Chương 21

21. Thử làm ở trong nước (H)

"Ngươi buông tay!" Mặt Bàn Nhược đỏ bừng, vội kéo tay hắn ra, lui ra phía sau vài bước, tuyết nhũ mẫn cảm bị nam nhân đùa bỡn cho dù cách quần áo cũng làm cho nàng phát ra một trận kiều suyễn dồn dập.

"Như thế nào? Đêm qua mới làm ngươi, hôm nay lại không muốn?" Hắn nhướng mày, đối với việc bị nàng cự tuyệt có chút không vui, những cái khác không nói, chỉ với thân thể kiều nộn hoàn mỹ kia của Bàn Nhược, da thịt tinh tế non mềm, còn có u huyệt khẩn trí mất hồn đều có thể làm hắn sinh ra du͙© vọиɠ mãnh liệt, huống chi lần đầu tiên của nàng bị hắn cướp đi, thói hư tật xấu của nam nhân khiến cho Lương Trí ít hoặc nhiều cho rằng nàng là nữ nhân của mình, không thể cự tuyệt mình cầu hoan.

"Đây là giữa ban ngày, còn là ở... ở loại địa phương này...." Bàn Nhược nhẹ giọng, xấu hổ buồn bực trừng hắn, làm bậy cũng không nhìn trường hợp sao?

"Thì làm sao?" Lương Trí khinh thường cười, từ trước đến nay việc hắn làm đều không bị kiềm chế bởi cái gì mà quân tử chi đạo, sự tình hoang đường hơn hắn đều đã làm, huống chi chỉ là ở dã ngoại tằng tịu với nữ nhân?

Bàn tay to chụp đến, đem Bàn Nhược bế lên, mặc kệ nàng giãy giụa gọi to nhỏ, hắn đi đến bên dòng suối nhỏ.

Nói là suối nhỏ, kỳ thật nước cũng không quá cạn, ước chừng nước sâu nửa thân người, dòng nước thanh triệt có thể nhìn đến đáy uốn lượn róc rách chảy phảng phất nhìn không thấy điểm cuối.

Bàn Nhược vừa khinh vừa khủng nhìn mặt nước trong vắt, căm tức nhìn Lương Trí: "Ngươi muốn làm gì?"

Hắn tà vọng cười: "Chắc ngươi còn chưa thử làm trong nước đi? Tin tưởng ta, tuyệt đối kí©h thí©ɧ."

"Ta không cần!" Tức khắc Bàn Nhược minh bạch ý tứ của hắn, nàng dùng sức lắc đầu cự tuyệt hắn, cũng nắm chặt vạt áo hắn, thập phần sợ hãi Lương Trí sẽ đột nhiên ném nàng vào trong nước.

"Không cần?" Hắn chau mày, cười lạnh xuống: "Tựa hồ ngươi còn không rõ thân phận của mình?"

Bàn Nhược run rẩy, ánh mắt rưng rưng, kiều âm thấp run: "Ta... Ta ... nơi đó của ta còn đau, đêm qua... đêm qua bị ngươi.... làm sưng lên...."

Lương Trí bán tín bán nghi: "Phải không? Để ta kiểm tra"

Hắn nói xong liền đi đến cục đá lớn bên dòng suối ngồi xuống, mặt đá bóng loáng bị dòng nước cọ rửa sạch sẽ, Bàn Nhược khẩn trương ngồi trên đùi hắn, đôi tay ngọc vòng lấy cánh tay Lương Trí, trong lòng sợ hãi bị hắn phát hiện mình ăn mặc dâʍ đãиɠ, lại khát vọng hắn phát hiện ra sau đó làm chút gì đó với mình. Nàng cảm giác mâu thuẫn cực kỳ, hoa huyệt lại trào ra một cỗ nhiệt lưu quen thuộc.

Thời gian nàng thất thần, Lương Trí đã kéo làn váy nàng lên đến đầu gối, một đôi cẳng chân trắng nõn trần trụi làm hắn ngẩn người, hắn nheo lại con ngươi nhìn Bàn Nhược trong lòng: "Ngươi cư nhiên không mặc quần trong?"

"Ta... Ta có mặc...." Bàn Nhược không đủ tự tin cúi đầu, hô hấp khẩn trương dồn dập, tay nhỏ đang ở cánh tay hắn cuống quít kéo làn váy được vén lên đến gối xuống, nàng nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của nam nhân vang trên đỉnh đầu: "Không muốn chút nữa không có quần áo mặc, liền ngoan ngoãn đừng cử động cho ta."

Lập tức Bàn Nhược sợ tới mức rụt tay về, lời của hắn đã nói ra cũng đại biểu hắn thật sự có thể làm được.

Thấy nàng an phận, một tay Lương Trí kéo làn váy lên đến bên hông mảnh khảnh, cái gọi là "quần trong" trong miệng nàng rốt cuộc cũng lọt vào đáy mắt sâu thẳm của nam nhân, đôi chân trắng nõn ngượng ngùng khép lại, khối băng gạc nửa trong suốt khó khăn lắm mới có thể vây quanh được cái mông kiều nộn đẫy đà, phía trước mơ hồ có thể thấy được mảnh đất tam giác màu đen thần bí, vải dệt ngắn đến không thể ngắn hơn, mạt phấn nộn chỗ chân tâm đều nửa che nửa hở.

"Mặc như vậy đến gặp ta, ý định là muốn câu dẫn ta đi?" Hô hấp Lương Trí dồn dập vài phần, thanh âm như mất tiếng, bàn tay to chậm rãi vuốt ve đùi trong bóng loáng non mịn, xúc cảm trơn mềm tinh tế làm hắn yêu thích không muốn buông tay.