Cổ Ly Ly còn chưa kịp nhìn thấy vị nam nhân kia có bộ dáng gì đã bị hắn hất ra.
Nhìn thấy hắn từng bước đến gần con kỳ lân đen hung dữ, Cổ Ly Ly thở phào nhẹ nhõm.
Nam nhân này là một kẻ lớn gan hay hắn là một kẻ ngu dốt và không biết sợ?
Quên đi, là do hắn, dù sao nàng cũng đã khuyên nhủ rồi.
Ý tốt khó mà thuyết phục được quỷ đáng ghét, tên này muốn tự chết cũng không liên quan gì đến nàng.
Cổ Ly Ly vừa nhấc chân định bỏ đi, con kỳ lân vốn rất dữ tợn đã bị lòng bàn tay của nam nhân trên mặt đất biến thành một vật trang trí nhỏ bằng đồng.
Sau đó, Cổ Ly Ly mới nhận ra rằng chỗ nam nhân đang đứng dường như là một trận pháp, được sử dụng để thu thập yêu quái.
Nam nhân này có thể là một người tu tiên?
Cổ Ly Ly đứng sững tại chỗ, không phản ứng gì cho đến khi người bên kia cầm lấy vật trang trí bằng đồng và đưa nó cho người hầu nhỏ bên cạnh hắn.
“Đa tạ đại sư đã cứu mạng tiểu nữ, ngày sau nếu có cơ hội ta nhất định sẽ báo đáp ân tình này.”
Nói xong, nàng muốn nhanh chóng rồi đi, đa tạ có gì chứ, bây giờ nàng đang là yêu.
Theo lời kể của các trưởng lão Thanh Khâu, khi hồ yêu chạm mặt một đạo sĩ, nếu chạy được nó nhất định sẽ chạy.
Những người này, một tính tốt cũng không có, đầu óc cũng không minh mẫn.
Một đám người giống nhau, lấy trừ yêu là nhiệm vụ, thấy yêu quái thì đánh chết, không phân biệt thiện ác.
Lúc này mà đứng lại, mẹ nó chắc chắn là bệnh thần kinh, người bình thường thì sẽ không đi tìm đường chết như vậy.
Ai ngờ nàng chưa kịp bước hết ba bước đã đứng yên tại chỗ, không cử động được.
Cổ Ly Ly kinh hãi nhìn hắn, đáng thương van xin: “Đại sư tha mạng, ta lần đầu tiên đến nhân gian, không có làm chuyện gì xấu. Ta chỉ đến để cứu giúp đấng sinh thành đáng thương theo ước nguyện của họ, thực sự không có làm chuyện xấu, ngươi không được tàn sát người vô tội.”
Nam nhân từ trong bóng đen chậm rãi đi tới, Cổ Ly Ly nhìn thấy rõ dáng vẻ của nam nhân, không khỏi há hốc miệng, nhìn người trước mặt, đứng dưới ánh trăng sáng ngời.
Đẹp… đẹp quá đi mất, thật sự không có từ nào để diễn tả, phải nói là ngọa tào tẩu thiên.
Cổ Ly Ly xin thề rằng trong ngàn năm bất tài kém cỏi của nàng, đây nhất định là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy.
“Công tử, nàng ta, chắc hẳn là muốn ăn thịt người.”
Khi Cổ Ly Ly nghe điều này, nàng mới hoàn hồn nhận ra có một gã sai vặt bên cạnh vị nam nhân kia.
Tiểu sinh này cũng xinh đẹp nhưng đứng ở bên cạnh hắn, liền lập tức trông như một kẻ tầm thường, không đáng nói.
“Không, không, ta không phải, ta không phải, ngươi đừng có mà nói nhảm.
Ta thật sự không ăn thịt người!”
Nàng thừa nhận rằng những con yêu quái có thể đã gϊếŧ người nhưng là một hồ yêu, trước mặt nhiều nam nhân, không thể ăn thịt người, như vậy là không nhã nhặn.
Ô Tử Huyền nhìn xuống Cổ Ly Ly, lông mi của hắn giống như cánh quạt, ánh mắt dán chặt lên Cổ Ly Ly.
“Hóa ra là một con tiểu hồ yêu, cùng nhau thu phục đi!”
Nếu Cổ Ly Ly có thể cử động, nàng nhất định sẽ quỳ xuống để cầu xin lòng thương xót của hắn.
“Đừng, đừng, đại nhân, ta từng là người, ta thật sự không phải yêu quái, xin ngài để ta đi. Nếu ngài không tin, hãy nhìn lòng bàn tay của ta, ta chưa từng dính một giọt máu nào.”
Thập Ngũ: “Hôm nay không dính thì ngày mai cũng phải dính, Công tử chớ tin lời bịp bợm của nàng ta. Hồ ly này tuy bình thường nhưng cũng là yêu quái. Không chừng anh nam nhân mù nào đó xui xẻo sẽ rơi vào tay nàng ta.”
Cổ Ly Ly thực muốn hỏi tội mười tám đời tổ tông của hắn, nhưng lúc này mở miệng sẽ tổn hại đến đường về nhà.