Chương 2: Hồ tiên hiển linh

Phạm Lâm Giang bị đuổi gϊếŧ, cùng đường đi vào một ngôi miếu bỏ hoang.

Hắn ta nhìn thấy một pho tượng trong ngôi miếu đổ nát này, phát hiện đó là tượng một con hồ ly.

Hồ tiên trong tay cầm kinh sách, một hồ một người trong ngôi miếu đổ nát, trông vô cùng quỷ dị.

Phạm Lâm Giang chợt nhớ đến câu chuyện mà bà hắn ta kể khi hắn ta còn nhỏ.

Tương truyền trong rừng cóc có miếu hồ ly, thờ tiên hồ ly, rất linh nghiệm.

Nếu có một ngày hắn ta gặp khó khăn không còn nơi nào để đi,hắn ta có thể đến miếu để lễ bái, biết đâu hắn ta có thể được hồ tiên giúp hắn ta hóa hiểm thành an.

Phạm Lâm Giang luôn cảm thấy rằng đó chỉ là một câu chuyện mà bà của hắn kể mà thôi và hắn ta không xem nó có thật.

Khi đã vào đường cùng, đừng nó là nhờ Trời, chỉ cần một con chó có thể giúp hắn một tay hắn ta cũng sẽ dập đầu cầu xin.

Không nói một lời, Phạm Lâm Giang đã quỳ gối: “Hồ tiên, cầu ngài hiển linh cứu vãn bối một mạng.”

Hắn dập đầu liên tiếp ba lần, vừa dứt lời, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, xuyên qua căn phòng, rơi thẳng xuống trước mặt hắn.

Phạm Lâm Giang nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện, quỳ gối tại chỗ hoàn toàn không phản ứng.

Cổ Ly Ly phủi phủi bụi, khạc vài cái, phi phi phi, trong miệng đầy tro.

Nó không giống như những gì nàng đã nghe!

Nàng nâng người lên, nhìn người thanh niên đang quỳ trước mặt mình, ậm ừ rồi ngẩng đầu đánh giá : "Là ngươi đã bái bản tiên?"

Bộ dáng oai phong, cao quý, không thể kết thân hay nhờ vả.

Những người trong tộc nói rằng khi họ xuống nhân gian để hoàn thành tâm nguyện của mình tư thế đứng đắn nhưng cũng không thể để người khác coi thường.

Nếu không, những người này sẽ không tôn thờ họ.

Dù Cổ Ly Ly mới xuyên đến đây, nhưng nàng rất hay buôn chuyện bát quái, nghe mấy người trong tộc bàn tán xôn xao, cũng đoán ra được vài điều.

Hóa ra những con hồ ly như bọn họ chỉ đến nhân gian chỉ khi ai đó bái lạy và cầu xin bọn họ giúp đỡ.

Và họ phải có bản lĩnh hiện thực ước nguyện cho người khác, nếu không thực hiện mong muốn đó, nếu không sẽ không thể đi khỏi nhân gian.

Nếu họ mạnh dạn chấp nhận những mong muốn của người khác và không thực hiện được, họ có thể bị phản phệ.

Khi đó, Cổ Ly Ly đột ngột qua đời vào năm 996, nàng xuyên đến Thanh Khâu, nhìn thấy những ngọn núi tuyệt đẹp trong quỷ giới, sống những ngày tháng nhàn nhã, không tính toán sẽ đến nhân gian chịu khổ, vì vậy nàng đã sống tiêu diêu tự tại hơn một ngàn năm.

Nàng không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó sẽ bị buộc phải băng qua cây cầu đến nhân gian.

Đây là thời đại nào?

Phạm Lâm Giang cuối cùng cũng có phản ứng, vội vàng đối mặt với Cổ Ly Ly: "Hồ tiên hiển linh, hồ tiên hiển linh, xin hãy cứu tôi, tôi không muốn chết, cả nhà chúng tôi đều bị oan."

Cổ Ly Ly vội vàng ngắn hắn ta lại: “Nói trọng tâm, không cần phải nói những điều vô nghĩa. Ngoài ra, ta nhắc nhở người trước, bản tiên chỉ thực hiện một nguyện vọng, ngươi chớ lòng tham không đáy, nếu không coi như công dã tràng.”

Sở Lâm Giang vội vàng dập đầu, "Hồ tiên nói rất đúng, hồ tiên nói rất đúng, tôi muốn, tôi muốn…… "

“Ngươi muốn cái gì?”

Nói được một nửa, Phạm Lâm Giang bật khóc: "Hồ tiên, tôi bị oan ức. Tôi chỉ là một người dân thường, vừa làm ruộng vừa đi học, ngày đêm chăm chỉ học hành để một ngày nào đó làm rạng danh tổ tiên.

Nhưng ai có thể biết được con trai nhà họ Vương, rõ ràng là ngu dốt, chỉ biết ít chữ, lại dựa vào tiền bạc và thế lực của gia tộc mà cướp đi vị trí của tôi, trở thành cử nhân.

Bất kể kẻ đáng thương này nói như thế nào đều bị xem như kẻ điên, hại cha mẹ phải đại lao.

Bọn họ không chỉ bắt, đánh đập cha mẹ mà còn muốn gϊếŧ tôi, vì vậy tôi không có nơi nào để đi đành chạy vào rừng cóc.

Hồ tiên, xin ngài hãy làm chủ cho tôi, lấy lại công bằng cho ta."