõ ràng không muốn nói thêm, Lý Chí đành dẫn Bảo Châu rời khỏi nhà. Hai người vừa bước ra khỏi cửa, Bảo Châu đã thẳng hướng mà đi, không nói lời nào.

Lý Chí khó hiểu, nhanh chân theo sau nàng.

Chỉ thấy Bảo Châu dáng vẻ uyển chuyển, tay xách một chiếc bọc nhỏ, từ tốn tiến đến gõ cửa một căn nhà dưới gốc cây hòe già, nơi có tiếng ngỗng kêu.

Cánh cửa vừa hé mở, Bảo Châu đã lách người bước vào.

“Di mẫu, con là Bảo Châu đây.”

Bà lão tóc bạc sững người, vừa định phản bác thì ánh mắt đột nhiên trở nên mơ hồ.

Bảo Châu chớp mắt, nhẹ nhàng khoác tay bà lão, nghe bà lão ngẩn ngơ nói:

“Con là Bảo Châu thật sao?”

“Vâng, chính là con.”

Bảo Châu đáp, rồi quay đầu lại nhìn Lý Chí, mỉm cười: “Công tử, mấy ngày qua đa tạ ngài. Hiện giờ ta đã tìm được di mẫu, ta xin phép ở lại đây.”

“Thật tốt, quả là tin vui.”

Lý Chí mỉm cười ôn hòa, nhưng bàn tay giấu sau lưng đã siết chặt thành quyền.
« Chương TrướcChương Tiếp »