Chương 8 (H)

8. Bị làm đến khép không được chân (H)

Thân mình mẫn cảm của Bàn Nhược cảm giác được vật cực nóng trong hoa huyệt của nàng lại trướng đại vài phần, chất lỏng từ nơi hai người giao hợp tí tách chảy xuống đệm, làm ướt một mảng lớn. Nàng cố nhịn ngượng ngùng, chậm rãi thả lỏng thân thể, dương cụ bị cắn chặt được lơi lỏng một chút, ở hoa huyệt hung mãnh lung tung đấu đá.

"A ... a... không.... a....a ...từ bỏ... ô ... ô.." kịch liệt kɧoáı ©ảʍ cuồng loạn lại thổi quét qua nàng một lần nữa, mỗi lần nam nhân va chạm đều tiến vào thật sâu bên trong hoa tâm, mang đến vô số kɧoáı ©ảʍ đồng thời lại làm nàng vì kɧoáı ©ảʍ quá mức kịch liệt mà không chịu nổi khóc thút thít xin tha.

Lương Trí càng thêm phấn khởi, vì đã bắn một lần nên hắn càng thêm kéo dài và dũng mãnh, cuối cùng làm đến Bàn Nhược ngất đi, nhưng chờ khi nàng tỉnh lại, nam nhân vẫn còn ở trong cơ thể của nàng không biết mệt mỏi đưa đẩy, hoa huyệt bị thao sưng lên giờ toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân bắn vào cùng với chất lỏng tiết ra khi nàng bị thao đến cao trào, trên giường là một mảnh hỗn độn bất kham.

Bàn Nhược không nhớ rõ nam nhân muốn nàng bao nhiêu lần, tư thế giao hợp thay đổi một lần lại một lần, cuối cùng còn bị ôm xuống giường, hắn để nàng ghé trên cửa sổ đen nhánh, nhấc mông phấn để mặc nam nhân thao làm, cho đến khi hai chân của nàng bị nam nhân làm đến không khép được mới được buông tha.

Ngày kế, Bàn Nhược mông lung chuyển tỉnh, cảm giác trên người đau nhức khiến nàng "ưm" một tiếng, tiếng rêи ɾỉ vang lên làm Lương Trí đang ngủ bên cạnh nàng thanh tỉnh, bàn tay to ôm lấy bộ ngực của nàng nhịn không được mà niết đôi vυ" của nàng.

"A.." Bàn Nhược kêu nhỏ lên, đại não đần độn rót cuộc tỉnh táo lại, nàng phát giác cả người mình trần trụi đang nằm ở trong lòng ngực của nam nhân, hoa huyệt sưng đau cũng không biết thẹn mà hàm chứa dương cụ của nam nhân ngủ một đêm, cảnh tượng da^ʍ uế bất kham đêm qua tràn về, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ một mảnh, hoa huyệt không cầm lòng được mà co rút lại.

Giờ phút này sắc trời đã sáng, trong phòng đã sáng ngời, Lương Trí làm càn đánh giá người thiếu nữ đang trần trụi trong lòng ngực, thân thể mềm mại trắng nõn bị hắn đùa bỡn tràn đầy dấu vết xanh xanh tím tím, phần đùi trong còn lưu lại chứng cứ hoan ái của ngày hôm qua, dấu vết của tϊиɧ ɖϊ©h͙ loang lổ dính đầy huyệt khẩu của nàng, còn có nơi bụng nhỏ, hai vυ" đầy đặn và phấn mông của nàng tràn đầy dấu tay niết.

Hình ảnh chật vật lại da^ʍ mĩ gợi lên du͙© vọиɠ của nam nhân, Bàn Nhược cảm nhận được rõ ràng nam căn chôn ở trong cơ thể nàng nhanh chóng ngạnh cùng trướng đại lên, hoa huyệt sưng đỏ bất kham vì dị vật căng đại mà đau đớn, nhớ đến mình đêm qua bị nam nhân hung hăng thao lộng mà ngất xỉu đi, nàng sợ hãi lắc đầu: "Không cần... ta đau quá."

Nhìn khuôn mặt tinh xảo điềm đạm đáng yêu kia, câu trả lời của Lương Trí là xoay người áp lên, nương theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn lưu trong hoa huyệt hung hăng hữu lực đỉnh lộng một cái.

"A cầu ngươi ... tha ta ...a" Nàng khóc như lê hoa đái vũ, hoa huyệt vốn sưng đau lại lần nữa chịu khổ bị nam nhân chà đạp, bối thịt sung huyết đỏ bừng thảm hề hề bị dương cụ thô dài mở ra, nhưng chỗ sâu trong hoa huyệt vẫn theo va chạm hung mãnh của nam nhân nổi lên kɧoáı ©ảʍ tê dại, thống khổ cùng vui sướиɠ.

Có lẽ Lương trí nghĩ đến đêm qua mình quá tàn nhẫn nên hắn cũng tính toán không lộng nàng lâu lắm, va chạm thật nhanh khi song song đạt tới cao trào liền buông tha cho Bàn Nhược.

Chờ đến khi tất cả đã kết thúc, Lương Trí đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài, Bàn Nhược trần trụi nằm một mình ở trên chiếc giường hỗn độn, nàng nhịn không được khóc nức nở, nàng miễn cưỡng chống thân thể, mặc quần áo của mình, khi xuống giường hai chân nhũn ra thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, nơi giữa chân không ngừng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng của nam nhân vừa rồi bắn vào, nàng thế nhưng bị nam nhân thao đến nỗi đứng không vững.